Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1588: Cáo biệt

**Chương 1588: Cáo biệt**
"Đau lòng? Hay là nói... hối hận rồi?" Nhìn dáng vẻ trầm mặc của Vân Triệt, Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc mắt hỏi, trong lời nói ẩn chứa ý vị mờ ám.
"Không biết." Vân Triệt lạnh lùng nói: "Ta cho nàng chỉ là cơ duyên, còn trưởng thành, chỉ có thể dựa vào chính nàng. Không có bất kỳ sự trưởng thành nào là nhẹ nhõm, nhất là ở Thiên Cương Vân tộc hiện tại. Tất cả ánh mắt, hy vọng, tài nguyên đều dồn hết cho nàng, đạt được những điều này đồng thời, nàng cũng sẽ phải gánh vác áp lực tương đương."
"Thật sao?" Thiên Diệp Ảnh Nhi cười như không cười: "Nhưng những ngày này ngươi thường hay tâm thần bất an, ngay cả lúc tu luyện cũng không tập trung, chẳng lẽ lại là nhớ tới thân thể của nữ nhân Nam Hoàng Thiền Y kia sao?"
Không để ý đến sự trào phúng của Thiên Diệp Ảnh Nhi, Vân Triệt nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, nói: "Ta chỉ là có chút lo lắng, Thiên Cương Vân tộc trong tình cảnh này, có thể sẽ đối với Vân Thường, cọng rơm cứu mạng trời ban này, làm ra hành động quá khích nào đó."
"A ——" Thiên Diệp Ảnh Nhi kéo dài giọng, tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra là vẫn vì tiểu nha đầu kia. Nói đến, năm đó Hạ Khuynh Nguyệt thành hôn với ngươi, mới mười sáu tuổi. Nghe con gái ngươi nói, sư phụ Phượng Tuyết Nhi của nàng lúc cùng ngươi làm chuyện đó cũng chỉ mới mười sáu tuổi... Chậc, bao nhiêu năm trôi qua, khẩu vị của ngươi đúng là không hề thay đổi."
Vân Triệt khẽ nhíu mày: "Ngươi muốn nói cái gì!?"
"Con gái ngươi nếu còn sống, không chừng cũng đã mười sáu tuổi, xấp xỉ tuổi Vân Thường, thậm chí cả diện mạo bên trên, cũng có chút tương tự. Đáng tiếc, đáng tiếc..." Thiên Diệp cúi thấp mi mắt, thong thả vuốt ve ngón tay trắng nõn: "Đáng tiếc nàng không phải Vân Vô Tâm, con gái ngươi đã c·hết, vĩnh viễn c·hết rồi!"
Bành!
Tâm hồn và huyền khí của Vân Triệt đồng thời mất khống chế bạo phát, hắn đột ngột lao về phía trước, bàn tay mãnh liệt bóp chặt lấy cổ Thiên Diệp Ảnh Nhi, kéo lê thân thể nàng đụng mạnh vào vách tường phía sau.
"... ." Hắn hai mắt vằn đỏ như máu, gương mặt hiện lên một mảnh dữ tợn đáng sợ.
Năm ngón tay siết chặt cổ như gọng kìm sắt, hơi thở dồn dập như ngọn lửa táp thẳng vào mặt nàng. Thiên Diệp Ảnh Nhi lại không hề kinh hoảng, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Vân Triệt, ngược lại lộ ra một nụ cười trào phúng: "Con gái ngươi c·hết như thế nào? Bị Hạ Khuynh Nguyệt g·iết c·hết? Bị ba bên thần vực bức c·hết? Không, nàng c·hết bởi sự ngây thơ của ngươi, sự vô năng của ngươi, còn cả sự tự cho mình là thiện lương của ngươi nữa!"
"Ngươi!" Vân Triệt năm ngón tay siết chặt, nhưng run lên kịch liệt giữa lúc siết chặt.
"Ngươi cho rằng, ngươi đối xử tốt với Vân Thường, liền có thể xóa bỏ được tội ác và áy náy vì không bảo vệ tốt con gái sao? Liền có thể bù đắp được sự trống trải trong lòng sao? Ta nói cho ngươi biết... Không thể nào! Vĩnh viễn không thể nào!" Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt còn sắc bén hơn cả hắn: "Ngược lại, ngươi đây là sai lại càng thêm sai!"
"Điều ngươi cần làm nhất bây giờ, và cũng là điều duy nhất có thể làm, chính là báo thù cho nàng! Ngươi may mắn không còn vướng bận và điểm yếu, vậy mà lại muốn ở chỗ này, tự mình cưỡng ép tạo ra một cái khác sao? A..."
Thiên Diệp Ảnh Nhi đưa tay, nắm lấy cổ tay hắn: "Đến nơi này ngày đầu tiên, ngươi nói ngươi lưu lại đây là để chuẩn bị mượn ân oán của Tội Vân tộc để chiếm đoạt tài nguyên của Cửu Diệu Thiên Cung, thế mà ta lại tin ngươi!"
"... ." Vân Triệt nghiến chặt răng, nhưng không lên tiếng.
"Ta là công cụ của ngươi không sai. Nhưng đừng quên, ngươi cũng là công cụ của ta! Ngươi có thể phạm sai lầm, nhưng ta cũng có thể ngăn cản ngươi phạm sai lầm!" Thiên Diệp Ảnh Nhi đôi mắt đẹp như ánh sao kia, đột nhiên lóe lên sát ý đủ để đóng băng vạn vật: "Ngươi tốt nhất nên biết chừng mực, nếu không... Ta nhất định sẽ g·iết c·hết nàng!"
Không khí trở nên lạnh lẽo vô cùng, trong sự tĩnh lặng đáng sợ, bàn tay Vân Triệt từ từ rời khỏi cổ Thiên Diệp Ảnh Nhi, để lại năm vết ngón tay đỏ tươi.
"Mặc dù cùng chung nguồn gốc, nhưng đã sớm là hai thế giới hai tộc, đã tới qua, liền xem như đã hoàn toàn không có gì để lưu luyến." Vân Triệt nhắm mắt lại, như đang lẩm bẩm nói.
Giữa khi nói, ngón tay hắn điểm ra, ánh sáng huyền quang phóng thích, xóa mờ vết đỏ trên cổ Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Ba!
Thiên Diệp Ảnh Nhi hất mạnh tay hắn ra, lạnh lùng nói: "Cho nên?"
"... Sáng mai, chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây." Vân Triệt thấp giọng nói: "Đại nạn ngày bọn họ sẽ nghênh đón kết cục thế nào, đều xem vận mệnh của chính bọn họ, không còn liên quan gì đến ta!"
. .
"Tiền bối... Thiên Ảnh tỷ tỷ."
Vân Thường đến rất sớm, còn sớm hơn bất kỳ ngày nào trong khoảng thời gian này. Tâm trạng hôm nay của nàng có vẻ rất tốt, nụ cười lộ ra dễ chịu hơn hôm qua rất nhiều.
"Hôm nay không đến tổ miếu bên kia sao?" Vân Triệt cười nói.
"Mới từ tổ miếu bên kia trở về." Vân Thường cười nói: "Các trưởng lão gia gia đều nói, thân thể và huyền mạch của ta hiện tại rất thần kỳ, ngay cả Lôi Long chi huyết cũng có thể dễ dàng luyện hóa dung hợp, so với thời gian bọn họ dự đoán còn ngắn hơn gấp bội. Sau đó, bọn họ nói có chuyện quan trọng muốn quyết định, liền để ta ra ngoài chơi."
Những ngày gần đây, khí tức của Vân Thường mỗi ngày đều có biến hóa tương đối rõ ràng, nhiều thêm một đạo lại một đạo dược linh chi khí cao cấp, thân thể cũng trải qua nhiều lần tôi luyện, hơn nữa hiển nhiên là do nhiều cường giả dốc toàn lực hợp tác hoàn thành.
Bởi vì Long Hi Ngọc Dịch cùng Hắc Ám Vĩnh Kiếp, Vân Thường đối với các loại linh khí... Nhất là hắc ám khí tức lại càng thân hòa hơn bình thường, cho nên bất kể là luyện hóa đan dược, hay là tôi thể, tốc độ cùng thành quả đều khiến cho trên dưới Vân tộc giật mình, sau đó càng thêm hưng phấn kích động.
Hiện tại để cho nàng ra ngoài thư giãn tâm trạng, có khả năng rất lớn là vì chuẩn bị cho nghi thức quan trọng nào đó tiếp theo. Đại nạn rất có thể là ngày diệt tộc, bọn họ muốn trước đó, tận hết khả năng bằng toàn bộ lực lượng và tài nguyên của cả tộc để bồi dưỡng Vân Thường.
Vân Thường khuôn mặt vẫn tươi cười tự nhiên, nhưng ánh mắt lại có chút né tránh. Hắn không cần hỏi cũng hiểu rõ... Hôm qua thái độ của Vân Tường đã nói rõ tất cả, người tộc của nàng chắc hẳn đã nói với nàng không nên đến quá gần hắn, thậm chí còn muốn nàng khuyên hắn rời đi. Nhưng, nàng đã rất cố gắng không để những điều này biểu hiện ra ngoài.
"Vân Thường," Vân Triệt hạ thấp người xuống, nói: "Trong khoảng thời gian này, ngươi đã vô cùng vất vả. Nhưng, tông tộc đang gặp kiếp nạn, đây là quá trình ngươi nhất định phải trải qua. Tương lai của ngươi, cũng chắc chắn sẽ phủ đầy chông gai. Hy vọng... ngươi có thể nhanh chóng trưởng thành, ít nhất, sớm có được năng lực bảo vệ chính mình."
"Hả?" Vân Thường hơi nghi hoặc chớp chớp mắt: "Vâng, ta biết. Có điều, tiền bối hôm nay rất lạ, trước kia chưa từng nói những lời như vậy."
"Ta phải đi rồi." Vân Triệt nói thẳng.
Vân Thường ngây người, sau đó vẻ mặt bỗng trở nên bối rối: "Đi... Tiền bối muốn đi đâu?"
"Đương nhiên là rời khỏi nơi này." Vân Triệt nói: "Ta đã làm khách trong tộc của các ngươi lâu như vậy, cũng đã đến lúc cáo biệt."
"Có thể... nhưng mà..." Nàng luống cuống, một loại cảm giác rất sâu, sâu đến mức khiến nàng hoảng loạn: "Tiền bối nói sẽ ở lại đến ngày đại nạn mà."
Vân Triệt đưa tay đặt lên vai nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: "Vân Thường, ngươi phải nhớ kỹ. Không nên tùy tiện tin tưởng người nào. Bởi vì bất luận là ai... cho dù là người ngươi tự nhận là tin cậy nhất, cũng sẽ lừa gạt ngươi."
"... ." Vân Thường đôi mắt dao động, nàng hơi hé miệng, sau đó khẽ cười: "Vâng! Tiền bối là... là... người lợi hại như vậy, chẳng những đã cứu ta, còn đưa ta về nhà, còn cho ta nhiều như vậy... Ta còn tham lam như vậy... không muốn để tiền bối rời đi... Ta..."
Nàng cố gắng cười, nhưng trên mặt lại lăn xuống những vệt nước mắt, không sao ngăn lại được: "Thế giới của tiền bối, nhất định rất cao, rất lớn... Sau này dù ở bất kỳ nơi đâu, đều mong ngàn vạn lần bình an."
"Ừ, ngươi yên tâm." Vân Triệt đưa ngón tay, lau đi nước mắt của nàng, ánh mắt bình thản yên tĩnh.
"Ta... ta đi nói với tộc trưởng gia gia và Tường ca ca bọn họ, mọi người nhất định đều muốn đích thân tiễn các ngươi." Bàn tay nhỏ của nàng bất giác nắm chặt ống tay áo của Vân Triệt, không muốn buông ra.
Vân Triệt lắc đầu: "Không cần, ta đi ngay bây giờ. Bọn họ hẳn là cũng sớm hy vọng ta rời đi."
Vân Thường ánh mắt trở nên ảm đạm, nàng cúi đầu, một lúc lâu sau, nàng nhẹ nhàng nói: "Tiền bối... sau này có đến thăm ta không?"
"Không biết." Hắn trả lời, bình thản mà tàn nhẫn.
Dùng sức lau hết nước mắt trên mặt, nàng không hề tổn thương, ngược lại ngẩng cao khuôn mặt nhỏ: "Vậy... nếu như sau này, ta tìm được tiền bối, tiền bối đừng trốn tránh, có được không?"
"... Được." Vân Triệt khẽ gật đầu: "Nhưng, thế giới của ta giống như ngươi nói rất cao, rất lớn, nếu như ngươi muốn tìm được ta, thì hãy trở nên mạnh mẽ hơn hiện tại."
"Vâng!" Nàng rất dùng sức gật đầu: "Cho dù... cho dù xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ sống thật tốt. Ta... nhất định... sẽ gặp lại tiền bối."
Bàn tay rời khỏi vai nàng, đồng thời ánh mắt cũng rời đi, Vân Triệt nói: "Thiên Ảnh, chúng ta đi thôi."
Vừa dứt lời, hắn đã cất bước đi về phía trước, đẩy cửa phòng ra, không chút do dự lưu luyến.
"Tiền bối!" Sau lưng hắn, lại vang lên tiếng gọi của Vân Thường: "Có thể đáp ứng ta một thỉnh cầu ích kỷ nữa không?"
Vân Triệt dừng bước.
"Tiền bối có thể cho ta... giữ lại một vật gì đó không?" Thanh âm khẽ run rẩy như muốn khóc, lại mang theo khẩn cầu, đủ để làm tan chảy bất kỳ ý chí sắt đá nào: "Khi ta nhớ tiền bối, liền có thể..."
"Không cần những thứ tạp niệm, sẽ chỉ trở thành chướng ngại cho cuộc đời của ngươi." Lời nói lạnh lùng của Vân Triệt tàn nhẫn cắt ngang âm thanh của nàng, sau đó hắn lại cất bước, đi về phía trước.
Một bước... hai bước... ba bước... Sau lưng, lại không còn nghe thấy âm thanh của thiếu nữ, chỉ có nỗi bi thương lặng lẽ lan tràn.
Vân Triệt bước chân đột ngột dừng lại, hắn thở mạnh một hơi, đột nhiên xoay người, trở lại bên cạnh Vân Thường, đầu ngón tay lóe lên hắc mang nồng đậm và tinh khiết.
Hắc Ám Vĩnh Kiếp chi mang.
"A..." Trong tiếng ngâm khẽ của Vân Thường, Vân Triệt chỉ ra, ở trước ngực nàng vẽ ra một ấn ký hình cung màu đen, ngay khi ấn ký thành hình, hắc quang chợt lóe, biến mất không còn dấu vết.
"Tiền... bối?" Nàng ngẩng đầu mờ mịt.
"Gặp phải nguy hiểm, có thể thử dùng nó gọi tên ta."
Nói xong, hắn trực tiếp trở lại, bay lên không trung, một cơn gió lốc cuốn qua, bóng dáng của hắn đã ở cuối chân trời, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Vân Thường lặng lẽ nhìn về phía bầu trời xa xăm, ánh mắt đờ đẫn, hồi lâu vẫn không dời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận