Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 2239. Thương Lan vĩnh viễn đoạn tuyệt (1)

Cánh tay của cả hai người đều chấn động dữ dội, thân thể đồng loạt bắn ngược về phía sau trong tiếng nổ va chạm rung trời.Tiếng gió rít gào bên tai trở nên vô cùng lạnh lẽo, Kiếp Thiên Ma Đế Kiếm xé rách không gian, khiến Vân Triệt khó khăn dừng cơ thể lại, khóe miệng lại một lần nữa tuôn trào máu tươi.Lực phản chấn và phản phệ khiến lục phủ ngũ tạng của hắn cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.Rắc!Luồng thần nguyên Nam Minh thứ chín biến mất.Vân Triệt chỉ còn lại một nửa thời gian có thể duy trì trạng thái Thần Tẫn.Hơn nữa dưới sự phản phệ dữ dội, trạng thái cơ thể của hắn cũng sẽ ngày một chuyển biến xấu đi.Điều này cũng đồng nghĩa với việc sức mạnh và khả năng kiểm soát của hắn từ giờ trở đi sẽ trở nên yếu hơn trước.Phía xa, Mạch Bi Trần cũng đã dừng lại giữa không trung, màn chắn màu vàng nâu trước cơ thể hắn phủ đầy những vết nứt mảnh dài như mạng nhện, chẳng qua chúng cũng đang nhanh chóng khép lại với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.Thời điểm cơ thể của hắn đứng im cũng là lúc tất cả vết nứt đều đã biến mất, để lại một bức tường đá nguyên vẹn.Trước đó, kẻ cảm thấy việc bị ép dùng đến khiên là một nỗi sỉ nhục lớn như Mạch Bi Trần, lúc này đây lại dùng cả hai tấm khiên trái phải chắn trước người.Vân Triệt không xứng, bất cứ kẻ nào của thế giới này cũng không xứng!Thế nhưng Thiên Độc Châu lại xứng!Cho dù có khinh thường thế giới này đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không một ai dám tự cao tự đại trước mặt Thiên Độc Châu.“…” Lần này, ngay cả Trì Vũ Dao cũng không thể bất lực mà nhắm mắt lại.Dù rằng hắn hơi điên cuồng kiêu ngạo, thế nhưng cũng không vô vọng đến như thế.Phía trước mặt có hai tấm khiên, quanh người có huyền quang bao bọc, biểu cảm lúc này đây của Mạch Bi Trần cũng thay đổi một cách rõ rệt, trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết:“Ta là ‘Phong Trần Thủ Hộ’ Mạch Bi Trần – kỵ sĩ vực thẳm thứ bảy trăm bảy mươi chín phò tá Uyên Hoàng.”“Hôm này ta dùng tấm khiên bảo vệ, đối mặt với người của thế giới thấp hèn này, không phải là giẫm đạp lên vinh quang, mà là vì giữ lấy thân mình, đoạt chí bảo và truyền thừa vô thượng dâng lên cho Uyên Hoàng!”Đoạn độc thoại này chính là lời xưng tội với chính bản thân hắn, cũng là với vực thẳm.Hắn không thể không kiêng dè Thiên Độc Châu, thế nhưng dù sao kẻ trước mặt đây cũng là người của thế giới thấp hèn này.Đối với tôn nghiêm của một kỵ sĩ như hắn mà nói, việc sử dụng tấm khiên bảo vệ để đối mặt với người của thế giới thấp hèn này chính là một nỗi sỉ nhục không tài nào chấp nhận nổi.Song thứ mà giọng nói nghiêm túc vừa rồi mang đến cho người của thế giới này chắc chắn là nỗi tuyệt vọng sâu sắc đến cùng cực.Mà so với tuyệt vọng, thứ càng ám ảnh hơn chính là nỗi kinh sợ khiến từng sợi dây thần kinh rõ ràng đã tê liệt lại run lên như thể sắp đứt lìa.Kỵ sĩ vực thẳm… thứ bảy trăm bảy mươi chín…Không ngờ một kẻ mạnh như Mạch Bi Trần lại chỉ xếp thứ bảy trăm bảy mươi chín trong tất cả kỵ sĩ vực thẳm!Phía trên kỵ sĩ còn có thần quan…Phía trên thần quan còn có Uyên Hoàng!Sinh linh của thế giới này có thể phản kháng kiểu gì đây?“Chủ nhân… Thực xin lỗi… Thực xin… lỗi…”Trong không gian của Thiên Độc Châu, cơ thể nhỏ nhắn của Hòa Lăng cuộn tròn lại, toàn thân không ngừng run rẩy, khóe môi cũng bật ra những âm thanh nức nở thành tiếng.Nàng đã tự tay hủy diệt… tia hy vọng cuối cùng…Việc truyền âm của nàng trong thế giới chưa từng bị ai chặn lại, thế nhưng rốt cuộc nàng… cũng chưa từng hiểu hay từng đụng độ với sức mạnh của bán thần.“Không phải lỗi của ngươi, đừng tự trách.”Sau khi cố gắng an ủi Hòa Lăng bằng thứ giọng điệu vừa độc đoán nhưng cũng lại vừa dịu dàng nhất, Vân Triệt đạp gió, lại một lần nữa lao về phía Mạch Bi Trần.Mạch Bi Trần đưa hai tay lên chắn phía trước, nhìn tư thế rõ ràng là đang muốn toàn lực phòng thủ, không hề có ý định đánh trả lại!Khi một kỵ sĩ thủ hộ trong kỵ sĩ vực thẳm như Mạch Bi Trần hoàn toàn tiến vào trạng thái phòng vệ cùng với một món vũ khí thủ hộ.Không có tình huống nào tuyệt vọng hơn thế.Đối mặt với thứ sức mạnh cuồng bạo của Vân Triệt, lần này đừng nói là cơ thể, ngay cả ánh mắt của hắn cũng chẳng hề dao động.Song thời điểm Vân Triệt tới gần, mọi thứ trước mắt hắn đột nhiên nhòe đi.Kiếp Thiên Ma Đế Kiếm bổ xuống trước người hắn, thế nhưng lại chẳng hề bộc phát sức mạnh, chỉ để lại một cái bóng mờ đang dần biến mất.Tinh Thần Toái Ảnh tiếp nối Đoạn Nguyệt Phất Ảnh, cơ thể Vân Triệt kèm theo kiếm uy quỷ dị xuất hiện phía sau Mạch Bi Trần, thân kiếm bốc cháy hừng hực đánh thẳng vào lưng hắn.Thế nhưng, khi thân kiếm chỉ còn cách cơ thể Mạch Bi Trần khoảng một thước, trong đôi mắt của Vân Triệt lại đột nhiên xuất hiện một huyền trận màu vàng nâu.Huyền trận bàn nham của Mạch Bi Trần không chỉ bảo vệ ở phía trước.Mà là toàn thân!Không hề có góc chết nào!Keng!Tiếng kim loại va chạm vang lên, sau đó là sức mạnh bùng nổ.Vân Triệt và Mạch Bi Trần lại một lần nữa bị đánh bay, bắn ngược ra ngoài mấy trăm dặm.Trên gương mặt Mạch Bi Trần chảy đầy máu tươi, song chẳng mấy chốc đã hồi phục lại như thường.Huyền trận xuất hiện xung quanh cơ thể hắn xuất hiện vô số vết nứt nhỏ, thế nhưng khi ánh sáng vàng kia tuôn chảy, những vết nứt này lại hoàn toàn biến mất chỉ trong vòng nửa nhịp thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận