Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 682: Quen biết nhau (Hạ)

**Chương 682: Quen Biết Nhau (Hạ)**
"Không!" Vân Triệt ra sức lắc đầu, hắn nhìn vào đôi mắt đục ngầu của Tiêu Liệt, gấp gáp nói: "Gia gia, người có còn nhớ sau khi ta cứu người và tiểu cô ra khỏi Phần Thiên Môn, đã từng nhắc đến 'Huyễn Yêu Giới' không?"
"Nhớ." Tiêu Liệt khẽ nhắm mắt: "Đó là một nơi rất xa xôi... cực kỳ xa xôi."
"Năm đó ta đã nói với gia gia, cha mẹ ruột của ta đến từ Huyễn Yêu Giới, năm đó bọn họ không bị những kẻ ác kia đuổi kịp, cuối cùng bình an trở về Huyễn Yêu Giới. Cháu ruột của gia gia chắc chắn cũng đã cùng bọn họ bình an đến nơi đó. Mà ta cũng đã đảm bảo với gia gia, một ngày nào đó nhất định sẽ tìm ra phương pháp đến Huyễn Yêu Giới, để gia gia và cháu ruột của mình được cốt nhục trùng phùng. Gia gia, người có biết ba năm ta mất đi tin tức, đã bị Thái Cổ Huyền Thuyền mang đến nơi nào không?"
Tiêu Liệt: "..."
"Là Huyễn Yêu Giới!" Vân Triệt lớn tiếng nói: "Đây nhất định là sự sắp đặt của trời cao. Ta đến đó không lâu sau đó, liền tìm được cha mẹ ruột của ta!"
Lời nói của Vân Triệt khiến thân thể gầy yếu của Tiêu Liệt chấn động mạnh, trong đôi mắt đục ngầu tối tăm nhất thời run rẩy lên ánh sáng dị dạng: "Triệt nhi... con nói... con nói... là thật sao! !"
Năm đó, cháu của hắn, chính là đi theo cha mẹ ruột của Vân Triệt! Nếu Vân Triệt đã tìm được cha mẹ ruột của hắn, vậy thì, năm đó đứa trẻ đã cùng bọn họ, cháu ruột của hắn...
"A! !" Tiêu Linh Tịch kinh ngạc thốt lên một tiếng, hai tay lập tức che miệng lại.
"Chính xác trăm phần trăm! Ta coi như vạn nhận gia thân, cũng chắc chắn sẽ không lừa dối gia gia!" Ánh mắt Vân Triệt vô cùng kiên định nói: "Ta không chỉ tìm được cha mẹ ta, mà còn..."
Thân thể Tiêu Liệt lúc này mãnh liệt chấn động, tùy theo, hai tay của hắn kịch liệt run rẩy lên, đôi chân vốn khó có thể đứng thẳng, trong sự run rẩy của toàn thân, từng chút từng chút, run run rẩy rẩy đứng lên... Vân Triệt kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Liệt, đang nhìn thẳng về phía sau hắn.
Cửa đình viện, là Tiêu Vân cùng Thiên Hạ Đệ Thất vừa đến, đang căng thẳng do dự có nên đi tới hay không.
"Cha! !" Tiêu Linh Tịch vội vàng tiến lên, đỡ lấy Tiêu Liệt bỗng nhiên đứng lên, Vân Triệt cũng vội vàng đứng lên đỡ ở bên cạnh hắn. Hắn còn chưa nói mình đã tìm được Tiêu Vân ở Huyễn Yêu Giới, càng chưa nói đã đưa hắn theo trở về, nhưng ánh mắt Tiêu Liệt nhìn về phía Tiêu Vân, còn có tâm tình lập tức mất khống chế... Lẽ nào trên đời này, thật sự có thứ gọi là "huyết thống cảm ứng" tồn tại sao?
"ài tử..." Hướng về phía Tiêu Vân đang sững sờ, Tiêu Liệt run rẩy giơ cánh tay lên, âm thanh run rẩy, hai mắt càng là hơi nước tràn ngập: "Ngươi... ngươi tên là gì?"
"Ta..." Tiêu Vân ngây người chỉ chỉ chính mình: "Ta... ta tên Tiêu Vân."
"Tiêu Vân... Tiêu... Vân..." Tiêu Liệt run giọng nhắc lại cái tên này, chậm rãi, mà trầm trọng gật đầu: "Được... tốt... Tiêu gia sinh, Vân gia dưỡng, tên rất hay..."
"Cha, người đang nói cái gì?" Tiêu Linh Tịch nhìn kỹ Tiêu Vân, đôi mắt đẹp hơi trợn to, ánh mắt, cũng dần dần bắt đầu run rẩy trong sự suy đoán: "Lẽ nào hắn... hắn chính là..."
Thân thể Tiêu Liệt run rẩy, gian nan bước về phía trước một bước, thanh âm khàn khàn, mang theo sự bi kịch cùng bi thương sâu sắc: "Ngươi và cha của ngươi... khi còn trẻ... trông hầu như giống nhau như đúc..."
"A!" Tiêu Linh Tịch khẽ kêu một tiếng, ngây ngốc tại chỗ. Vân Triệt nhất thời hiểu rõ, chẳng trách gia gia vừa nhìn thấy Tiêu Vân chưa được giới thiệu, lại lập tức kích động như thế, cũng khó trách phụ thân từng nói gia gia nhìn thấy Tiêu Vân, nhất định có thể nhận ra, thì ra Tiêu Vân và cha của hắn khi còn trẻ, lại giống nhau như đúc... Dù sao, Tiêu Ưng và Tiêu Vân, là phụ tử ruột thịt.
"Ngươi chính là... gia gia của ta?" Tiêu Vân nhìn trước mắt lão nhân đã lệ rơi đầy mặt, chóp mũi, trái tim chua xót không cách nào khống chế ngưng tụ, không cách nào ức chế.
Hình ảnh năm đó lần thứ hai hiện lên trong đầu, khiến Tiêu Liệt âm thanh từng chữ bi thương: "Năm đó, phụ thân ngươi đưa ngươi giao cho dưỡng phụ của ngươi trước, mẹ của ngươi vì một ngày nào đó có thể mang ngươi tìm về, ở tay trái trên cánh tay ngươi, khắc xuống một chữ 'An'... Sau khi ngươi sinh ra, mẹ của ngươi đặt tên cho ngươi là Tiêu An, chữ 'An' khắc trên cánh tay trái ngươi, vừa là tên của ngươi, cũng là cha mẹ ngươi hy vọng ngươi có thể cùng dưỡng phụ mẫu của ngươi bình an thoát ly kiếp nạn, có thể có ngày gặp lại."
Tiêu Vân ngẩn ra thật lâu, sau đó chậm rãi, hắn kéo ống tay áo cánh tay trái của mình lên. Ở vị trí phía trên cánh tay nhỏ của hắn, rõ ràng có một chữ "An" khéo léo tuấn tú.
Tướng mạo giống nhau như đúc với Tiêu Ưng năm đó, chữ "An" trên cánh tay này... đã không cần Vân Triệt nói rõ, liền đã chứng minh rõ ràng tất cả.
"Gia gia, " Vân Triệt mỉm cười nói: "Năm đó ta không có lừa người, ta liền biết, hai ông cháu các người nhất định sẽ có một ngày đoàn tụ. Tiêu Vân... hắn chính là gia gia."
Tiêu Vân cố gắng kìm nén nỗi lòng rung động không khống chế được, bước nhanh về phía trước, quỳ rạp xuống trước mặt Tiêu Liệt: "Tôn nhi Tiêu Vân, bái kiến gia gia... Tôn nhi bất hiếu, sinh ra hơn hai mươi năm cũng không thể ở bên cạnh gia gia tận được chút hiếu tâm, còn để gia gia một mình chịu đựng nhiều lo lắng đau khổ như vậy."
Hai chữ Tiêu Vân, khiến Tiêu Liệt vẫn cố nén lão lệ vỡ đê mà xuống... Hắn đã từng vô số lần ảo tưởng qua cảnh tượng gặp lại cháu trai. Năm đó, hắn là bị bọn họ tự tay đẩy từ bình an vào tai nạn, cho dù hắn còn sống sót, những năm qua hắn không hề làm tròn trách nhiệm dưỡng dục, dù có thật sự gặp lại... nếu hắn biết được chuyện năm đó, hắn hận hắn, trách hắn, coi thường hắn, đều là điều đương nhiên.
Nhưng hắn không những không hận không oán, trái lại quỳ xuống trước gối hắn, hô chính mình "bất hiếu", tất cả những thứ này, tốt đẹp phảng phất sự ban ơn xa xỉ nhất của trời xanh, hắn đưa tay ra, dùng hết toàn lực đỡ lấy hai tay của Tiêu Vân, chạm vào cốt nhục chí thân mà hắn tưởng rằng đã vĩnh viễn mất đi, dĩ vãng chỉ dám hy vọng xa vời trong mơ: "Con ngoan... ngươi sao lại bất hiếu... ngươi bình an sống sót, đây chính là hiếu, ngươi đồng ý trở về, đây chính là hiếu, ngươi đời này, gia gia đều có lỗi với ngươi, nhưng ngươi vẫn đồng ý gọi ta một tiếng gia gia, này càng là thiên đại hiếu! Cho tới nay, đều là gia gia có lỗi với ngươi!"
"Gia gia tuyệt đối không nên nói như vậy." Tiêu Vân nước mắt mông lung nói: "Chuyện năm đó, đại ca cũng đã nói với ta rồi. Phụ thân và gia gia đều là nghĩa bạc vân thiên, là những người cực kỳ vĩ đại, ta có thể có phụ thân và gia gia như vậy là may mắn và kiêu ngạo của ta, xưa nay đều không có nửa điểm trách móc các người. Hơn nữa, ở Huyễn Yêu Giới hai mươi mấy năm, cha mẹ đối với ta coi như con ruột, ta sống vẫn luôn rất tốt, so với bất luận kẻ nào đều tốt, một chút oan ức đều không có, trái lại là gia gia, chịu rất nhiều khổ."
"Có thể nhìn thấy ngươi bình an trưởng thành, còn hiểu chuyện như vậy, gia gia coi như phải chịu khổ gấp trăm lần ngàn lần, cũng không oán thán. Con ngoan... mau đứng lên." Tiêu Liệt run run cánh tay nâng Tiêu Vân, cả khuôn mặt, đều đã bị nước mắt kích động thấm ướt.
Vân Triệt viền mắt hơi ướt át, chính mình rốt cục đã giúp gia gia giải quyết xong một việc tâm nguyện, hắn nhẹ nhàng nói: "Gia gia, lần này Tiêu Vân không phải là một mình trở về, hắn trước khi trở về, cũng đã thành gia lập nghiệp, không chỉ được phong làm Vương trên vạn vạn người ở Huyễn Yêu Giới, còn cưới một vị công chúa của một thế gia đỉnh cấp."
Vân Triệt còn chưa dứt lời, Thiên Hạ Đệ Thất đã sóng vai quỳ rạp xuống bên cạnh Tiêu Vân: "Cháu dâu tiểu Thất, bái kiến gia gia."
"Được... tốt..." Hết thảy đều quá mức tốt đẹp, từng cái từng cái kinh hỉ đến khiến hắn có chút không ứng phó kịp. Giờ khắc này, trên mặt hắn, trong mắt chỉ có kích động, vui sướng, vô tận thỏa mãn cùng nước mắt, nào còn có nửa điểm u ám cùng tĩnh mịch.
"Tiêu Vân, Thất muội, mau tới đây đỡ gia gia." Vân Triệt mỉm cười nói: "Các ngươi một nhà gặp nhau, nhất định có vô số điều muốn nói, gia gia hiện tại thân thể gầy yếu, không thể cử động, các ngươi đỡ gia gia vào trong phòng đi."
"Ừm!" Tiêu Vân vội vã lau nước mắt, cùng Thiên Hạ Đệ Thất hai bên trái phải nâng dậy cánh tay Tiêu Liệt, đỡ hắn chậm rãi đi vào trong nhà, bước chân Tiêu Liệt cẩn thận mà chậm rãi, trên mặt lệ hòa lẫn trong nụ cười... Loại cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc sâu sắc kia, phát ra từ linh hồn.
Vân Triệt và Tiêu Linh Tịch không đi theo vào, Tiêu Linh Tịch nắm chặt vạt áo Vân Triệt, nước mắt kích động mông lung, nàng nhẹ nhàng nói: "Tốt quá rồi... ta lần đầu tiên thấy cha kích động như thế, vui mừng như vậy, tốt quá rồi... tốt quá rồi..."
"Hắn là con trai ruột của đại ca, cũng là cháu ruột của ta... Chúng ta một nhà, vậy mà thật sự có một ngày đoàn tụ." Tiêu Linh Tịch như nói mê than nhẹ: "Tất cả, thật giống như đang nằm mơ vậy."
"Đúng vậy, Tiêu Vân mới là người nên gọi ngươi là tiểu cô." Vân Triệt nhìn gò má ửng hồng của Tiêu Linh Tịch, vẻ mặt thành thật nói: "Còn ta, ta và ngươi hoàn toàn không có liên hệ máu mủ, tuổi tác của ngươi rõ ràng còn nhỏ hơn ta một tuổi, bình thường mà nói nên gọi ngươi là Linh Tịch muội muội mới đúng, ta lại phải gọi ngươi là tiểu cô nhiều năm như vậy, thật sự là thiệt thòi quá rồi."
"Linh Tịch... muội muội! ?" Tiêu Linh Tịch lập tức bấm ngón tay vào cánh tay Vân Triệt, gắt giọng: "Linh Tịch muội muội là ngươi gọi sao! Ta chính là tiểu cô của ngươi... mãi mãi là như vậy! Lại dám ở trước mặt tiểu cô không lớn không nhỏ."
"Đau quá đau..." Vân Triệt khoa trương kêu lên đau đớn, tỏ vẻ oan ức nói: "Ngươi rõ ràng đều biết chúng ta căn bản không có liên hệ máu mủ... một chút đều không có."
"Cha của ta là gia gia của ngươi, vì lẽ đó ta vẫn là trưởng bối của ngươi! Trước ngươi còn nói Tiêu Vân là kết bái huynh đệ của ngươi, nhưng ta lại là tiểu cô của Tiêu Vân, vì lẽ đó ngươi đương nhiên cũng phải gọi ta là tiểu cô!" Trần thuật đầy đủ lý do, trên mặt Tiêu Linh Tịch lộ ra nụ cười đắc ý: "Vì lẽ đó, đừng tưởng rằng cháu ruột của ta trở về, là có thể ở trước mặt tiểu cô không lớn không nhỏ. Lại còn muốn gọi ta là Linh Tịch muội muội, hừ."
"Chuyện này..." Vân Triệt nhìn chằm chằm thưởng thức Tiêu Linh Tịch nhíu mày mỉm cười, nụ cười trên mặt mang theo chút tà tứ: "Tiểu cô lẽ nào quên? Ở trước mặt tiểu cô, ta am hiểu nhất chính là không lớn không nhỏ!"
Thân thể nhỏ bé mềm mại của Tiêu Linh Tịch bỗng nhiên bị Vân Triệt bá đạo mà mềm nhẹ ôm lấy, còn chưa chờ nàng phản ứng lại, Vân Triệt đã hôn mạnh lên đôi môi mềm mại của nàng, vừa muốn mở miệng duyên dáng kêu to đã bị khí tức nam nhi hoàn toàn che lấp.
"A..." Đôi mắt đẹp của Tiêu Linh Tịch trợn to, một tiếng nghẹn ngào, hai tay chống lên ngực Vân Triệt, theo bản năng giãy dụa. Trước đây, Vân Triệt hôn trộm nàng, sau khi thành công đều lập tức trốn rất xa, nhưng lần này, hắn không né tránh, còn cứng rắn không cho nàng thoát đi, trong sự giãy dụa của nàng, say sưa mà tùy ý cướp lấy mùi thơm ngát từ đôi môi nàng.
Chậm rãi, Tiêu Linh Tịch giãy dụa càng ngày càng yếu ớt, cánh tay vốn dùng sức chống trước ngực hắn mất đi sức lực, nhẹ nhàng buông xuống, sau đó lại lặng lẽ giơ lên, sợ hãi ôm lấy hắn, cổ hơi ngẩng lên, trong mông lung bắt đầu chủ động đáp lại, tựa hồ đã quên trong phòng cách đó năm trượng còn có Tiêu Liệt và Tiêu Vân, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy bọn họ. Một vệt hồng hà trên khuôn mặt tuyết trắng của nàng lặng yên lan tràn, khiến thân thể nàng dần dần trở nên ấm áp, tan chảy sự e thẹn nhu khiếp của thiếu nữ.
Rất lâu sau, đôi môi hai người rốt cục tách ra, Tiêu Linh Tịch khẽ thở nằm trong lồng ngực Vân Triệt, mi mắt hơi run rẩy, mặt cười đỏ như hoa anh đào, trong mắt một mảnh mê ly như sương mù, tựa hồ vẫn chưa tỉnh lại từ ý cảnh vừa rồi. Vân Triệt buông mắt xuống, khẽ gọi: "Tiểu cô..."
"Không cần nói chuyện..." Trán Tiêu Linh Tịch càng dùng sức dựa vào ngực hắn, hai tay cũng ôm chặt hơn: "Cứ như vậy... ôm ta một lúc..."
"Ừm..." Vân Triệt không nói gì thêm, hai người yên tĩnh gắn bó, cảm thụ hơi thở của nhau cùng tồn tại, hy vọng xa vời thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở đây.
♥ Cầu nguyệt phiếu ''Đề cử'' ''Vote truyện'' và nhớ click vào ''Cảm ơn'' để lấy tinh thần convert!
Bạn cần đăng nhập để bình luận