Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1876. Vỡ òa (2)

Cuối cùng, tiếng khóc nức nở của nàng sụp đổ và nước mắt của nàng vỡ òa, nàng quỳ trong tuyết, chạm vào trái tim mình, trong vùng tuyết vô biên này, dưới sự bao phủ của gió và tuyết, trái tim nàng bị xé toạc trong nước mắt, còn bầu trời thì đã tối.Từng giọt nước mắt, từng tiếng khóc cay đắng đều mang theo trong đó là bao năm tháng vô tận mong mỏi, than thở, buồn bã, lo lắng, sợ hãi...Ở trên tầng mây, lòng bàn tay của Vân Triệt ôm chặt lấy trái tim hắn, năm ngón tay gần như ấn vào trong da thịt.“Chúng ta... đi nào.”Chỉ trong bốn chữ ngắn ngủi, sự run rẩy khiến hắn còn không có nghe được nữa.Mỗi giây phút hắn ta ở lại đây, hắn ta sẽ mang đến một mối nguy hiểm cho Lam Cực Tinh.Cảnh tượng ác mộng năm đó không bao giờ có thể lặp lại được nữa. Bất luận là như thế nào, hắn ta cũng không thể để mọi người biết sự tồn tại của nó... dù cho nó nhỏ như hạt bụi của vũ trụ.Hắn ta không thể gặp, không thể ở lại, thậm chí không thể đến gần hơn... cho đến khi không còn một mối đe dọa nào trên thế giới này.Thủy Mị Âm nhặt chiếc Càn Khôn Thứ lên và nhẹ nhàng vuốt nó.Ánh sáng và không gian cùng một lúc chuyển đổi , và họ đã trở lại Thất Tinh Giới, giống như nơi mà họ đã ở trước đó.Sau khi phát hiện ra Hạ Nguyên Bá, luồng khí tức do Vân Triệt để lại đã quá rõ ràng. Vì vậy, đến thời điểm này, dù ai đó có lần theo dấu vết của hắn ta cũng sẽ không tìm thấy bất cứ “lỗi lầm” nào.Bịch!Vân Triệt nặng nề quỳ xuống, lòng bàn tay vẫn ôm chặt lấy trái tim, khuôn mặt méo mó, bờ vai cùng toàn thân điên cuồng run rẩy, trong miệng còn có một tiếng nghiến răng nghiến lợi đau thấu xương.Thủy Mị Âm quỳ xuống, nói nhỏ: “Vân Triệt ca ca, chỉ cần có ta ở đây, không ai có thể tới gần.”Một câu nói ngắn gọn đã trực tiếp đánh bại Ma Chủ của Bắc Thần Vực và trực tiếp đánh tan dòng máu của Ma Chủ hai phương Thần Vực. Hắn gục đầu xuống đất, rú lên và khóc như một đứa trẻ bị ngã, và nước mắt của hắn ta rơi xuống mặt đất ẩm ướt phía dưới.Quê hương, họ hàng, dòng tộc, nương tử, hồng nhan, con gái...Hóa ra là tất cả bọn họ đều còn sống.Hóa ra hắn chưa từng thua...Trên thế giới, không có món quà nào tuyệt vời và bất ngờ hơn thế này nữa.Nhưng tột cùng của niềm vui lớn đã chạm đến lòng từ bi.Hai thế giới, cha và con gái, cùng quỳ trên mặt đất, cùng nắm lấy trái tim, cùng khóc nức nở.Trong thế giới của Thiên Độc Chu, Hòa Lăng lấy hai tay bụm môi, khóc giống đến mức như vỡ òa.“Hức... tuyệt quá rồi… tuyệt quá rồi... hu hu...” Trong khi nức nở nàng không thể nói rõ ra được.“Hu hu hu hu!” Hồng Nhi bật khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi.U Nhi nhìn họ với vẻ mặt bối rối, không biết làm sao.…“Nói như vậy, Kiếp Thiên Ma Đế đã đưa Càn Khôn Thứ cho ngươi từ lâu rồi sao?”Vân Triệt khóc hơn nửa giờ canh giờ mới dần dần dừng lại.Đến giờ phút này, mắt hắn vẫn đỏ hoe. Mặc dù điều đó làm tổn thương quá nhiều đến uy nghiêm của Ma Chủ, nhưng hắn không muốn xóa bỏ nó bằng huyền khí.Dù sao thì xung quanh hắn cũng chỉ có Thủy Mị Âm, bộ dạng xấu xí kia cũng chỉ có nàng có thể nhìn thấy được.Vừa nói, tay vừa áp nhẹ vào ngực... nơi đó không còn lạnh nữa mà đang đập rất ấm áp.“Chà, còn sớm.” Thủy Mị Âm gật đầu, nàng nâng chiếc Càn Khôn Thứ lên, dùng ngón tay ngọc ngà mảnh mai xoa nhẹ.Bất cứ ai nhìn thấy chiếc gai nhọn màu đen bình thường trên tay nàng, đều sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng đó lại là chiếc Càn Khôn Thứ, đứng thứ sáu trong số bảy món Huyền Thiên trong truyền thuyết cổ đại.“Chẳng trách, lúc trước ngươi nói Nguyệt Thần Đế thật sự không thể quản thúc được ngươi, nguyên nhân là như vậy.” Vân Triệt cười nhạt nói.Thủy Mị Âm nói: “Nhưng vì sự an toàn của Lưu Quang Giới, không thể để lộ Càn Khôn Thứ được, đúng thật là ta đã bị nhốt trong đó. Chỉ khi ta chắc chắn rằng mình sẽ không bị phát hiện, ta thỉnh thoảng mới dùng nó để quẹt một lát, để đi chơi vài lần. ““Vân Triệt ca ca, trên thực tế, vốn dĩ lúc trước Ma Đế tiền bối muốn để lại Càn Khôn Thứ cho ngươi.” Thủy Mị Âm đột nhiên nói.Đối với những lời này, Vân Triệt không tỏ ra quá ngạc nhiên.Khi bình tĩnh trở lại và nhìn vào chiếc Càn Khôn Thứ trong tay Thủy Mị Âm, phản ứng đầu tiên của hắn là ngạc nhiên rằng Kiếp Thiên Ma Đế vẫn chưa đưa nó ra khỏi hỗn loạn, vậy tại sao hắn ta không để nó cho hắn chứ!?Dù sao thì hai đứa con gái của nàng đều nằm trong tay của hắn mà!Không Hoan Châu được công nhận là bảo vật không gian mạnh nhất, sức mạnh của nó có thể được phóng đi ngay lập tức mà không để lại bất kỳ dấu vết nào... cũng không ai có thể biết được nó sẽ được phóng đi đâu.Bức tường hỗn độn năm đó, Vân Triệt trốn thoát bằng cách dựa vào một quả Không Hoan Châu do nô lệ Thiên Diệp Ảnh Nhi ném cho.Bên ngoài Lam Cực Tinh, Vân Triệt, người đang giữ thi hài của Mộc Huyền Âm, cũng dựa vào một Không Hoan Châu để trốn thoát.Trong ghi chép, sức mạnh của những Không Hoan Châu được sinh ra từ những cây Càn Khôn Thứ. Số lượng của nó trong thế giới hiện tại là cực kỳ ít và không thể được tái tạo, nếu ngươi sử dụng một cái, ngươi sẽ mất luôn một cái.Và Càn Khôn Thứ không chỉ có thể cắt không gian ngay lập tức mà không để lại bất kỳ dấu vết nào của không gian, mà còn có thể dịch chuyển theo hướng chỉ định! Còn có thể sử dụng nó bất cứ lúc nào!Loại bảo vật này nếu xét trong phương diện làm vật để chạy trốn thì có sức mạnh nghịch thiên cực kì to lớn, hắn thực sự không thể hiểu được tại sao Kiếp Thiên Ma Đế lại không giao nó cho hắn.Huống chi là trong thời đại của các vị thần, Càn Khôn Thứ vốn dĩ là vật của Tà Thần Nghịch Huyền. Sau đó, nó đã được trao cho Kiếp Thiên Ma Đế - Kiếp Uyên như một báu vật định tình. Kiếp Uyên lại giao lại Thiên Độc Châu cho Nghịch Huyền.Hắn nhìn Thủy Mị Âm, chăm chú lắng nghe. Tuy rằng trong lòng không hiểu lắm, nhưng hắn cũng biết rất rõ Kiếp Thiên Ma Đế làm việc này là có lý do đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận