Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 853: Vân gia khách đến thăm

**Chương 853: Vân gia có khách đến thăm**
Sau khi Tiêu Vân cùng Thiên Hạ Đệ Nhất đưa những người lần đầu đến Huyễn Yêu Giới trở về Yêu Hoàng thành, liền lập tức chạy về Vân gia.
Vân gia sớm đã nhận được truyền âm, Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Nhu đã đợi sẵn ở trước cổng chính từ lâu.
Xa xa nhìn thấy thân ảnh trông ngóng của Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Nhu, Tiêu Vân vội vàng chạy tới, sau đó quỳ rạp xuống đất: "Cha, mẹ, hài nhi đã trở về."
Thiên Hạ Đệ Nhất cũng theo sát phía sau, hành lễ nói: "Vân gia chủ, Vân phu nhân, đã lâu không gặp."
Vân Khinh Hồng mỉm cười gật đầu, đưa tay đỡ Tiêu Vân dậy, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía những khuôn mặt xa lạ phía sau bọn họ cùng một đám thiếu nữ Băng Cung xinh đẹp rực rỡ đến lóa mắt, vừa định hỏi thăm, chợt nghe Mộ Vũ Nhu vội vàng nói: "Vân nhi, Triệt nhi đâu? Nó không cùng các con trở về sao? Còn có Tiểu Yêu Hậu... Nàng đã về Hoàng cung rồi sao?"
"Cha, mẹ, về chuyện đại ca và Tiểu Yêu Hậu..." Tiêu Vân tuy đã sớm nghĩ xong lời lẽ trên đường đi, nhưng đối mặt ánh mắt lo lắng yêu kiều của Mộ Vũ Nhu, hắn vẫn cảm thấy bối rối, yên lặng nuốt nước bọt, mới gắng gượng nhẹ nhõm nói: "Thật ra đại ca bị chút tổn thương trước khi trở về, cho nên sau khi trở về, Tiểu Yêu Hậu dẫn huynh ấy đến Kim Ô Lôi Viêm Cốc, tìm Kim Ô Thánh Thần chữa thương cho đại ca."
"A!" Mộ Vũ Nhu kêu lên một tiếng kinh hãi, khuôn mặt chờ mong và vui sướng trong nháy mắt hóa thành sợ hãi, nàng lập tức nắm lấy cánh tay Tiêu Vân, hai tay đốt ngón tay bóp chặt trắng bệch: "Triệt nhi nó... Nó sao lại bị thương... Vết thương có nặng không... Là ai làm nó bị thương... Nó rốt cuộc thế nào..."
"Ta... Đại ca hắn..." Tiêu Vân là một người cực kỳ không giỏi nói dối, huống chi đối mặt lại là mẫu thân thân thiết kính trọng nhất, nhất thời chân tay luống cuống, ấp úng không nói nên lời một câu hoàn chỉnh.
"Vũ Nhu, không cần phải lo lắng." Vân Khinh Hồng lại là nhẹ nhõm cười một tiếng, vỗ vỗ vai Mộ Vũ Nhu: "Nàng đúng là quan tâm quá nên loạn rồi, nàng chẳng lẽ quên Triệt nhi chẳng những y thuật cực cao, hơn nữa thể chất khác hẳn với người thường, dù bị thương rất nặng cũng có thể nhanh chóng khỏi hẳn. Coi như lần này nó bị tổn thương đặc biệt nghiêm trọng, Tiểu Yêu Hậu chẳng phải đã tự mình dẫn nó đi Kim Ô Lôi Viêm Cốc sao? Với thần lực của Kim Ô Thánh Thần, dù vết thương nặng đến đâu, cũng nhất định có thể yên ổn khỏi hẳn."
"Đúng đúng đúng!" Tiêu Vân liên tục không ngừng thuận thế gật đầu: "Lần này đại ca tuy bị tổn thương... Có một chút nghiêm trọng, nhưng đến chỗ Kim Ô Thánh Thần, khẳng định lập tức liền sẽ khá hơn, cho nên nương hoàn toàn không cần lo lắng. Không chừng, ngày mai đại ca sẽ an khang khỏe mạnh trở về."
Lời nói của Vân Khinh Hồng, khiến trong lòng Mộ Vũ Nhu hoảng loạn cuối cùng cũng dịu đi một chút: "Đúng... Kim Ô Thánh Thần coi trọng Triệt nhi như vậy, nhất định sẽ không tiếc thần lực, Triệt nhi chắc chắn bình yên vô sự."
"Ha ha, đó là đương nhiên." Vân Khinh Hồng cười gật đầu, nhưng đồng thời, đôi mắt hắn hiện lên một vòng trầm trọng.
Hắn hiểu rõ năng lực khôi phục khác hẳn với người thường của Vân Triệt... Nhưng lần này, lại làm bị thương đến mức không kịp về nhà, liền đi thẳng đến Kim Ô Lôi Viêm Cốc.
Hắn lần này bị thương, nhất định hiểm ác đến cực điểm...
Bên phía Thiên Huyền đại lục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Đúng rồi! Cha, mẹ, ta đã tìm được gia gia ở Thiên Huyền đại lục."
Tiêu Vân nhanh chóng bước đến bên cạnh Tiêu Liệt, dìu ông đi tới đây, nói với Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Nhu: "Đây chính là gia gia ruột của ta, cũng là gia gia đã nuôi dưỡng đại ca thành người. Gia gia, đây là cha mẹ của con ở Huyễn Yêu Giới, bọn họ đã nuôi dưỡng con hơn hai mươi năm, coi như con ruột của mình, trong lòng con, vẫn luôn coi bọn họ là cha mẹ ruột."
Tiêu Liệt đánh giá bọn họ, sau đó nhẹ nhàng hạ thấp người: "Mạo muội quấy rầy, hai vị đối với ân dưỡng dục Vân nhi, ta Tiêu Liệt kiếp này không thể báo đáp."
Tiêu Liệt dứt lời, lại rất lâu không có nhận được đáp lại. Tại thời khắc Tiêu Vân nói ra thân phận của ông, Vân Khinh Hồng liền toàn thân run lên, cả người như hóa đá cứng đờ tại chỗ, hai mắt ngơ ngác nhìn ông, ánh mắt run rẩy, ngay sau đó thân thể cũng hơi run rẩy.
"Cha?" Tiêu Vân nghi hoặc nhìn về phía Vân Khinh Hồng như bỗng nhiên mất hồn.
Phù phù!
Vân Khinh Hồng nặng nề quỳ trên mặt đất, quỳ trước mặt Tiêu Liệt.
"Cha!" Tiêu Vân giật mình kêu lên.
"A! Gia... Gia chủ!" Phía sau, chúng trưởng lão và đệ tử Vân gia cũng toàn bộ hoảng sợ thất sắc.
Tiêu Liệt cũng là kinh hãi lùi nửa bước, sau đó vội vàng vươn tay muốn đỡ hắn dậy: "Cái này... Ngươi đây là... Cái này không được a!"
Nhưng ông dùng hết toàn lực, Vân Khinh Hồng vẫn sâu quỳ ở đó, không nhúc nhích chút nào. Bên cạnh hắn, Mộ Vũ Nhu cũng theo hắn cùng một chỗ quỳ xuống, nước mắt rưng rưng.
"Tiêu tiền bối..." Vân Khinh Hồng vừa mở miệng, mắt hổ đã nước mắt tuôn rơi như mưa: "Ta Vân Khinh Hồng có lỗi với người a... Là ta hại Tiêu Ưng huynh đệ tuổi trẻ gặp nạn, là ta hại cả nhà người tan cửa nát, cốt nhục chia lìa hơn hai mươi năm... Mà người không những vô hận không oán, ngược lại đối với Triệt nhi coi như cốt nhục, ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng vài chục năm, để cho gia đình ta cuối cùng được đoàn tụ..."
"Ta Vân Khinh Hồng dù mười đời mười kiếp, đều không thể chuộc lại tội lỗi với người, không cách nào báo đáp đại ân của người a..."
Trước đây, từ chỗ Vân Triệt nghe nói Tiêu Ưng đã qua đời hơn hai mươi năm trước, hắn đau đến không muốn sống, vô tận cảm kích và hổ thẹn với Tiêu Ưng sâu đậm tích tụ trong lòng hắn. Bây giờ nhìn thấy Tiêu Liệt, tất cả cảm xúc chất chứa nơi đáy lòng như lũ quét đồng dạng hoàn toàn bộc phát, gia chủ Vân gia được bao người kính trọng và ngưỡng mộ, trước mặt lão nhân gầy yếu này, khóc rống như một đứa trẻ.
Mộ Vũ Nhu ở bên cạnh hắn cùng rơi lệ, trong lòng hắn đau đớn, nàng hiểu rõ. Giờ đây trước mặt phụ thân của Tiêu Ưng, hắn rốt cục có thể thống khoái phát tiết ra ngoài.
Tiêu Liệt hốc mắt cũng ướt át. Đối diện là gia chủ của gia tộc cao cấp nhất Huyễn Yêu Giới, địa vị có thể sánh ngang vô thượng thánh địa của Thiên Huyền đại lục. Mà chính là một người như vậy, lại trước mặt mọi người, hướng một tiểu lão đầu vô cùng bình thường như ông quỳ xuống... Phần tình nghĩa này, nặng như vạn trượng. Ông rốt cục hoàn toàn hiểu rõ, vì sao năm đó con trai Tiêu Ưng của ông lại cam nguyện vì hắn làm đến bước kia.
"Đứng... Mau đứng dậy," Tiêu Liệt liên tục muốn đỡ hai người dậy, ông nghẹn ngào nói: "Chuyện năm đó, cho tới bây giờ không phải lỗi của các người, các người càng không có gì亏欠 chúng ta. Con trai ta Tiêu Ưng là vì tình nghĩa mà chết, không oán không hối, ta đối với các người cũng chưa từng có nửa điểm oán hận. Bây giờ, Vân nhi và Triệt nhi đều đã trưởng thành, thành tựu nổi bật. Chuyện cũ đủ loại, đều đã tan thành mây khói, lại không cần để trong lòng."
Chẳng những không có nửa điểm trách cứ và oán hận, ngược lại nỗ lực khuyên hắn không nên vì vậy mà tự trách. Vân Khinh Hồng trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhất thời khóc không thành tiếng, hướng về phía Tiêu Liệt dập đầu thật mạnh.
Đám người Vân gia ở phía sau cuối cùng cũng nghe rõ, người mà Vân Khinh Hồng đang quỳ, lại chính là người đã nuôi lớn Vân Triệt ở Thiên Huyền đại lục, bọn họ nhất thời không ai dám bạo động, mỗi người đều dâng lên lòng tôn kính.
"Tiêu tiền bối," Vân Khinh Hồng tự tự tranh tranh: "Ta và Tiêu Ưng là huynh đệ, cha của Tiêu Ưng, chính là cha của ta Vân Khinh Hồng. Cha đẻ của ta bị gian nhân hãm hại, phiêu diêu nơi Tây Phương, không thể tận hiếu. Sau này, người chính là phụ thân của Vân Khinh Hồng ta, Vân Khinh Hồng ta chính là con trai của người... Nếu có bất hiếu, trời đất không dung!"
"Phụ thân ở trên, xin nhận của hài nhi một lạy." Vân Khinh Hồng thần thái trang trọng, cùng Mộ Vũ Nhu thật sâu bái lạy.
Mặc dù xét về tuổi tác, Vân Khinh Hồng lớn hơn Tiêu Liệt rất nhiều, nhưng một màn này lại không có nửa điểm không hài hòa, khiến ở đây cơ hồ tất cả mọi người đều ướt hốc mắt.
Tiêu Liệt đã nước mắt tuôn đầy mặt, ông không có từ chối ý của Vân Khinh Hồng, nhận một lạy của vợ chồng bọn họ, sau đó đưa tay đỡ bọn họ dậy: "Tốt, hài tử ngoan, mau đứng dậy..."
Lần này, Vân Khinh Hồng rốt cục thuận theo được ông đỡ dậy.
"Quá tốt rồi!" Tiêu Vân mũi cay cay: "Phụ thân trên trời có linh, cũng nhất định rất vui vẻ... A, đúng rồi, trừ gia gia, ta còn có tiểu cô mụ."
"Cha, mẹ, đây chính là tiểu cô mụ của con, tên là Tiêu Linh Tịch." Tiêu Vân chỉ Tiêu Linh Tịch giới thiệu nói.
"Con đứa nhỏ này, không biết lớn nhỏ, lại dám gọi thẳng tên trưởng bối." Vân Khinh Hồng lau nước mắt, cười khiển trách Tiêu Vân một tiếng, sau đó hướng Tiêu Linh Tịch hòa thanh nói: "Tiêu cô nương, thường nghe Triệt nhi nhắc tới cô, từ nhỏ đến lớn đều đối với nó chăm sóc rất nhiều, trong lòng cảm kích không lời nào có thể diễn tả được. Sau này, cô chính là muội muội ruột của ta Vân Khinh Hồng, nếu có bất cứ chuyện gì, tuyệt đối không nên khách khí với ta."
Bắt đầu gặp cha mẹ ruột của Vân Triệt, Tiêu Linh Tịch vốn đã vô cùng lo lắng bất an, vừa vất vả nghĩ kỹ phải hỏi thăm thế nào, Vân Khinh Hồng một câu "Sau này cô chính là muội muội ruột của ta Vân Khinh Hồng" trực tiếp khiến nàng ngây ngẩn cả người, nàng đôi mắt đẹp trừng lớn, trong lòng đại loạn, đáp cũng không được, không đáp cũng không xong, ấp úng không nói nên lời.
Sự nhạy cảm đặc hữu của nữ nhân khiến Mộ Vũ Nhu từ biểu hiện của Tiêu Linh Tịch nhìn ra chút manh mối, nàng mỉm cười tiến lên trước, thân mật kéo tay Tiêu Linh Tịch, sau đó trùng điệp trừng mắt nhìn Vân Khinh Hồng: "Chàng xem chàng kìa, người ta còn là một tiểu cô nương, chàng một lão già lại muốn nhận huynh muội, khiến người ta bị già đi."
Nhìn Tiêu Linh Tịch, mặt mũi Mộ Vũ Nhu lập tức trở nên một mảnh ấm áp: "Linh Tịch, không cần để ý hắn. Về sau, cứ xem nơi này như nhà của mình là được. Có gì cần, cứ việc nói với ta, tuyệt đối không nên khách khí. Xưng hô thế nào, muội thích gọi tỷ tỷ thì gọi tỷ tỷ, thích gọi bá mẫu thì gọi bá mẫu, không cần thiết phải theo bộ của đám nam nhân bọn họ."
Vân Khinh Hồng bị ánh mắt Mộ Vũ Nhu trừng đến không nghĩ ra gì, đành phải ngậm miệng không nói.
"Vâng... Bá... Bá mẫu." Bị mẫu thân của Vân Triệt kéo tay, Tiêu Linh Tịch càng thêm khẩn trương, mơ mơ hồ hồ hô lên "Bá mẫu".
Mà xưng hô thế này, cũng làm cho Mộ Vũ Nhu trong lòng mỉm cười. Lúc này, ánh mắt của nàng bỗng nhiên lưu ý đến một cô gái, nàng lặng lẽ đứng ở đó, huyền lực trên người có chút yếu ớt, nhưng toàn thân cao thấp lại toát ra một loại ôn nhã và quý khí khó mà hình dung, mà loại quý khí này tuyệt đối gia tộc bình thường không thể nuôi dưỡng được, nhìn chung kiếp này gặp tất cả nữ tử, cũng chỉ có ở Tiểu Yêu Hậu mới có cảm giác như vậy.
Mới đến thế giới xa lạ, mới tới Vân gia, tất cả mọi người ít nhiều có chút khẩn trương câu nệ. Chỉ có nàng, điềm nhiên nhược mộng, thanh nhã như vẽ.
"Vị cô nương này là?" Mộ Vũ Nhu nhìn đến ngây ngẩn, trực tiếp bật thốt lên hỏi.
"Hì hì," Thiên Hạ Đệ Thất xông tới, cười tủm tỉm nói: "Cha, mẹ, trước kia chẳng phải hai người vẫn luôn nhắc tới cô con dâu chưa từng gặp mặt sao? Hiện tại xem như đã đứng ngay trước mắt hai người rồi."
"A... Chẳng lẽ, nàng chính là..." Mộ Vũ Nhu kinh ngạc thốt lên, ánh mắt Vân Khinh Hồng cũng lập tức rơi trên người Thương Nguyệt, trong mắt lóe lên một vòng sợ hãi thán phục.
Thương Nguyệt tiến lên phía trước, yêu kiều bái lạy: "Con dâu Thương Nguyệt, bái kiến cha mẹ."
Mãi mới thấy được con dâu, Mộ Vũ Nhu liền vội vàng tiến lên đỡ Thương Nguyệt dậy, đánh giá một lượt, nhất thời kích động không biết làm thế nào mới tốt: "Hài tử ngoan... Con xem mẹ đây, liền lễ gặp mặt đều quên chuẩn bị..."
"Lễ gặp mặt bổ sung cũng được. Nương, có một bí mật nói cho người biết." Thiên Hạ Đệ Thất cười duyên nói: "Tẩu tử bây giờ không phải công chúa, mà là nữ hoàng đế của Thương Nguyệt quốc, ở toàn bộ Thiên Huyền đại lục đều nổi danh, vô cùng lợi hại."
"Ha ha ha ha!" Vân Khinh Hồng cười lớn một tiếng, trong lòng thở dài: "Không hổ là nữ tử Triệt nhi coi trọng, Triệt nhi đúng là có phúc khí."
"Ngày đại hôn của hai con, chúng ta làm cha mẹ lại không thể có mặt... Hài tử, thực sự là đã ủy khuất con." Mộ Vũ Nhu nhìn Thương Nguyệt, tràn đầy yêu thương nói ra, càng xem càng là cảm thấy vạn người không được một, trên trời hiếm có.
Thương Nguyệt khẽ gật đầu: "Có thể gả cho phu quân làm vợ, là may mắn một đời của ta Thương Nguyệt, sao có thể có nửa điểm ủy khuất. Hôm nay cuối cùng được gặp cha mẹ, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện lớn. Sau này, ta sẽ cùng phu quân, hiếu kính phụng dưỡng hai người."
"Đúng là hài tử ngoan." Mộ Vũ Nhu vui mừng lệ nóng doanh tròng, nhưng nàng chưa quên còn có những vị khách khác, nàng nhìn về phía sau, đám nữ tử Băng Vân. Mặc dù với lịch duyệt của nàng, cũng chưa từng một lần gặp qua nhiều nữ tử quốc sắc thiên hương, khí chất lỗi lạc như vậy, liếc nhìn lại, khiến nàng có chút hoa mắt, chần chờ nói: "Những vị này, chẳng lẽ đều là... thị thiếp của Triệt nhi?"
Mặc dù số lượng có hơi khoa trương. Nhưng nếu chính thê là Hoàng đế, như vậy cho hắn tìm mấy ngàn cái thị thiếp giống như cũng không phải là chuyện quá khoa trương. Không phải vẫn luôn có câu hậu cung giai lệ ba ngàn hay sao...
Bạn cần đăng nhập để bình luận