Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1872. Băng Vân xa lạ (2)

Thậm chí vừa rồi, có thể đã giết và còn cố ý lăng mạ một nữ nhân vô tội mà không hề thương tiếc.Và bây giờ... nhờ giọng nói của Hạ Nguyên Bá bên tai hắn, từng thứ vỡ ra như một vì sao, phá hủy toàn bộ thế giới tâm hồn của hắn.Hắn ta lấy tay ôm đầu, các ngón tay gần như muốn lún sâu vào hộp sọ trong cơn co thắt.Lam Cực Tinh... tốt đẹp...Vân Vô Tâm, Tiểu Yêu Hậu, Sở Nguyệt Thuyền... cha mẹ... ông ngoại...Tất cả đều còn sống...?Đều còn sống...?Âm thanh này đến từ đâu...Năm đó, hiện thực mà ta đã tận mắt chứng kiến...Giờ này, lời nói từ chính miệng của Hạ Nguyên Bá nói ra lại...Là một giấc mơ... là sự hỗn loạn... hay là đột nhiên bị rơi vào một thế giới hoàn toàn khác...Ta đã nghe thấy cái gì... ta đang ở đâu... nó là thật ư... không, nó là giả... rốt cuộc ta...“Vân Triệt ca ca.”Với một tiếng gọi nhẹ nhàng, kỳ ảo như trân châu rơi xuống hộp ngọc phát ra tiếng kêu lanh lảnh, vang lên nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn hắn, và âm thanh hồn nhiên trong sáng vô hại lập tức xua tan mọi mê muội, cho phép ý thức và thị giác của hắn dần sáng suốt trở lại.Hắn ta ngẩng đầu lên và nhìn Thủy Mị Âm, sau đó đồng tử của hắn ta co rút lại.Thứ phản chiếu trong mắt hắn là một luồng sáng đỏ rực mạnh đến mức xuyên qua cả linh hồn.Và tia sáng này đủ để khiến vô số Giới Vương, Thần Đế phải rùng mình khi nhìn thấy chúng.Bởi vì nó trông giống như vết nứt màu đỏ thẫm được khắc trên bức tường hỗn độn năm đó!Thủy Mị Âm cầm trong tay một cái gai nhọn màu đen, kích thước khá ngắn, một đầu rộng nửa tấc, dần nhỏ lại cho đến đầu gai. Toàn thân đen như mực, hình dạng không có điểm đặc biệt nào.Ánh sáng đỏ tươi ngưng tụ trên đầu gai.Vân Triệt đã nhìn thấy chiếc gai ngắn này, và nhiều Giới Vương, Thần Đế cũng đã từng nhìn thấy nó.Bởi vì nó đã từng được nắm giữ trong tay của Kiếp Thiên Ma Đế, được lấy ra từ vết nứt đỏ rực!Là nàng đã sử dụng nó để cắt bức tường hỗn độn từ bên ngoài...Càn Khôn Thứ!Tất cả mọi người, bao gồm cả Vân Triệt, đều nghĩ rằng Huyền Thiên Chi Bảo, được đưa ra khỏi sự hỗn loạn bởi Thiên Ma Đế và lưu lạc mãi mãi trên thế giới, nay đã xuất hiện trong tay của Thủy Mị Âm vào lúc này ư!Hạ Nguyên Bá há hốc mồm, và mắt hắn nhìn thẳng vào ánh sáng đỏ rực kia, như thể linh hồn hắn bị hút vào đó.“Ngươi làm thế nào mà…”“Vân Triệt ca ca,” Giọng nói của Thủy Mị Âm nhẹ nhàng vang lên: “Đừng suy nghĩ lung tung, đừng hỏi gì cả, hiện tại ta sẽ đưa ngươi tới một nơi, đến nơi rồi ngươi sẽ tự mình hiểu rõ mọi chuyện.”“Và cả nguyên nhân và hậu quả của tất cả những điều này, ta sẽ kể cho các ngươi nghe về nó.”Hạ Nguyên Bá lắc đầu dữ dội, và cuối cùng trái tim và linh hồn của hắn ta thoát ra khỏi ánh sáng đỏ rực, chỉ sau đó hắn ta mới nhìn kỹ Thủy Mị Âm.Quả nhiên lại là một nữ tử xinh đẹp như một nàng tiên.Bá Hoàng Thần Mạch được sinh ra để chiến đấu. Khi sức mạnh ngày càng lớn và Thần Mạch dần dần thức tỉnh, tinh thần háo thắng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, cho đến khi nó trở thành một cuộc chiến cuồng bạo.Ngược lại, ham muốn chiến đấu sẽ tiêu diệt những ham muốn khác.Vì vậy, so với việc lúc nào bên người Vân Triệt cũng có nữ tử bao quanh... hắn chỉ cần nghĩ đến việc chung sống với nữ nhân, hay thậm chí bị nữ nhân kiểm soát, thì đã cảm thấy mệt mỏi và sợ hãi rồi.Đừng nói đến việc có nhiều hơn một người!“Ở trước mặt đây, phải dập tắt hết khí tức, nhất định phải kìm nén nó đến mức thấp nhất. Tốt nhất là không được bộc lộ ra ngoài một chút nào... Ta biết rằng Vân Triệt ca ca nhất định có thể làm được.”Thủy Mị Âm biết rằng trái tim và linh hồn của Vân Triệt lúc này chắc hẳn đang vô cùng hỗn loạn, vì vậy từng lời nói của nàng ấy đều dùng hồn lực, đó là hồn âm của Vô Cấu Hồn Âm duy nhất trên thế giới này.Vào lúc này, cho dù tâm hồn Vân Triệt rối rắm đến đâu, hắn cũng bắt đầu cảm nhận được điều gì đó.Hắn không hỏi gì thêm, không nghĩ về nó nữa, hắn đi theo Thủy Mị Âm, đồng thời thi triển Lưu Quang Lôi Ẩn và Đoạn Nguyệt Phất Ảnh, dồn nén khí tức từng chút một cho đến khi chúng gần như không còn nữa.Thủy Mị Âm thở phào nhẹ nhõm, bàn tay ngọc ngà bé nhỏ cầm Càn Khôn Thứ đang chứa đầy ánh đỏ, dùng nó quẹt nhẹ một cái.Không có âm thanh, cũng không có bất kỳ khí tức không gian nào, không gian này cùng với ba người Vân Triệt, Thủy Mị Âm và Hạ Nguyên Bá, biến mất một cách lặng lẽ.Ngay lập tức, không gian trong tầm mắt thay đổi rất nhiều.Một cơn ớn lạnh ập đến.Khí lạnh này yếu hơn Ngâm Tuyết Giới gấp vài lần, cũng không thể gây ra bất kỳ hàn băng nào cho những Thần Đạo huyền giả cấp thấp kia được.Nhưng toàn thân Vân Triệt vô thức đột nhiên rùng mình.Vì cái lạnh giá này, hắn đã quá đỗi quen thuộc, cũng quá xa vời và hão huyền.Thế giới bên dưới là một vùng đất trắng, băng và tuyết bao phủ một khoảng rộng lớn, không thấy điểm dừng.Chỉ thấy trong tầm mắt xa xa, có một tòa cung điện miên man được một vùng băng tuyết bao phủ. Vùng Tuyết Vực này trông thật thuần khiết và lạnh lẽo.Bầu trời quay cuồng trước mắt Vân Triệt.Bởi vì, phía dưới hắn ta đang là vùng băng tuyết vô cùng dày đặc.Ở phía xa là Băng Vân Tiên Cung do hắn và các Băng Vân Tiên Tử cùng nhau xây dựng.“Hả? Băng Vân Tiên Cung? À... sao lại quay trở về đây rồi?”Nhìn Băng Cực Tuyết Vực quen thuộc phía trước, Hạ Nguyên Bá sững sờ, sau đó nhìn Thủy Mị Âm chằm chằm.Nữ tử này thật lợi hại!Này đợi đã! Ta đã trèo đèo lội suối trong hơn bốn tháng vừa qua! Ta chỉ mới ở Thần Giới còn chưa đến ba ngày... sao ngươi lại gửi ta trở về rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận