Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 2214. Đêm tối (3)

Dù gì hắn cũng là Vân Triệt, khi ý thức ngày một trở nên tỉnh táo hơn, tầm mắt của hắn đã không còn vẩn đục, giọng nói cũng đã rõ ràng hơn nhiều.“Mười sáu ngày.” Thủy Mị Âm vừa nói, vừa cố gắng lau đi những giọt nước mắt chảy dài trên gò má và trong đôi mắt sáng như sao trời.Hiện giờ, nàng là người duy nhất bầu bạn bên cạnh Vân Triệt. Nàng còn phải cùng hắn gánh vác mọi chuyện của tương lai, cho nên không thể yếu ớt… tuyệt đối không thể.Mười sáu ngày…Vân Triệt sững sờ một lúc.Với sức mạnh và thân thể hiện giờ của hắn, mười sáu ngày là khoảng thời gian hôn mê quá lâu.Không cần nghĩ cùng biết, ngày hôm đó sức mạnh của hắn đã cạn kiệt và thương thế nghiêm trọng tới mức nào.Đợi đã…Mười sáu ngày!?Mạch Bi Trần đáng sợ đến thế, vậy mà thời gian dài như vậy…Linh hồn và đôi đồng tử của Vân Triệt đồng thời co rụt lại, hắn giãy giụa muốn đứng dậy, giọng nói cũng trở nên gấp gáp hơn: “Bọn họ… đám người Ma Hậu… Vô Tâm… với bọn họ đâu?”“…” Thủy Mị Âm mím chặt môi, sau đó lại nhanh chóng thả ra, một nụ cười rất khẽ nở trên gương mặt nhợt nhạt của nàng: “Ngay cả Vân Triệt ca ca cũng đã tỉnh lại, đương nhiên bọn họ cũng không sao rồi.”“Vân Triệt ca ca, vết thương của ngươi vẫn còn rất nghiêm trọng, trước hết đừng phân tâm, cứ nghỉ ngơi cho tốt đã được không? Ta đi nói với bọn họ là ngươi đã tỉnh rồi, đợi lần sau tỉnh lại là ngươi có thể nhìn thấy bọn họ rồi.”Biểu cảm và giọng nói của Thủy Mị Âm rất tự nhiên, nụ cười thanh thuần hệt như một làn gió xuân thoảng qua tâm hồn…Có điều, nàng có thể lừa được bất cứ ai, nhưng chỉ có duy nhất Vân Triệt là không thể.Bởi vì lúc nói những lời này, nàng căn bản không hề nhìn thẳng vào mắt Vân Triệt.Năm đó, lúc đối mặt với Vân Triệt, nàng cũng nói ra những lời dối trá mà Hạ Khuynh Nguyệt đã thêu dệt cho nàng.Hôm nay, cũng chính nàng, và cũng chỉ có thể là nàng…“…” Vân Triệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thủy Mị Âm, sau đó thở ra một hơi, nói: “Đỡ ta đứng dậy.”Thủy Mị Âm hơi hé môi, nàng muốn Vân Triệt nằm im dưỡng thương theo bản năng, thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt bỗng nhiên tối sầm lại của hắn, nàng lại chỉ có thể đáp ứng: “Ừm.”Sau khi đứng thẳng người, dựa vào lồng ngực mềm mại của Thủy Mị Âm, ánh mắt của Vân Triệt nhanh chóng nhìn về phía trước.Nơi đây là một thế giới nhỏ xa lạ, đập vào mắt là trời xanh nước trong, chỗ không xa phía trước là mấy dòng suối đan xen với nhau, thỉnh thoảng lại có vài con cá nhảy lên, tạo thành từng đợt gợn sóng.Tuy rằng linh giác còn lâu mới khôi phục, thế nhưng hiện tại cũng đã đủ để Vân Triệt phán đoán được rằng, đây là một tinh cầu hạ giới có linh khí rất thấp, thế nhưng vẫn giữ được khí tức hoàn toàn tự nhiên.Bình phàm, nhưng cách xa Thần Giới.“Diêm Tam.”Hắn đột nhiên gọi một tiếng.Gió khẽ thoảng qua, nhưng lại chẳng mang đến câu trả lời.“Vân Triệt ca ca,” Thủy Mị Âm khẽ lên tiếng, có những chuyện vốn dĩ không nên nói ra vào lúc này, thế nhưng nàng hiểu rõ, mặc dù Vân Triệt vừa mới tỉnh lại, song hắn cũng đã cảm nhận được điều gì đó.“Đám người Diêm Tam, đã… đã…”“Chính bọn họ đã dùng tính mạng của bản thân mới có thể cứu ngươi khỏi tay của cái tên đáng sợ đó.”“…” Sau phút chốc im lặng ngắn ngủi, Vân Triệt thở dài một tiếng: “Vậy sao.”“Ma Hậu, Huyền Âm… Bọn họ đi đâu rồi?” Hắn nói: “Ta muốn nghe sự thật.”Giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh, nét mặt cũng chẳng hề có chút dao động nào, thế nhưng bản thân hắn biết rõ, mỗi một chữ mà hắn nói ra đều sẽ khiến trái tim hắn đập loạn xạ.Thủy Mị Âm lắc đầu, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực Vân Triệt: “Sau này, đợi đến khi vết thương của ngươi hồi phục tốt hơn một chút, ta sẽ lại nói với ngươi, được không?”Lúc này đây, Lưu Quang Thủy Ngọc trước ngực Thủy Mị Âm hơi sáng lên. Nàng như thể đã bắt được vị cứu tinh giúp dời được sự chú ý của Vân Triệt, bèn vội vàng nói: “Là giọng nói của tỷ tỷ. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn truyền tin tức từ phía Đông Thần Vực tới, hơn nữa lần nào cũng nhắc đến tin tức Vô Tâm vẫn bình an, không tin ngươi nghe thử xem.”Nói xong, nàng lập tức phóng thích huyền trận truyền âm bên trong Lưu Quang Thủy Ngọc ra ngoài.Giọng nói của Thủy Ánh Nguyệt vang lên, thế nhưng trong đó lại chứa đầy sự gấp gáp và hoảng sợ: “Mị Âm! Thương Thích Thiên đã bắt Vô Tâm tới Thái Sơ Thần Cảnh, chuẩn bị dâng lên cho Mạch Bi Trần để làm món quà thể hiện lòng trung thành rồi… Chỉ có ngươi mới có thể cứu được nàng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận