Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1770. Phá Vân chấp niệm

Nhóm: Vạn Yên Chi SàoNguồn: truyenyy.comHỏa Phá Vân một thân áo đỏ như hỏa diễm. Hắn không đến một mình, sau lưng, ba tông chủ Viêm Thần đã từng hùng bá Viêm Thần giới, lại cùng nhau đẩy Hỏa Phá Vân lên làm Viêm Thần Giới Vương:Tông chủ Chu Tước Diễm Vạn Thương, tông chủ Phượng Hoàng Viêm Tuyệt Hải, tông chủ Kim Ô Hỏa Như Liệt.Bốn người mạnh nhất của Viêm Thần giới đã đến đủ, mang đến cho mảnh tuyết vực này một luồng khí nóng cuồng bạo.Mộc Hoán Chi đã sớm chờ ở ngoài, hắn lập tức tiến lên trước, nhanh chóng nhìn lướt qua thần sắc của bốn người, biết rõ còn cố hỏi:- Cung nghênh Viêm Thần Giới Vương và ba vị tông chủ. Không biết bốn vị lần này đến đây có chuyện gì?Dưới lời ấy của Mộc Hoán Chi, bốn người lại không nói gì.Hỏa Phá Vân nhìn chằm chằm về trước, ánh mắt bình thản, nhìn không ra có vẻ gì. Mà thần sắc của ba tông chủ Viêm Thần đều hơi phức tạp. Hỏa Như Liệt tiến lên trước một bước, thấp giọng nói:- Phá Vân, ngươi nghe rõ cho ta, một lần cuối cùng ta...- Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời!Hỏa Phá Vân lạnh lùng cắt ngang lời hắn.- Ngươi!Hỏa Phá Vân suýt chút nữa cắn nát răng.Hỏa Như Liệt chẳng những có tính tình dữ dằn, còn cực kỳ quật cường, chuyện gì đã nhận định rồi thì tuyệt đối sẽ không sửa đổi, một điểm này, không chỉ Viêm Thần giới, kể cả trên dưới Ngâm Tuyết giới đều rõ ràng.Cái trước, Hỏa Phá Vân không hề giống hắn, cái sau, quả thật lại chỉ hơn chứ không kém hắn.Mộc Hoán Chi nhíu mày, lại mở miệng nói:- Vậy ta đây đi thông báo cho tông chủ một tiếng.Hỏa Phá Vân khẽ nâng ánh mắt, trầm giọng nói:- Không cần. Ở đây là được.Gió tuyết chợt dừng, một luồng linh áp nặng nề vô hình không tiếng động chụp xuống khiến trong một nháy mắt ba tông chủ Viêm Thần đột nhiên hít thở không thông, tầm mắt đều tối đi.Trong tròng mắt của Hỏa Phá Vân chậm rãi chiếu ra một bóng dáng tối đen.Không biết hắn xuất hiện trên không từ khi nào, đôi mắt tối đen như đêm tối, như vực sâu. Ánh mắt nhìn xuống không hề có vẻ rung chuyển vì gặp lại người quen cũ sau nhiều năm, chỉ có băng hàn với lạnh lùng.Gương mặt quen thuộc, nhưng ánh mắt với khí tràng lại đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.Thân thể của ba tông chủ Viêm Thần đều không tự chủ được co rúm lại trong hít thở không thông, cho dù là Hỏa Như Liệt năm đó có quan hệ tốt nhất với Vân Triệt, cả ngày cười lớn kêu to “Vân huynh đệ” cũng đều theo bản năng thu liễm tất cả khí tức hỏa diễm lại.Vân Triệt trong hình chiếu đã làm cho người ta hoảng sợ. Mà tự mình đối mặt mới biết được khí tràng hắc ám của hắn khủng bố bao nhiêu.Kia không chỉ là cảm giác hèn mọn trên tồn tại, càng giống như bị ác ma bóp chặt lấy yết hầu, chỉ cần một ý niệm sẽ khiến bọn họ toi mạng, sẽ không quản đến giao tình gì, lại càng không có thương xót gì.Hỏa Phá Vân ngẩng cao đầu, cười rất nhạt:- Vân Triệt, đã nhiều năm không gặp. Nhìn tình huống của ngươi còn tốt hơn dự tính của ta nhiều lắm.Bên kia, ma nữ Thiền Y mới vừa tới đột nhiên nhíu mày lại.Chính là một Giới Vương thượng vị, lại dám gọi thẳng tên Vân Triệt, không thể nghi ngờ là tội đại bất kínhNàng vừa định tiến lên, lại bị Trì Vũ Thập nhẹ nhàng giơ tay ngăn lại. Sau đó, Trì Vũ Thập hơi chuyển mắt, nhìn về phía một hướng khác bên dưới, nơi đó, Mộc Phi Tuyết yên lặng mà đứng, nhìn ra xa xa.Mộc Hoán Chi thật tự giác lui về sau.Vân Triệt không thay đổi tư thái, nhàn nhạt lên tiếng:- Viêm Thần Giới Vương, ngươi có thể tự mình đến nhận lấy cái chết, rất tốt, cũng miễn lãng phí thời gian của bản Ma chủ. Như thế, bản Ma chủ sẽ thưởng cho ngươi chết thống khoái một chút.Hỏa Như Liệt vội vàng tiến lên trước, gấp giọng nói:- Ma... Ma chủ! Chúng ta đến đây là vì nhận tội với Ma chủ. Phá Vân hắn không có lòng ngỗ nghịch Ma chủ, mà vì khoảng thời gian này hắn đang gặp đột phá, mới vừa xuất quan, cho nên làm trễ nải thời hạn bảy ngày. Cầu Ma chủ niệm giao tình ngày xưa, cho Phá Vân... cho Viêm Thần giới một cơ hội đầu hàng nguyện trung thành.Hắn vốn định gọi “Vân tiểu huynh đệ” giống như trước kia tới kéo gần gũi. Nhưng khi chân chính đối mặt với Vân Triệt, lại như thế nào đều không có can đảm kêu lên bốn chữ kia.Vân Triệt hờ hững nói:- Giao tình? Giao tình năm đó đã hết sạch rồi. Hiện giờ, giữa bản Ma chủ với Viêm Thần Giới Vương lấy đâu ra giao tình?“...” Toàn thân Hỏa Như Liệt căng cứng, chua xót trong lòng. Năm đó Hỏa Phá Vân tiết lộ hành tung của Vân Triệt cho Thánh Vũ giới, sau đó hắn đã biết được. Cho đến nay hắn vẫn không cách nào lý giải nổi vì sao Hỏa Phá Vân lại làm ra hành vi mất trí như vậy.Nhưng không thể nghi ngờ chính là, giao tình giữa Hỏa Phá Vân và Vân Triệt đã tan thành mây khói từ một khoảnh khắc đó, năm đó Vân Triệt không trả thù, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.Hỏa Phá Vân lại mỉm cười, không hề kinh hãi, hắn chìa tay ra, lòng bàn tay thiêu đốt kim viêm, tuyết đọng chung quanh đã cấp tốc trôi đi dưới viêm mang:- Năm đó ta và ngươi đã từng ước định, sau Trụ Thiên thần cảnh lại tiến hành so đấu một lần. Tuy rằng ngươi vẫn chưa tiến vào Trụ Thiên thần cảnh, nhưng ước hẹn này ngược lại đã vừa vặn rồi.Vân Triệt cười vô cùng khinh miệt:- Ước hẹn? Không nhớ rõ.Hỏa Phá Vân không hề tức giận, kim viêm trong tay dần nồng đậm:- Không sao. Ta nhớ là được.Giọng nói vừa dứt, hắn đột nhiên phi thân lên không, trên người ánh lửa ngập trời, kim ô viêm trong tay ngưng tụ thành viêm kiếm vàng sáng, đánh thẳng về phía Vân Triệt.- Phá Vân!!Ba tông chủ Viêm Thần quá sợ hãi, một khi Hỏa Phá Vân ra tay với Vân Triệt, như vậy hôm nay không còn đường sống.Ba người đồng thời ra tay... Nhưng bọn họ hiện giờ nào ngăn cản được Hỏa Phá Vân, chưa tới gần người đã bị ép văng ra xa xa, mà kim ô viêm quang của Hỏa Phá Vân đã ép thẳng tới trước Vân Triệt.Viêm uy Thần Chủ cảnh khiến không gian quen với băng hàn vặn vẹo vô cùng kịch liệt. Vân Triệt vẫn không nhúc nhích, đợi viêm quang gần người, hắn mới nhẹ nhàng bâng quơ giơ tay, năm ngón tay nhẹ nhàng khép lại phía trước.Thoáng chốc, viêm quang vốn chói mắt khắp trời chợt tối sầm lại, sau đó viêm quang trên người Hỏa Phá Vân cấp tốc tắt đi, kể cả viêm kiếm ngưng tụ trong tay hắn cũng dần biến mất.Khi thân hình của Hỏa Phá Vân thoáng khựng lại trước Vân Triệt, trên thân hắn đã không nhìn thấy chút ánh lửa nào nữa. Kể cả kim ô viêm trong mắt hắn cũng trở nên đặc biệt ảm đạm.Theo cảnh giới của Vân Triệt tăng lên cùng với lĩnh ngộ Hư Vô pháp tắc, hắn khống chế hỏa diễm đã hơn xa năm đó, cũng tuyệt đối vượt qua dự tính của Hỏa Phá Vân.Nhìn kim ô viêm mình dẫn cháy lên gần như trống rỗng mà diệt, đôi mắt của hắn xuất hiện co rút lại rất nhỏ. Mà bóng dáng của hắn cũng đã khựng lại trước mặt Vân Triệt, không có cách nào tới trước nửa phần, ở dưới ma uy hắc ám của Vân Triệt, viêm uy của hắn bị cắn diệt vô tung vô ảnh.Chưa va chạm lực lượng, hắn đã thất bại thảm hại.Trong tầm mắt, gương mặt của Vân Triệt gần trong gang tấc. Trên mặt Vân Triệt không có nụ cười lạnh, trong đôi mắt không có khinh miệt, thậm chí không có chút thương hại, chỉ có u ám với lạnh lùng vô tận.Giống như trước mắt Vân Triệt, kể cả tư cách để cho Vân Triệt miệt thị với thương hại đều không có.Vân Triệt nhàn nhạt mở miệng:- Người quỳ gối xuống, dập đầu tỏ vẻ trung thành với ta. Bọn họ bị ta đạp vỡ tôn nghiêm, bị ta hạ xuống hắc ám vĩnh hằng. Nhưng đồng thời, người nhà, tộc nhân, tông môn của bọn họ với vô số sinh linh ở tinh giới đều được cứu mạng.- Lựa chọn của bọn họ rất sáng suốt, dù sao co được dãn được mà không làm được, lại lấy đâu ra tư cách trở thành Giới Vương thượng vị. Mà những kẻ ngu xuẩn tự cho là thanh cao, bản Ma chủ tự nhiên sẽ thành toàn cho chúng.Vân Triệt cuối cùng có chút biểu cảm, cười lạnh:- Tốt xấu gì cũng quen biết một phen, cho nên ngươi may mắn hơn bọn chúng, dù sao, ngươi do bản Ma chủ tự tay ban chết!Ba người Hỏa Như Liệt, Viêm Tuyệt Hải, Diễm Vạn Thương tiến lên trước, vô cùng hoảng loạn quát:- Đợi chút! Đợi chút! Ma chủ, cầu khai ân, hắn cũng không...Cười nhẹ một tiếng khiến ba tông chủ Viêm Thần đều lạnh lẽo toàn thân, không còn cách nào phát ra âm thanh:- A, Năm đó ta từng được ân huệ của phượng hoàng hồn linh dưới táng thần hỏa ngục, cho nên chỉ giết một mình Viêm Thần Giới Vương, sẽ không họa đến Viêm Thần giới.- Nhưng nếu như ba người các ngươi còn dám có nửa câu cầu tình... vậy cùng chết!Lời nói băng hàn, không hề có một chút độ ấm và đường sống.Còn Hỏa Phá Vân... Hắn trợn mắt nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, không hề có tức giận mắng mỏ, không hề có giãy giụa, khí tức trên thân ngược lại đang biến mất, giống như từ vừa mới bắt đầu đã nhận mệnh.Lúc này, bên người Vân Triệt chợt lóe lên hắc mang, hiện ra bóng dáng của Trì Vũ Thập.Nàng khẽ mở miệng:- Cho ngươi xem thứ này, sau khi xem xong, lại quyết định có giết hắn hay không.Nói xong, ngón tay ngọc của Trì Vũ Thập nhẹ nhàng điểm, một chút hồn quang chạm vào mi tâm Vân Triệt.Trong luồng hồn quang này bao hàm trí nhớ đến từ Lạc Trường Sinh. Trong trí nhớ, là Vân Triệt hôn mê, và Hỏa Phá Vân đột nhiên ra tay đánh văng hắn ra, sau đó mang theo Vân Triệt liều mạng chạy trốn...“...” Chân mày hơi trầm xuống, Vân Triệt nhìn chằm chằm vào vẻ mặt kiên cường của Hỏa Phá Vân, tròng mắt đen chậm rãi nheo lại:- Năm đó người đưa ta đến Lưu Quang giới, là ngươi?!Lời nói này khiến mọi người sửng sốt, nhất là ánh mắt của ba tông chủ Viêm Thần đều chấn động, hiển nhiên không hề biết gì về chuyện này.Mà trái lại Hỏa Phá Vân, sau khi nghe thấy câu nói này lại không cười lạnh, không trừng mắt nữa, ngược lại lộ ra... hoảng loạn trong khoảnh khắc?Vân Triệt giống như hiểu ra cái gì, chậm rãi nheo mắt:- Thì ra là thế. Ngươi định để cho ta giết ngươi trwos, sau đó biết được chuyện năm đó ngươi đã cứu ta, từ đó để cho ta vĩnh viễn vì vậy mà áy náy, đúng không?Hỏa Phá Vân cắn chặt răng, hắn lúc trước luôn luôn bình tĩnh, bây giờ ánh mắt và bàn tay đồng thời run rẩy lên.Hỏa Như Liệt ngẩng phắt đầu lên, sau đó cầm lấy một viên hồn tinh màu đỏ:- Chẳng lẽ... Phá Vân, ngươi kêu ta sau khi ngươi chết thì giao... thứ này cho Ma chủ, chính là chuyện năm đó ngươi đã cứu hắn sao?Vân Triệt nở nụ cười:- A... ha ha. Cái gọi là tự tôn của ngươi, lại nực cười đến như vậy?- Ái chà.Trì Vũ Thập khẽ phun ra một tiếng ý tứ phức tạp.- A!!Hỏa Phá Vân đột nhiên rít lên một tiếng, trên người nổ tung ánh lửa, Viêm Thần Phá Ma kiếm phá không mà hiện, đâm thẳng về phía Vân Triệt.Keng!Trong tiếng kêu vĩ đại, Viêm Thần Phá Ma kiếm khựng lại giữa hai ngón tay của Vân Triệt, ánh lửa trên đó cũng nhanh chóng tắt đi.Vân Triệt lạnh lẽo khép mi, nhìn gương mặt hơi dữ tợn của Hỏa Phá Vân mà cười nhạt:- Cứ muốn để cho ta giết ngươi như vậy sao? Ta đây cứ không giết ngươi đấy. Tốt xấu gì năm đó ngươi đã cứu ta, mạng của ta còn quý trọng hơn mạng của ngươi nhiều, “Nhân tình” này, ta đương nhiên định rồi!Phịch!Ngón tay bắn ra, Hỏa Phá Vân đang khí tức hỗn loạn ngã nhào xuống dưới.Hỏa Phá Vân cố gắng xoay người lại trong không trung, định lại tấn công về phía Vân Triệt... Nhưng mà, khoảnh khắc hắn xoay người lại, vô tình đụng chạm vào ánh mắt của Trì Vũ Thập.Rầm ----Trước mắt hắn trở nên tối đen, trong đầu như có ngàn vạn cái chuông lớn kêu vang, linh hồn hỗn loạn giống như hóa thành vô số ma quỷ nóng nảy, điên cuồng va chạm trong nội tâm hắn...Lực lượng mới vừa dâng lên lập tức tan hết, cả người hắn lộn nhào thẳng xuống, rơi vào trong tuyết vực xám trắng.Ba tông chủ Viêm Thần vội vàng tiến tới trước nâng hắn lên.Tầm mắt lúc sáng lúc tối, ý thức chưa bao giờ trầm trọng như vậy, nhưng Hỏa Phá Vân lại cố gắng không chịu hôn mê đi, hắn thoáng ngẩng đầu, tròng mắt rõ ràng đã tan rã lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Vân Triệt:- Có gan... ngươi cứ... giết ta đi...“...” Lực ý chí kinh người này thật sự khiến Trì Vũ Thập thoáng kinh ngạc.Vân Triệt từ trên không nhìn xuống, trầm giọng nói:- Ở trong đông thần vực này, ta muốn ai chết, kẻ đó nhất định phải chết. Ta muốn cho ai sống, kẻ đó sẽ không có tư cách chết!Hắn lạnh lùng nói:- Diễm Vạn Thương, Viêm Tuyệt Hải, Hỏa Như Liệt. Dẫn hắn về Viêm Thần giới, để cho hắn sống yên ổn cho ta, nếu như hắn chết đi... ta muốn đông thần vực này không còn Viêm Thần giới!- Ngươi...Nghịch huyết công tâm, trước mắt Hỏa Phá Vân lại tối sầm, sau đó hóa thành bóng tối triệt để... cuối cùng ngất đi.Trong hôn mê hai hàm răng cắn chặt, giữa răng tràn đầy vết máu.Vân Triệt chẳng những không giết Hỏa Phá Vân, ngược lại hạ ma lệnh không cho hắn chết. Ba tông chủ Viêm Thần không biết nên lấy làm may mắn hay bi thương.Bọn họ mang Hỏa Phá Vân lên, hành lễ đơn giản, rồi không dám nói thêm gì nữa, nhanh chóng rời đi xa xa, không lời nào diễn tả được phức tạp trong lòng.Nhìn phương xa, ánh mắt Vân Triệt khựng lại, hồi lâu chưa động.Chung quanh, trưởng lão, đệ tử Băng Hoàng đều không lên tiếng rời xa, không ai dám gần.- Đang nghĩ cái gì?Trì Vũ Thập đi tới, giống như tùy ý hỏi.Vân Triệt nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói:- Ma hậu, ngươi quen biết bao nhiêu người, ngươi có thể thấy rõ Hỏa Phá Vân người này sao?- Hả?Trì Vũ Thập nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhẹ.Vân Triệt nói:- Viêm Thần giới vì bồi dưỡng hắn, hao phí không biết bao nhiêu tâm huyết. Hắn năm đó cũng một mực gánh vác tương lai của Viêm Thần giới trên vai mình, đây mang đến cho hắn áp lực nặng nề quá sớm, nhưng cũng là chỗ thần kỳ của hắn.- Hiện giờ, hắn cuối cùng là Viêm Thần Giới Vương, nên vì trách nhiệm hiện giờ càng nặng và an nguy của Viêm Thần giới, vì sao hắn lại cố chấp đến mức mất trí như vậy chứ? Còn có hận ý của hắn đối với ta...Vân Triệt nhíu nhíu mày:- Vị trí của Mộc Phi Tuyết ở trong cảm nhận của hắn, thật sự còn hơn cả Viêm Thần giới gửi gắm cả đời sao?Trì Vũ Thập khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng thản nhiên nói:- Sau khi ngươi đến, Phi Tuyết cũng đến rồi, Hỏa Phá Vân không có khả năng không cảm giác được khí tức của nàng. Mà vừa rồi, ánh mắt của hắn chỉ nghiêng về phía Mộc Phi Tuyết một lần, sau đó thủy chung tập trung trên người một mình ngươi.Vân Triệt nhíu mày:- Có ý tứ gì?Trì Vũ Thập mỉm cười nói:- Ta nghĩ đến một vấn đề rất thú vị. Sự cố chấp của Hỏa Phá Vân rốt cuộc là vì “Mộc Phi Tuyết người này hay là chuyện “Ngươi là người trong lòng Mộc Phi Tuyết” đây?Vân Triệt: “...?”- Các ngươi đã từng là bằng hữu thật tốt, đúng không?Trì Vũ Thập đột nhiên nói.- ... Đúng.Vân Triệt gật đầu. Hắn đã từng nghiêm túc coi Hỏa Phá Vân là bằng hữu duy nhất ở thần giới của hắn.- Ngươi biết, hai người muốn trở thành bằng hữu, thứ quan trọng nhất là cái gì không?Trì Vũ Thập lại hỏi.Vân Triệt không cách nào trả lời.- Là ngang hàng.Trì Vũ Thập liếc nhìn hắn, sau đó dẫn hắn nhớ lại ngày hắn và Hỏa Phá Vân quen biết:- Năm đó, ngươi là đệ tử thân truyền của Ngâm Tuyết Giới Vương, hắn là đệ tử thân truyền của Kim Ô tông chủ. Các ngươi đều tuổi tương đương, địa vị tương đương, đều là người trẻ tuổi chói mắt nhất tinh giới đang ở.- Năm đó các ngươi giao thủ, hắn bị đánh bại, thua trên khống chế nguyên tố, mà về tu vi huyền đạo thì hắn lại hơn xa ngươi. Khi ngươi giơ tay đỡ hắn lên, ánh mắt các ngươi va chạm, còn có trong lời nói chuyện giữa các ngươi, bất cứ kẻ nào đều có thể nhìn thấy, nghe ra được, cảm giác được giữa các ngươi hiểu nhau không cần phải nói.- Thiên tài nhất định cô độc. Đối với Hỏa Phá Vân mà nói, ngươi chắc là người bằng hữu đầu tiên trong sinh mệnh hắn chân chính tán thành, lại thêm vào tính cách của hắn. Cho nên, hắn rất chân thành, cũng rất quý trọng tình bạn giữa các ngươi.- Khi đó, giữa các ngươi là “Ngang hàng”. Các ngươi sẽ ủng hộ, cùng nỗ lực cùng khích lệ không hề có khoảng cách.Giọng Trì Vũ Thập dừng lại, nhìn gò má Vân Triệt:- Mà “Ngang hàng” này đã bắt đầu bị phá vỡ từ khi nào, lại do ai phá vỡ đây?“...” Ánh mắt Vân Triệt ngưng lại.Trì Vũ Thập tiếp tục nói:- Trên đại hội Huyền Thần, hắn bị Quân Tích Lệ một kiếm đánh bại. Mà ngươi, sau đó khiến Quân Tích Lệ một kích trọng thương, ngươi vốn có ý xả giận cho hắn, nhưng thật ra, giữa hai người các ngươi đã tạo ra chênh lệch vô cùng to lớn... Huống chi, hắn rõ ràng là đệ tử Kim Ô, nhưng lại do ngươi dấy lên kim ô viêm diệu thế ở trên phong thần đài.- “Ngang hàng” giữa các ngươi đã triệt để bị xé rách. Ngươi đứng ở trên cao, hồn nhiên không biết. Còn hắn bị ném rơi xa xa... Đối với một thanh niên mới chỉ vừa hai mươi, vô cùng quý trọng tình bạn đầu tiên này mà nói, thật sự sẽ là một đả kích vô cùng vĩ đại.- Ban đầu đả kích này sẽ mang đến chính là mất mát, ta nghĩ, hắn nhất định đã nỗ lực vượt qua. Nhưng sau đó, hắn lại biết được trong lòng nữ tử mà mình vừa gặp đã thương lại là ngươi.Trì Vũ Thập nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu nói:- Mất mát, không cam lòng, ghen tỵ, khó chịu, khát vọng, hối hận... Trong hỗn loạn mãnh liệt, cuối cùng sẽ vặn vẹo thành cái gì, không cách nào đoán trước được.- Thật ra, ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, giữa Hỏa Phá Vân và Mộc Phi Tuyết hiếm khi gặp mặt, càng không có chung hoạn nạn hay ký ức đặc thù gì, sao sẽ có khả năng sinh ra cảm tình cố chấp đến mức độ như vậy chứ?-Mặt khác, trong vài năm ngươi “Chết đi” ở Tinh Thần giới, hắn thật sự thường tới Ngâm Tuyết giới thăm hỏi Mộc Phi Tuyết, nhưng đều chỉ là thăm hỏi, chưa từng có hành vi vượt qua gì. Lấy quan sát của ta năm đó đối với hắn, hắn thật sự ái mộ Phi Tuyết, nhưng không đến mức “Mãnh liệt”, chứ đừng nói chi là cố chấp.- Mà theo ngươi còn sống trở về, “Cố chấp” của hắn lại đột nhiên bùng nổ.Giọng Trì Vũ Thập trở nên kéo dài, nhẹ nhàng mềm mại nói:- Nhìn thấy ngươi và Phi Tuyết khanh khanh ta ta, hắn hận không thể mượn tay Lạc Cô Tà giết ngươi. Mà khi thật sự nhìn thấy ngươi phải chết dưới tay Lạc Trường Sinh, hắn thế mà lại không để ý đến tính mạng đi đến cứu ngươi.- Vừa rồi ngươi đoán không sai. Lần này Hỏa Phá Vân hy vọng ngươi giết hắn, sau đó biết được năm đó hắn từng cứu ngươi, từ đó sinh ra áy náy mãnh liệt, thậm chí có khả năng mang theo cả đời... Như thế, hắn cuối cùng đã có thể hòa nhau một lần với ngươi, nhưng lại bị ngươi tàn nhẫn phá vỡ.Đầu sỏ gây nên thật ra là Trì Vũ Thập, nếu không có nàng cho Vân Triệt nhìn thấy trí nhớ của Lạc Trường Sinh, Hỏa Phá Vân dĩ nhiên như nguyện.- Hắn lưu tâm Phi Tuyết, mà càng để ý hơn Phi Tuyết gấp bội lại là ngươi nha.Nhẹ nhàng liếc nhìn Vân Triệt, Trì Vũ Thập xoay người qua, chậm rãi rời đi.Gió tuyết thổi tới, Vân Triệt không nhúc nhích hồi lâu... Xa xa, Thiền Y vẫn duy trì trạng thái cánh môi khẽ nhếch, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận