Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1511: Huyền Âm

**Chương 1511: Huyền Âm**
"Băng Vân cung chủ." Sau khi Thủy Mị Âm rời đi, Vân Triệt đi tới trước mặt Mộc Băng Vân.
"Tông chủ vừa rồi truyền âm nói với ta rất nhiều chuyện," Mộc Băng Vân nói: "Thật khó tưởng tượng, ngươi có thể từ một Ma Đế đạt được một kết quả như vậy. Có thể đoán được, sau khi Ma Đế rời đi, ngươi sẽ trở thành nhân vật mà thế nhân đều biết, vạn giới đều ca tụng là cứu thế thần tử, tên của ngươi sẽ vĩnh viễn được ghi vào sử sách, Ngâm Tuyết giới cũng được thơm lây."
"Cái này. . . Ta cũng chỉ là cố gắng hết sức mọn, chủ yếu vẫn là sự hy sinh và thành toàn của Ma Đế tiền bối."
Vân Triệt kỳ thực vẫn luôn rất rõ ràng, kết quả này tuy rằng có quan hệ rất lớn đến hắn, ngay cả Kiếp Thiên Ma Đế đều bảo hắn hãy nhớ kỹ mình mới là chân chính cứu thế chi chủ. Nhưng kỳ thực. . . Ý chí của bản thân Kiếp Uyên mới là nguyên nhân lớn nhất.
"Mượn nhờ quầng sáng 'Cứu thế thần tử' cùng quyền phát ngôn, ngươi cũng rất hoàn mỹ tranh thủ được nơi hội tụ của Thiên Sát Tinh Thần, ta nghĩ, điều này đối với ngươi, đối với nàng, đối với Thần giới mà nói, đều là kết quả không thể tốt hơn, chúc mừng ngươi."
Nàng mỉm cười, rất nhạt, rất nhạt. Mà nụ cười của Mộc Băng Vân, hắn cũng không có gặp qua mấy lần.
Vân Triệt cảm thán nói: "Nếu không phải năm đó Băng Vân cung chủ mang ta đến Thần giới, sẽ không có kết quả ngày hôm nay, cả đời này của ta, có lẽ sẽ không bao giờ có thể gặp lại nàng. Cho nên, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, Băng Vân cung chủ là ân nhân lớn trong cuộc đời ta."
Mộc Băng Vân khẽ lắc đầu: "Ta chẳng qua là tiện tay mà thôi, hết thảy tất cả, đều là ngươi đáng được nhận. Sau này, có Thiên Sát Tinh Thần tồn tại, Lam Cực Tinh cũng sẽ trở thành nơi không ai dám xâm phạm, ngươi và Lam Cực Tinh không cần phải lo lắng bất cứ điều gì nữa."
"Băng Vân cung chủ, " Vân Triệt nói: "Ngươi. . . Có phải hay không có gì muốn dặn dò?"
"Không tính là, chỉ là có chuyện, ta không biết có nên nhắc nhở ngươi hay không. . . Có lẽ không nên." Mộc Băng Vân u buồn nói.
Vân Triệt: ". . ."
Mộc Băng Vân hỏi: "Chuyện của ngươi và Lưu Quang tiểu công chúa, tông chủ không có phản đối, ngược lại vẫn luôn chủ động thúc đẩy, ngươi có biết vì sao không?"
Kinh ngạc vì Mộc Băng Vân lại hỏi vấn đề này, hắn nghĩ nghĩ nói: "Lúc trước sư tôn nói qua, Lưu Quang giới ở Đông Thần vực có thực lực và quyền phát ngôn cường đại, mà Thủy Mị Âm là con gái được Lưu Quang giới vương sủng ái nhất, nếu có thể trở thành con rể Lưu Quang giới, đối với tình cảnh của ta lúc đó và tương lai đều có lợi ích to lớn."
Nhìn thần sắc của Mộc Băng Vân, hắn thăm dò hỏi: "Chẳng lẽ, còn có nguyên nhân khác?"
Mộc Băng Vân khẽ đổi ánh mắt, nhìn về phía xa: "Trên người Lưu Quang tiểu công chúa. . . Có sự ký thác tâm linh của nàng."
"Tâm linh. . . Ký thác?" Vân Triệt sững sờ: "Có ý tứ gì?"
"Năm đó ở Trụ Thiên Thần giới, sau trận chiến của ngươi và Lưu Quang tiểu công chúa, nàng đã mến mộ ngươi. Rõ ràng có xuất thân tôn sùng không gì sánh được, có dung nhan được cả thế gian chú ý, lại nghĩa vô phản cố nhào về phía ngươi, khi đó so ra ngươi rất hèn mọn."
"Dù trải qua ba ngàn năm Trụ Thiên, cũng y nguyên chưa hề thay đổi. . . Từ đầu đến cuối, nàng chưa bao giờ để ý đến địa vị và thân phận, chưa bao giờ để ý đến bất kỳ ánh mắt của người khác, càng trước giờ không hề cố kỵ, do dự hay rụt rè. . . Mà là chủ động, dũng cảm, nhiệt liệt đến gần ngươi như vậy."
"Bất kỳ người ngoài cuộc nào, đều có thể rõ ràng cảm giác được tình cảm không chút che giấu của nàng dành cho ngươi, mà cảm nhận của ngươi, hẳn là mãnh liệt nhất. Ngay cả ta cũng không chút hoài nghi, dù cho ngươi là ngọn lửa, nàng là băng tuyết, cũng sẽ cam nguyện hòa mình vào ngọn lửa."
Vân Triệt bình tĩnh nhìn Mộc Băng Vân: "Băng Vân cung chủ, ý của ngươi là. . ."
"Tuy rằng, tông chủ chưa từng nói qua. Nhưng ta biết rõ. . ." Âm thanh của Mộc Băng Vân theo gió tuyết, nhẹ nhàng bay vào trong linh hồn Vân Triệt: "Nàng. . . Rất hâm mộ nàng ấy."
Vân Triệt: ". . ."
"Chỉ là, nàng nhất định không thể. Chỉ có thể đem loại nguyện vọng vi diệu này, ký thác lên trên người một người khác, để tròn một. . . giấc mộng có chút hèn mọn." Âm thanh Mộc Băng Vân càng ngày càng nhẹ.
Nàng là muội muội của Mộc Huyền Âm, là người thân cận nhất, gần gũi nhất và hiểu rõ nàng nhất trên thế giới này. Nếu vậy, còn có suy nghĩ trong lòng, Mộc Huyền Âm không có nói với nàng, cũng không có khả năng nói với nàng, nhưng làm sao nàng lại không phát hiện được.
Nàng không biết rõ mình nói những lời này với Vân Triệt là đúng hay sai, thậm chí. . . Ngay cả chính nàng, đều không rõ tại sao phải bỗng nhiên nói cho hắn biết những thứ này.
" . ." Vân Triệt mở bờ môi, trong đầu bỗng nhiên một mảnh hỗn loạn: "Sư tôn. . . Nàng. . ."
"Sư tôn à. . ." Mộc Băng Vân xoay người, đôi mắt đẹp khép lại: "Ta nghĩ, nàng hẳn là đã nói với ngươi rất nhiều lần, nàng không còn là sư tôn của ngươi, nhưng ngươi dường như chưa từng chân chính hiểu rõ hàm nghĩa chân chính của câu nói này, hoặc là. . . Không dám tin tưởng."
". . ." Trong đầu Vân Triệt bỗng nhiên một mảnh ông kêu.
"Với tính cách của nàng, còn có những thứ gánh vác trên người, nhất định không có khả năng chủ động tiến thêm một bước kia. Cho nên. . ."
Trong gió tuyết truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng, bóng dáng Mộc Băng Vân đã đi xa.
Thế giới trắng tuyết, Vân Triệt bình tĩnh đứng ở đó, bất tri bất giác, trên người đã là một tầng tuyết đọng thật dày.
. . .
Thủy Thiên Hành cùng Thủy Mị Âm rời khỏi.
Thủy Thiên Hành đến đây, là cùng Mộc Huyền Âm thương nghị ngày cưới chính xác. . . Vẫn chưa từng hỏi ý kiến của Vân Triệt.
Lúc Vân Triệt lần nữa tiến vào Băng Hoàng thánh điện, Mộc Huyền Âm đã đang chờ hắn, Thủy Thiên Hành đến, cũng làm cho Mộc Huyền Âm tin chắc lời nói của Vân Triệt không có bất kỳ sự khoa trương hay sai lầm nào, tà anh, Ma Đế, Ma Thần. . . Ba tai kiếp to lớn trong mắt thế nhân liên tiếp mà đến, thế mà thật sự bình ổn như vậy.
Hơn nữa đều do Vân Triệt thúc đẩy.
Nàng đứng ở phía trước cửa sổ, hờ hững nhìn thế giới bên ngoài, không có quay người lại vì Vân Triệt đến, không biết nghĩ đến cái gì.
Vân Triệt đi tới sau lưng nàng, cung kính bái xuống như dĩ vãng.
Mộc Huyền Âm không hỏi chuyện về Ma Đế và tà anh, mà là nhàn nhạt nói: "Ngày cưới của ngươi và Thủy Mị Âm, định vào cuối tháng sau, địa điểm ở ngay Lưu Quang giới, hết thảy công việc Lưu Quang giới vương sẽ tự xử lý, bên phía Ngâm Tuyết giới sẽ tương ứng phối hợp, ngươi chỉ cần dành ra thời gian mấy ngày kia là đủ."
"Vâng." Vân Triệt đáp ứng, không có chút ý kiến. . . Tuy nhiên, điều này so với ngày cưới do cha mẹ hắn quyết định cùng Phượng Tuyết Nhi, chỉ kém vẻn vẹn bốn ngày mà thôi.
Ai! Cuộc đời nam nhân thật sự là bận rộn.
"Ngươi đi đi." Mộc Huyền Âm nói: "Trong khoảng thời gian này, ngươi hẳn là có rất nhiều chuyện muốn làm, không cần lưu lại Ngâm Tuyết giới."
". . ." Vân Triệt đứng dậy, lại không trả lời, cũng không rời khỏi.
" . . ?" Mộc Huyền Âm không có quay người, nhưng đôi lông mày băng có chút nhăn lại.
Vân Triệt di chuyển bước chân, lại không phải lui lại, mà là tiến về phía trước, hắn và Mộc Huyền Âm vốn dĩ cách nhau vô cùng gần, hai bước ngắn ngủi, hắn và Mộc Huyền Âm đã gần trong gang tấc, sau đó hắn giang hai cánh tay, từ sau lưng nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
" . . ! ! ?" Thân thể Mộc Huyền Âm mãnh liệt cứng đờ. . . Quên mất tránh thoát, quên mất lời nói, đôi mắt băng trong nháy mắt kinh hoảng mê loạn.
Hai tay vòng qua lưng Mộc Huyền Âm, thân trên cùng lưng ngọc của nàng dán chặt vào nhau, Vân Triệt nhắm mắt lại, tham lam hít lấy khí tức chỉ thuộc về nàng, cảm nhận được làn hơi băng tuyết như đến từ trong mộng từ chóp mũi hắn xông thẳng vào tâm hồn, hắn nhẹ nhàng nói: "Huyền Âm, qua mấy ngày nữa, ta muốn đi tiễn Ma Đế tiền bối rời khỏi, ngươi đi cùng ta được không?"
Hắn gọi là "Huyền Âm" mà không phải "Sư tôn".
Gọi thẳng tên sư tôn, thật là đại nghịch bất đạo.
" . ." Vẫn không có tránh thoát, hoặc là đánh văng Vân Triệt ra, Mộc Huyền Âm cứng lại ở đó không nhúc nhích, bộ ngực chập trùng vô cùng kịch liệt, tầm mắt một mảnh hoảng hốt, ngũ giác bên trong trừ thân thể ôm chặt của hắn, cùng âm thanh của hắn, không còn gì khác.
"Được không?" Vân Triệt hỏi lại, cánh tay vòng trên người nàng từng chút một, lặng lẽ nắm chặt lấy. . . Cho tới giờ khắc này, đều không có bị nàng đẩy ra, linh hồn Vân Triệt cũng rơi vào một thế giới như mê mộng, một giấc mộng mà hắn vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
"Được. . ."
Nàng trả lời, bờ môi phát ra, là âm thanh mông lung nhất, mềm mại nhất trong cuộc đời nàng.
Vân Triệt mỉm cười. Tiên khu băng tuyết của nàng rõ ràng tràn lan khí tức băng lãnh nhất, lại làm cho trên người hắn rung động một cảm giác ấm áp không gì sánh được kỳ dị, không gì sánh được khiến người ta say mê.
"Ta còn muốn. . . Dẫn ngươi đi gặp cha mẹ ta." Vân Triệt dùng âm thanh nhẹ hơn nói: "Nơi đó, không phải Thần giới, ngươi cũng không phải Ngâm Tuyết Giới vương, càng không phải là sư tôn của ta, ngươi chỉ là ngươi. . . Được không?"
". . ." Mộc Huyền Âm không có đáp ứng, nhưng cũng không có âm thanh cự tuyệt.
Thế giới lâm vào yên tĩnh lâu dài, hai người đều không nói gì thêm, cũng không có tách ra, trong không khí mỗi một sợi đều trở nên đặc biệt vi diệu, hình ảnh như vậy dừng lại. . . Hơn nữa còn dừng lại rất lâu.
Thẳng đến một đoạn thời khắc. . . Trên người Mộc Huyền Âm bỗng nhiên một cỗ hàn khí phóng ra ngoài, Vân Triệt trở tay không kịp, thân thể lảo đảo về phía sau, hung hăng ngồi phịch xuống đất.
Vân Triệt ngây ngốc, vừa muốn nói chuyện, trước cửa thánh điện, một bóng dáng nữ tử chậm rãi bước vào.
Mộc Phi Tuyết vừa mới đi vào, liền nhìn thấy Vân Triệt ngồi bệt dưới đất, tư thái rất là bất nhã, mà Mộc Huyền Âm đưa lưng về phía hắn, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên mặt nàng hiện lên vẻ ngạc nhiên, khom người bái nói: "Đệ tử Mộc Phi Tuyết, bái kiến sư tôn, vừa rồi nhận được bái thiếp do mười mấy thượng vị tinh giới đồng thời gửi tới, chuyên tới để bẩm báo."
Mộc Huyền Âm rốt cục liếc mắt, lạnh lùng nói: "Triệt Nhi, ngươi lui ra đi."
"A. . . Vâng, đệ tử cáo lui." Vân Triệt vội vàng đứng lên, nhanh chân rời khỏi. . . Chỉ là bước chân có chút lơ mơ.
Đi đến bên thân Mộc Phi Tuyết, Mộc Phi Tuyết nhìn hắn một cái, đôi mắt đẹp chớp lên dị sắc. . . Nàng không tên cảm thấy hình như có chỗ nào đó có chút kỳ quái.
Đi ra thánh điện, Vân Triệt thở phào một hơi thật lớn, chỉ cảm thấy trên người không nói ra được thông suốt.
"Chủ nhân, " Trong đầu Vân Triệt vang lên âm thanh của Hòa Lăng: "Ngươi và sư tôn. . . Nàng. . . Nàng. . ."
Lời nói chỉ một nửa, liền đã sợ hãi có chút không cách nào nói tiếp.
Đi theo Vân Triệt trở về Thần giới sau, nàng rất sớm đã phát giác được quan hệ giữa Vân Triệt và Mộc Huyền Âm có chút vi diệu, nhưng từ đầu đến cuối không có dám nghĩ theo phương hướng cấm kỵ kia. Nhưng hôm nay. . . Vừa rồi. . .
"Khụ khụ, " Vân Triệt mặt đầy chính khí, nghiêm túc uốn nắn nói: "Hòa Lăng, ngày đầu tiên ta về Ngâm Tuyết giới, liền bị nàng trục xuất sư môn, cho nên nàng đã sớm không phải là sư tôn của ta, cho nên. . . Xảy ra bất cứ chuyện gì đều là không kỳ quái."
". . . Chủ nhân nói rất đúng." Hòa Lăng nhỏ giọng nói.
Nếu là đổi thành Mạt Lỵ ở đây, đã sớm mắng không biết mấy vạn lần "Cầm thú". Tuy nhiên. . .
"Thần Hi chủ nhân ở bên kia, chủ nhân lúc nào vấn an nàng? Thời gian lâu dài, ta luôn có một loại cảm giác bất an." Hòa Lăng nói rõ ràng.
Biểu lộ Vân Triệt thu liễm, tất cả liên quan đến tin tức của Thần Hi, đều là nàng đang bế quan, nhưng giống như hắn nói với Hạ Khuynh Nguyệt, với "xâm nhập" hiểu rõ của hắn đối với Thần Hi, vẻn vẹn chuyện bế quan, liền căn bản không quá bình thường.
Thần Hi hẳn là người không cần phải lo lắng nhất trên đời, nhưng hắn lại giống như Hòa Lăng, cũng có một loại cảm giác bất an, tuy rằng không mãnh liệt, nhưng thủy chung tồn tại. . . Ngày đó ở Trụ Thiên Thần giới, ánh mắt Long hoàng nhìn hắn, hắn chưa bao giờ quên mất.
"Tiễn Ma Đế rời đi, mang Mạt Lỵ về Lam Cực Tinh xong, chúng ta liền đi Long Thần giới." Vân Triệt liếc qua Thiên Diệp Ảnh Nhi, nói rõ ràng.
Hắn bay lên, đi về phía bắc, xuyên qua kết giới, rơi xuống Minh Hàn Thiên Trì.
"Chuyện của Ma Đế tiền bối, là mối lo cuối cùng của Băng Hoàng thần linh, nàng biết rõ kết quả này, nhất định sẽ rất cao hứng."
Vừa tự nói, Vân Triệt nhảy xuống, thân thể xuyên qua tầng tầng Thiên Trì chi thủy, thẳng đến đáy ao, dò theo quang hồ sáng đẹp, một lần nữa đứng trước mặt thiếu nữ Băng Hoàng. . . Hắn biết rõ, đây có lẽ là một lần cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận