Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1402: Hận đầy hi hồn

**Chương 1402: Hận đầy Hi Hồn**
Long Hoàng chi lực, đương thời không ai có thể địch nổi... Huống chi lại là trong lúc hỗn loạn mất trí mà đột ngột ra tay.
Mặc dù chỉ là một đạo bóng rồng huyền quang, nhưng trong khoảnh khắc oanh ra, toàn bộ Luân Hồi cấm địa lập tức trở nên u ám, không gian, âm thanh, ánh sáng đều bị cắn nuốt bởi thứ lực lượng kinh khủng tột độ. Huyền quang nhắm thẳng vào bụng dưới của Thần Hi... nơi nàng và Vân Triệt thai nghén hài nhi.
Long Hoàng những năm nay suy nghĩ ngốc nghếch, Thần Hi hiểu rõ nhất.
Cả đời Long Hoàng, còn có tính tình của hắn, nàng cũng là người quen thuộc nhất trên đời.
Hắn có thiên phú cao nhất của Long Thần nhất tộc, có đầy đủ hùng tâm và chính khí, trở thành Long Hoàng về sau, hắn uy chấn thiên hạ, nhưng chưa bao giờ mất bản tâm, có lực lượng mạnh nhất đương thời, đứng hàng phương diện cao nhất đương thời, nhưng xưa nay không cậy mạnh khinh người, Thần giới có đại sự phát sinh, hắn kiểu gì cũng sẽ gánh vác trách nhiệm của mình.
Hết thảy những điều này, một nguyên nhân trọng yếu, chính là Thần Hi từ trước đến nay dạy bảo và dẫn dắt, cũng bởi vì có Long Hoàng như vậy, Long Thần nhất tộc mới có thể đứng ở đỉnh cao của vạn giới thần vực mấy chục vạn năm, không chỉ là trên thực lực, mà uy danh lại càng không thể dao động.
Còn một nguyên nhân khác, chính là mấy chục vạn năm nay, Thần Hi không ngừng ban cho, cũng vẻn vẹn ban cho Long Thần nhất tộc sinh mệnh thần thủy cùng Long Hi Ngọc Dịch, để Long Thần nhất tộc mỗi một đời con cháu, đều sẽ có thiên tài mà các tinh giới khác, các chủng tộc khác không thể nào sánh kịp.
Nhưng là...
Trên thế giới này, không có bất cứ ai, có thể thực sự hoàn toàn hiểu rõ một người khác. Bởi vì trên đời này cũng chưa bao giờ có ai có thể thực sự hiểu rõ chính mình. Ai cũng sẽ không biết rõ, một khi cái góc tối tăm vẫn luôn ẩn sâu trong lòng, ngay cả bản thân cũng không biết nó tồn tại, một khi bị phát động... sẽ trở nên đáng sợ đến mức nào.
Thần Hi đã nghĩ tới Long Hoàng sẽ có phản ứng thất thố, tuy nhiên loại thất thố này đã mãnh liệt đến gần như mất trí, nhưng nàng cũng không quá mức kinh ngạc, sau khi thất vọng thậm chí có chút áy náy... Dù sao nàng năm đó đáp ứng danh xưng "Long Hậu" là sự thật, nếu không, hắn bị thương, có lẽ sẽ nhẹ hơn một chút.
Nhưng, nàng nằm mơ cũng không thể ngờ, Long Hoàng lại sẽ ra tay với nàng.
Nàng mang thai, khí tức vốn đã yếu hơn bình thường, lại không có chút nào phòng bị, mà khoảng cách giữa Long Hoàng và nàng, bất quá chỉ vỏn vẹn vài chục bước... Đối với phương diện như Long Hoàng, khoảng cách này chẳng khác nào không có.
Thần Hi tiên nhan biến sắc... Nàng thậm chí còn không kịp phóng thích quang minh huyền lực, đã bị Long Thần huyền khí đánh thẳng vào bụng.
Oanh!
Trong nháy mắt đó, tất cả thần hoa dị thảo, bươm bướm, chim ruồi trong Luân Hồi cấm địa... Gian nhà trúc chỉ thuộc về Thần Hi và Vân Triệt toàn bộ bị hủy thành những hạt bụi nhỏ bé nhất.
Ánh mắt chiếu tới tất cả không gian đều sụp đổ, mặt đất bị nhấc lên mấy chục trượng, nhưng không rơi xuống, mà trực tiếp quy về hư vô.
Phốc ——
Trong không gian sụp đổ, bạch y trên người Thần Hi tản ra, sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, khóe môi phun ra một đạo huyết tiễn đỏ tươi, như một con bươm bướm trắng xanh mất lực trong cuồng phong, bay ngược ra xa.
"Ây... A..." Tồn tại vô số năm, cấm địa lớn nhất Long Thần giới, cũng là nơi tinh khiết nhất toàn bộ Thần giới, toàn bộ hỗn độn không gian bị hủy thành phế tích trong nháy mắt. Trong gợn sóng không gian và bụi bặm phiêu tán, Long Hoàng đứng yên ở đó, thân thể đang run rẩy kịch liệt, con ngươi như bị kim đâm, điên cuồng chớp động co rút.
Hắn nhìn bàn tay run rẩy của mình, không thể tin được tất cả những gì mình đã làm.
"Ta... Ta đã làm gì... Ta đã làm gì..." Hắn như bị rút mất hồn phách, thấp giọng hỗn loạn: "Không... Không... Không phải ta... Không phải ta..."
Thần Hi chậm rãi đứng dậy, áo ngoài trắng thuần bị vết máu nhuộm đỏ mảng lớn, đôi mắt đẹp lại phủ một tầng bạch quang dị thường, nàng không màng đến vết thương trên người, khoảnh khắc hoàn hồn đầu tiên, nàng điểm tay như điện vào trên bụng, bạch quang trong mắt lập tức hóa thành đồng quang hỗn loạn, sợ hãi nhất trong đời nàng.
"Hi Nhi? Hi Nhi... Hi Nhi... Hi Nhi!!"
Thanh âm của nàng đánh mất tất cả đạm mạc và ôn nhu, trở nên run rẩy: "Hi Nhi... Con mau trả lời mẫu thân... Mau trả lời ta... Con nhất định đang ngủ đúng không... Tỉnh lại... Nhanh tỉnh lại... Cầu xin con mau trả lời ta..."
Tí tách...
Trên chiếc áo trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, từng giọt nước nhẹ rơi xuống, sau đó, nước mắt như suối vỡ đê, trút xuống mà rơi: "Hi Nhi... Cầu xin con đừng hù dọa mẫu thân... Hi Nhi... Hi Nhi..."
Từng là tiên âm trở nên tuyệt vọng và thê lương như vậy, mỗi nháy mắt đều khiến Long Hoàng như bị vạn nhận xuyên tim, ngũ quan hắn vặn vẹo, tiến lên một bước, đúng là lảo đảo quỳ xuống, sau đó trực tiếp nhào về phía trước: "Thần Hi... Ta không phải cố ý... Ta không phải cố ý..."
"Không được qua đây!!"
Bốn chữ lạnh lẽo, mỗi chữ đều mang theo máu tươi cùng... hận ý lạnh thấu tâm can.
Đúng, đó là hận... Hắn và Thần Hi quen biết ba mươi vạn năm, lần đầu tiên nhìn thấy nàng rơi lệ, lần đầu tiên cảm nhận được trên người nàng xuất hiện loại tâm tình "hận" này, mà lại lạnh lẽo thấu xương như vậy... lại là hận hắn.
Hắn đứng yên tại đó, sau đó chậm rãi quỳ xuống, mắt rồng thất thần: "Được... Ta... Ta không qua... Thần Hi... Ta thực sự không cố ý... Ta vừa rồi chỉ là bị ma ám... Thực sự chỉ là bị ma ám... Để... Để ta giúp nàng... Con của nàng nhất định không có chuyện... Ta... Ta có thể nghĩ cách cứu nó... Long Thần giới nhất định có thể cứu nó..."
Đây là những lời run rẩy, kinh hoảng nhất trong đời Long Hoàng, nhưng Thần Hi lại không có chút phản ứng, nàng che tay lên chỗ hài nhi, nhưng không cảm nhận được khí tức của nàng, không nghe được thanh âm của nàng... Đó là một loại thống khổ và tuyệt vọng mà nàng chưa từng tưởng tượng qua.
Nước mắt hòa với máu tươi, như chuỗi ngọc huyết đứt dây xối xả rơi xuống... Nàng chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ trở thành mẫu thân, hài tử trong bụng, là ngoài ý muốn của nàng và Vân Triệt. Khi nàng phát hiện cái ngoài ý muốn này, mới phát hiện, trên đời, lại có thể có ngoài ý muốn tốt đẹp đến thế.
Từ đó về sau, sắc màu nhân sinh của nàng, sắc màu thế giới của nàng, hoàn toàn thay đổi.
Nhưng vào ngày này, trong tay tộc nhân mà nàng tín nhiệm nhất, toàn bộ hóa thành u ám tuyệt vọng vô tận.
"...Là mẫu thân... hại con..." Nàng một chữ một giọt nước mắt, chữ chữ đứt ruột: "Nếu như mẫu thân... năm đó... không cứu hắn... Không giúp hắn trở thành Long Hoàng... thì sẽ không... có ngày hôm nay... Là mẫu thân... hại... rồi... con..."
Thân thể nàng lần nữa run rẩy dữ dội, tâm huyết nghịch dòng, từ khóe môi trắng xanh của nàng im lặng tràn xuống.
Nàng mờ mịt nhìn về phía trước... Nàng lần đầu tiên làm mẹ, lần đầu tiên mất đi hài nhi, lần đầu tiên biết rõ trên đời này sẽ tồn tại thống khổ và tuyệt vọng như vậy.
Đột nhiên, mâu quang nàng kịch động...
"Luân Hồi giếng... Luân Hồi giếng..." Nàng thất thần thấp giọng, mãnh liệt ngẩng đầu, phảng phất như nhìn thấy một tia minh quang lóe lên trong u ám, nàng vội vàng xoay người, bàn tay che lên trên mặt đất, theo một trận bạch quang dị dạng lấp lóe, trước người nàng, lại xuất hiện một vòng xoáy.
Vòng xoáy phóng thích ra bạch quang tinh khiết, nhưng trung tâm vòng xoáy, lại là bóng tối không đáy.
"... ." Trong lúc ý chí tan rã, Long Hoàng ngơ ngác nhìn vòng xoáy kia, tàn thừa năng lực suy nghĩ không thể nhận ra đó là cái gì.
Nhìn vòng xoáy gần trong gang tấc, đôi mắt Thần Hi trở nên lạnh lùng quyết tuyệt vô cùng, nàng nhìn về phía Long Hoàng, từng chữ từng chữ, chữ chữ đầy hận ý: "Long Bạch... Ngươi... Nghe... Đây... Nếu Hi Nhi xảy ra chuyện gì..."
"Ta sẽ vứt bỏ quang minh... Hóa thân ác ma... Để ngươi nếm hết tất cả cực hình trên đời này!"
"Ta sẽ đem máu của ngươi, tro cốt của ngươi... Rải khắp mỗi một góc Thần giới này... Để ngươi vĩnh viễn bị vạn linh chà đạp!!"
Nàng có quang minh huyền lực, có thánh thể và thánh tâm duy nhất trên thế gian, là người khó nảy sinh oán hận và tội ác nhất.
Nhưng giờ phút này, lại phóng thích ra cực hạn căm hận đối với Long Hoàng, nói ra lời nguyền rủa ác độc nhất.
Bóng hình nàng nhảy vào vòng xoáy kỳ dị kia, trong khoảnh khắc, liền cùng vòng xoáy biến mất vô tung.
"Thần Hi... Thần Hi!?" Long Hoàng kinh hô một tiếng, sau đó bối rối nhào về phía trước, nhưng chỉ bắt được một mảnh trống không.
Bóng dáng nàng, còn có vòng xoáy kia, tất cả đều biến mất không thấy gì nữa, ngay cả khí tức của nàng, cũng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới, chỉ có trên mặt đất lạnh lẽo rách nát, còn lưu lại vết máu tươi và nước mắt.
"Thần... Hi..."
Phù phù... Long Hoàng nặng nề quỳ rạp xuống đất, hắn chậm rãi duỗi ra tay trái, bàn tay run rẩy vô cùng kịch liệt, vừa rồi chính là bàn tay này bỗng nhiên oanh ra...
"Ta... Rốt cuộc... Đã... Làm... Gì... A..."
Bàn tay hắn nắm lại, sau đó hung hăng đập vào lồng ngực mình.
Oanh!!
Một tiếng nổ lớn, long trời lở đất, lồng ngực hắn đột nhiên lõm xuống, miệng phun ra long huyết, nhưng hắn không cảm thấy một tia đau đớn, cả người chậm rãi co quắp, cái đầu chưa từng cúi xuống trước bất kỳ ai nặng nề đập xuống mặt đất, sau đó, ngũ quan hắn bắt đầu vặn vẹo run rẩy, rồi lại phát ra tiếng gào khóc sụp đổ...
...
...
"Ách!!"
Vân Triệt kinh ngâm một tiếng, thân thể mãnh liệt cuộn tròn, bàn tay gắt gao nắm lấy lồng ngực.
"A!" Vân Vô Tâm bên cạnh giật mình kêu lên, nàng vội vàng vứt bỏ cần câu trong tay, vọt tới trước người Vân Triệt: "Cha, người... Người sao vậy?"
Nơi này là t·h·i·ê·n Huyền biển Nam, hai cha con bọn họ đang ở trên một chiếc thuyền lá nhỏ, tiến hành cuộc thi câu cá mà bọn họ thích nhất.
Thân thể Vân Triệt ngừng co rút, sau đó chợt ngẩng đầu, làm mặt quỷ với Vân Vô Tâm, cười híp mắt nói: "Hắc hắc, lại bị lừa rồi! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc câu cá nội tâm nhất định phải bình tĩnh hơn mặt nước, không thể tùy tiện bị ngoại vật quấy rầy, mới có thể... A ngô!"
"Hừ!" Vân Vô Tâm nhéo mạnh lên cánh tay Vân Triệt, sau đó bĩu môi trở lại vị trí của mình, một lần nữa cầm lấy cần câu, quay mặt đi chỗ khác không thèm để ý tới hắn: "Cha lại gạt người, rõ ràng đã là người lớn, còn giống như trẻ con."
"Cha tìm cho ta nhiều di di như vậy, không lẽ đều dùng phương pháp ấu trĩ như thế sao." Vân Vô Tâm bĩu môi càng cao hơn... Bởi vì nàng vừa rồi thực sự bị dọa sợ.
"Ây..." Vân Triệt mặt mo đỏ lên: "Đợi con trưởng thành, cha lại cùng con bàn luận vấn đề này."
"Xì!" Vân Vô Tâm lè lưỡi với hắn: "Ta đã sớm không phải trẻ con, hừ."
"... ." Vân Triệt không nói gì, tựa hồ không lời đối mặt.
Vân Vô Tâm không nhìn thấy, mặc dù Vân Triệt cười nói vui vẻ, nhưng ngực lại phập phồng kịch liệt.
"Chủ nhân..." Trong tâm hải của hắn, truyền đến thanh âm lo lắng của Hòa Lăng: "Người làm sao vậy? Tim đập của người rất loạn..."
"Không có việc gì." Vân Triệt đáp lại nói.
Nhưng lông mày hắn run rẩy, hai tay nắm cần câu cũng không tự chủ được nắm chặt.
Chuyện gì xảy ra...
Vừa rồi trái tim vì sao lại đau nhức như vậy... Tựa như là bỗng nhiên bị dao nhỏ đâm xuyên qua...
Hắn lặng lẽ liếc mắt, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Vân Vô Tâm, một lúc lâu sau, nội tâm mới rốt cục thoáng bình tĩnh.
Hắn ở trong lòng mặc niệm: Tương lai, mặc kệ sẽ còn phát sinh chuyện gì, tai nạn cũng được, khảo nghiệm cũng được... Hết thảy tất cả, ta đều sẽ ứng phó và nhận lấy. Nhưng bất luận thế nào, ta tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai tổn thương con gái ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận