Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 824: Địa Ngục U La (trung)

**Chương 824: Địa Ngục U La (trung)**
Thời gian đã điểm, tân khách chật kín sảnh đường. Phượng Hoàng chủ điện, trắc điện đều đã chật kín khách quý đến từ khắp Thiên Huyền, tùy tiện một người, đều là nhân vật có uy danh hiển hách trên đại lục Thiên Huyền. Bên ngoài điện bày biện các bàn tiệc cơ hồ chiếm hết hơn phân nửa Phượng Hoàng thành, tuy chỉ có thể vào chỗ ở bên ngoài điện, nhưng có thể tiến vào Phượng Hoàng thành, không có chỗ nào mà không phải là Hùng Bá một phương lĩnh vực Huyền Đạo bá chủ hoặc vương công quý tộc.
Trận này có thể xưng là thịnh đại nhất từ trước tới nay của đại lục Thiên Huyền. Lễ đính hôn do Phượng Hoành Không đích thân chủ trì, Phượng Tổ Khuê cơ bản đã thoát ly trần thế cũng thình lình có mặt, Phượng Thiên Uy, cùng ngày thường ở sâu trong cấm địa tĩnh tu, chư vị Thái trưởng lão cực ít khi lộ diện cũng không thiếu một ai, toàn bộ đều ngồi vào vị trí... Bọn hắn đều muốn tận mắt chứng kiến thời khắc vinh dự nhất từ trước tới nay của Phượng Hoàng Thần Tông.
Đứng ở giữa chủ điện, đã làm Đế Vương trăm năm, Phượng Hoành Không lại thật lâu khó mà lắng lại sự khuấy động trong lồng ngực, quần hùng thiên hạ tề tụ, bốn đại thánh địa đều đến... Bốn Đại Thánh chủ toàn bộ đích thân tới, lại chuẩn bị hậu lễ, mang tới cũng đều là những nhân vật đứng đầu trong tông môn, để tỏ rõ sự coi trọng của bản thân. Tràng cảnh như thế, trước kia nằm mơ cũng không dám có, so với lễ đăng cơ năm đó của hắn, tràng diện long trọng hơn không biết gấp bao nhiêu lần.
Mục tiêu từ trước đến nay của Phượng Hoàng Thần Tông, chính là một ngày kia có thể sánh ngang với bốn đại thánh địa. Mà với hiện trạng của Phượng Hoàng Thần Tông, dù cho có thể bình an vô sự duy trì thế trưởng thành, muốn đạt được mục tiêu này cũng phải mất mấy ngàn năm, huống chi Phượng Thần đã chết, Phượng Hoàng Thần Tông những năm gần đây luôn ở bên bờ nguy hiểm. Khát vọng lớn nhất, chính là lực lượng của Phượng Tuyết Nhi hoàn toàn thức tỉnh.
Bây giờ, thế cục xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Một nhân vật kinh khủng khiến bốn đại thánh địa sợ mất mật xuất hiện, người này là sư phụ của Vân Triệt, mà Phượng Hoàng Thần Tông cũng vì quan hệ giữa Tuyết công chúa cùng Vân Triệt mà "gà chó lên trời".
Bốn đại thánh địa này dĩ nhiên không phải vì Phượng Hoàng Thần Tông bọn hắn mà đến, mà là vì kết giao với Vân Triệt. Phượng Hoàng Thần Tông bọn hắn chỉ cần từ đó ôm chặt lấy cái đùi Vân Triệt này, mặc dù Phượng Thần đã chết bại lộ chân tướng, cũng căn bản không cần nửa điểm lo lắng. Lại cho bốn đại thánh địa mười lá gan, cũng tuyệt không dám nổi lên ý đồ với Phượng Hoàng Thần Tông. Bởi vì Phượng Hoàng Thần Tông bọn hắn gả cho Vân Triệt không phải là Phượng Hoàng đệ tử thông thường, mà là tông chủ tương lai của môn phái!
Phượng Hoành Không trong lòng trùng điệp cảm khái, trước kia hắn đối với chuyện của Phượng Tuyết Nhi cùng Vân Triệt mà đau lòng buồn bực, thậm chí là nguyên nhân duy nhất ban đầu hắn sinh ra sát cơ đối với Vân Triệt, về sau vì sự chấp nhất của Phượng Tuyết Nhi mà không thể không tiếp nhận. Hiện tại mới biết, việc đó không những không phải tai nạn của Phượng Hoàng Thần Tông, ngược lại là phúc duyên trời ban! So sánh ra, xung đột thù hận khi trước, thậm chí mối thù giết con, đều có vẻ không đáng kể.
"Các vị," Phượng Hoành Không ngẩng đầu nói, thanh âm hùng hậu uy nghiêm dưới sự dẫn dắt của huyền lực truyền khắp mỗi một góc Phượng Hoàng thành: "Hôm nay là ngày sinh nhật hai mươi của tiểu nữ, cũng là ngày ta hứa hẹn năm đó, là kỳ hạn định ra đại sự cả đời của tiểu nữ. Các vị vì chuyện của tiểu nữ mà không quản đường xa tới đây, ta Phượng Hoành Không cảm kích khôn cùng."
Phượng Hoành Không chuyển giọng, ôn hòa nói: "Ta Phượng Hoành Không có tất cả mười bốn nhi tử, lại chỉ có một đứa con gái, ngày thường yêu thương hết mực, coi như trân bảo. Tuyết Nhi từ nhỏ lớn lên bên cạnh Phượng Thần, cũng là người truyền nhân Phượng Thần thực sự đầu tiên từ trước tới nay của Phượng Hoàng Thần Tông ta, nàng vừa là ái nữ của ta, cũng gánh vác tương lai của toàn tông, cho nên, thân là cha đẻ của Tuyết Nhi, Phượng Hoàng tông chủ, ta chưa từng nghĩ tới việc gả nàng ra ngoài tông môn."
"Nhưng mấy năm trước, Tuyết Nhi cùng Vân Triệt quen biết ở Thần Hoàng, hai người từng cùng trải qua hoạn nạn, cho nhau hẹn ước sinh tử, mấy năm nay, Phượng Hoàng Thần Tông ta mặc dù cùng Vân Triệt từng có rất nhiều ân ân oán oán, nhưng tình cảm giữa hai người không những chưa từng sụp đổ, ngược lại càng thêm sâu sắc, có chết khó rời, cuối cùng, lại trở thành cơ hội hóa giải ân oán... Lần này nghĩ lại, nhân duyên này, sao lại không phải là an bài của thượng thiên."
Phượng Hoành Không nói có chút động tình, cũng có chút xảo diệu. Hắn có chút nghiêng người, cười nhạt nói: "Tuyết Nhi, Triệt nhi, còn không mau ra gặp khách."
Vân Triệt cùng Phượng Tuyết Nhi tay trong tay đi đến trong điện, đứng ở bên cạnh Phượng Hoành Không. Vân Triệt một thân trang phục tùy ý, Phượng Tuyết Nhi thì mặc bộ phượng bào giống như lần đầu Vân Triệt gặp nàng. Vào khoảnh khắc bọn họ xuất hiện, toàn bộ thế giới phảng phất bỗng nhiên nở rộ ra một vòng minh quang diễm lệ khác thường, làm tất cả mọi người cơ hồ không mở mắt ra được.
Bởi vì Phượng Tuyết Nhi hôm nay không có đeo tuyết sa, dung nhan hoàn chỉnh hiện ra trong tầm mắt của mọi người, cũng làm cho tất cả hào quang của thế gian đều đột nhiên ảm đạm phai mờ.
Nghe qua danh của Phượng Tuyết Nhi rất nhiều người, nhưng thấy qua mặt thật của nàng lại càng ít hơn. Bọn hắn ngơ ngác nhìn Thiên Huyền đệ nhất mỹ nữ trong truyền thuyết này, tâm thần như bị mang lên gông xiềng, không cách nào thoát ra... Trong tầm mắt, vẻ đẹp dung nhan của nữ hài đã không phải ngôn ngữ của thế nhân có thể hình dung, mặc dù họa sĩ tài ba nhất thế gian cũng không thể phác họa ra nửa thành phong vận của nàng, thậm chí trong giấc mộng, đều không thể ảo tưởng ra được vẻ đẹp tuyệt thế như vậy.
Kinh thán, ngây ngốc, hâm mộ tột độ, ngạt thở... Mặc cho ai gặp qua mặt thật của Phượng Tuyết Nhi, đều sẽ không nghi vấn danh xưng Thiên Huyền đệ nhất mỹ nữ của nàng. Nhưng nghĩ tới bên cạnh nàng là Vân Triệt, tất cả huyễn tưởng không an phận cùng ghen ghét đều thuận tiện bị bóp tắt. Không ít người sau khi gian nan tĩnh hồn lại, đều vội vã cúi đầu, không dám nhìn thêm nữa. E sợ cho bản thân mất hồn thất thố.
Thân là huynh trưởng của Phượng Tuyết Nhi, ngay cả Phượng Hi Minh cũng rất ít khi được nhìn thấy dung mạo của nàng dưới khăn che mặt. Hắn trừng lớn mắt, hai mắt nhìn chằm chằm Phượng Tuyết Nhi, vô cùng tham lam nhìn, nhưng hai tay của hắn lại gắt gao nắm chặt vào nhau, nội tâm càng thống khổ kịch liệt run rẩy. Nếu là trước Ma Kiếm đại hội, hắn biết không tiếc tất cả phát cuồng, nhưng đối mặt với Vân Triệt bây giờ, lý trí còn sót lại khiến hắn như bị đóng đinh trên giá hành hình, mọi loại thống khổ ghen ghét, lại chỉ có thể không nhúc nhích.
Vân Triệt cùng Phượng Tuyết Nhi sau khi xuất hiện, tự nhiên lại là một chuỗi các nghi thức rườm rà. Vân Triệt mặc dù trong lòng bài xích, nhưng tất cả đều phối hợp hắn không muốn mang cho Phượng Tuyết Nhi bất kỳ khiếm khuyết nào.
"Triệt nhi, mẫu phi của Tuyết Nhi sớm qua đời, chuỗi ngọc chụp này, là nàng năm đó trước khi qua đời đặt trên tay của ta, muốn ta tự tay giao cho người cùng Tuyết Nhi ưng thuận một đời. Những năm này, ta vẫn luôn mang nó bên người, chưa từng rời khỏi."
Phượng Hoành Không đem chuỗi ngọc chụp quấn chỉ vàng nắm nhẹ trong tay, sau một lúc lâu, không nỡ đưa nó cho Vân Triệt: "Từ khi Tuyết Nhi mười ba tuổi, ta đã vô số lần suy tưởng về đại sự cả đời của Tuyết Nhi, mà bất luận tưởng tượng nào, điều cơ bản nhất, chính là muốn ở rể Phượng Hoàng Thần Tông, tuyệt không thể để Tuyết Nhi gả ra ngoài. Hiện tại, ta đem chuỗi ngọc chụp này còn có Tuyết Nhi chính thức giao cho ngươi, nhưng... Ta sẽ không yêu cầu ngươi ở rể Phượng Hoàng Thần Tông ta, cũng sẽ không yêu cầu ngươi làm bất cứ điều gì cho Phượng Hoàng Thần Tông, chỉ cầu ngươi đối xử tử tế Tuyết Nhi, đừng để nữ nhi quý giá nhất của ta phải chịu ủy khuất... Như vậy là đủ rồi. Mẫu phi của Tuyết Nhi trên trời có linh, cũng tất nhiên sẽ rất an ủi."
Phượng Hoành Không bày ra đại yến đính hôn kinh động Thiên Huyền này, đích thật là vì mượn thế của Vân Triệt lập uy cho Phượng Hoàng, đồng thời giải trừ nguy cơ to lớn vẫn luôn tồn tại. Nhưng Vân Triệt nghe ra được, mấy câu nói đó của Phượng Hoঁয়g Không đều phát ra từ phế phủ giờ khắc này, hắn chỉ là phụ thân của Phượng Tuyết Nhi.
"Ngươi yên tâm, coi như liều lên tính mạng, ta cũng sẽ không để Tuyết Nhi phải chịu ủy khuất." Vân Triệt đem chuỗi ngọc chụp trịnh trọng giữ trong tay.
Phượng Hoành Không hơi gật đầu, có câu nói này của Vân Triệt, đối với hắn mà nói, đã đủ.
Bên trong điện, Tử Cực từ trong thâm tâm thở dài: "Tuyết công chúa cùng Vân cung chủ, hai người ưu tú nhất thế hệ trẻ tuổi hiện nay, bất luận tướng mạo, tư chất, tu vi, đều không ai có thể sánh kịp, quả nhiên là ông trời tác hợp cho a."
Tử Cực mở miệng, tiếng phụ họa lập tức liên tiếp.
"Thế gian này có thể xứng với Vân cung chủ, chỉ có Tuyết công chúa. Trái lại, có thể xứng với tư thái Phượng Hoàng, dáng vẻ khuynh thành của Tuyết công chúa, cũng chỉ có Vân cung chủ a."
"Thật là khiến người ta ao ước chi thán."
"Phượng Hoàng tông chủ, không bằng hôm nay liền định ra hôn kỳ, chúng ta cũng tốt sớm làm chuẩn bị, cùng kỳ vọng ngày đại hỷ." Một tông chủ đỉnh cấp Thần Hoàng quốc hô lớn.
Tại đại yến đính hôn định ra hôn kỳ, vốn là chuyện đương nhiên, thuận lý thành chương, nhưng lại điểm vào chỗ xấu hổ của Phượng Hoành Không. Nếu không bắt buộc Vân Triệt ở rể Phượng Hoàng Thần Tông, như vậy hôn kỳ tự nhiên muốn do nhà trai định. Mà cha mẹ của Vân Triệt lại không có mặt ở đây, bọn hắn lại là một cấm kỵ không thể nói đến...
Phượng Hoành Không lập tức cười lớn một tiếng, cưỡng ép bỏ qua, giơ tay hô lớn nói: "Hôm nay ở đây các vị đều là khách quý của Phượng Hoàng Thần Tông ta, mời các vị thỏa thích uống, vạn lần chớ câu nệ."
Thu...
Trù...
Tiếng phượng hót hoặc trầm, hoặc cao vút trên không Phượng Hoàng thành vang lên, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, mấy ngàn Phượng Hoàng đệ tử toàn thân thiêu đốt Phượng Hoàng hỏa diễm hoàn toàn bao bọc phóng lên tận trời, rót thành chín mươi chín Phượng Hoàng Viêm ảnh ngạo nghễ bay múa trên không, ở trong Phượng Hoàng thành tung xuống ánh lửa nóng bỏng cùng Phượng Hoàng thiên uy.
"Ha ha ha ha," Phượng Hoành Không cười to nói: "Phượng ảnh thiên vũ dĩ nhiên bắt đầu, mời chư vị thỏa thích thưởng thức, uống thỏa thích, không say không về!"
Bên trong điện, bên ngoài cùng nhau hưởng ứng, tràng diện lập tức náo nhiệt lên, tiếng cười to, tiếng ăn uống linh đình như thủy triều liên tiếp.
Nhìn đại điện hoàn toàn náo nhiệt, Phượng Hoành Không trong lòng bành trướng vẫn như cũ không cách nào lắng lại, trong lòng hắn mặc dù không cách nào hoàn toàn tiêu tan mối thù giết con của Vân Triệt, nhưng cùng lúc, hắn lại tin tưởng chính thức với tâm tính bao che khuyết điểm của Vân Triệt, cũng nhất định sẽ không bạc đãi Tuyết Nhi.
Coi như sinh mệnh của nữ nhi tìm được một kết cục tốt nhất, mà lại là nàng thật sâu cảm mến, đồng thời cũng bởi vì việc này, Phượng Hoàng Thần Tông hắn trong khoảnh khắc một bước lên mây, trở thành tồn tại bốn đại thánh địa đều tuyệt không dám xúc phạm... Thậm chí Thiên Uy Kiếm Vực còn muốn nịnh bợ.
Có lẽ là viễn cổ Phượng Hoàng chi thần che chở, để bọn hắn từ nguy cảnh ngày đêm lo lắng, lập tức bước vào đỉnh phong chưa từng có.
Rượu đếm rõ số lượng tuần, không khí đại yến càng thêm náo nhiệt, phượng ảnh thiên vũ biểu diễn cũng đã đến cao trào nhất, đầy trời đều là xích viêm phượng minh, toàn bộ bầu trời đều tựa như bắt đầu cháy rừng rực. Phượng Hoành Không đi đến bên cạnh Vân Triệt cùng Phượng Tuyết Nhi: "Triệt nhi, Tuyết Nhi, canh giờ không sai biệt lắm, theo ta cùng nhau đi mời rượu a. Còn ngày đại hôn của các ngươi... Triệt nhi, việc này vẫn là muốn hỏi đến ý kiến của cha mẹ ngươi, không cần nóng lòng hôm nay. Đợi..."
Ầm! ! ! !
Một tiếng nổ không bình thường bỗng nhiên từ trên không truyền đến, nương theo chấn động không gian kịch liệt, khiến đại yến vốn náo nhiệt phi phàm lập tức ngưng tụ bầu không khí, đồng thời, chuỗi tiếng kêu thảm thiết cũng theo sát mà tới, những Phượng Hoàng đệ tử bay múa trên không trung đó toàn bộ mang theo hỏa diễm đổ nát từ trên không trung rơi xuống.
"Người nào! Lại dám xông vào Phượng Hoàng thành! !" Mấy chục tiếng rống to rung trời của Phượng Hoàng đệ tử vang lên.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Phượng Tuyết Nhi gấp giọng nói.
"Ta đi xem."
Phượng Hoành Không vừa muốn động thân vọt tới ngoài điện, bỗng dưng, ánh sáng xung quanh bỗng nhiên trở nên sáng hơn mấy phần, một cỗ sóng gió nóng rực cũng từ trên vọt tới, tất cả mọi người trong điện theo bản năng ngẩng đầu, theo đó, mỗi người đều ngẩn người ra đó.
Bọn hắn ngẩng đầu, thấy rõ ràng là trên không trung hiện đầy hỏa diễm tan nát... Đỉnh điện Phượng Hoàng đại điện, thế mà hoàn toàn biến mất! !
Phượng Hoành Không bước chân dừng lại, Vân Triệt cùng Phượng Tuyết Nhi cũng đều kinh ngạc... Có thể vào Phượng Hoàng đại điện, đều là nhân vật có địa vị cực cao. Bốn Đại Thánh chủ, Thánh Vực mười hai chân nhân, Hải điện thất tôn giả, Thần cung năm Thần sứ toàn bộ có mặt, nhưng lại không ai phát giác được đỉnh điện khổng lồ đến tột cùng là biến mất như thế nào.
Phảng phất trong nháy mắt bị hút vào trong hư không vô thanh vô tức.
"Đây là... Chuyện gì xảy ra, đã xảy ra chuyện gì!" Không khí Phượng Hoàng thành đột nhiên thay đổi, một loại khí tức bất an vô cùng không biết từ đâu mà giáng xuống, bao phủ trong lòng của mỗi người. Phượng Hoàng đệ tử phụ trách thủ vệ toàn bộ điều động, mỗi người đều đề phòng tinh thần, nhìn về phía không trung.
Một trận gió nhẹ đảo qua, phong thanh nhẹ nhàng cơ hồ không nghe được âm thanh, nhưng đầy trời tàn hỏa Phượng Hoàng lại như bị gió bão quét sạch, trong nháy mắt biến mất không còn tung tích.
Theo tàn lửa tan đi, thân ảnh một nữ tử xuất hiện ở trên không Phượng Hoàng thành, cùng với một mùi thơm kỳ dị như có như không.
❦ Dạ Thiên Chi Đế ❧
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận