Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1419: Đối chọi trái ngược nhau

Chương 1419: Đối chọi gay gắt
Như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu, Vân Triệt toàn thân chấn động, lập tức tỉnh táo hơn phân nửa.
Tấm khăn mềm mại che mặt từ từ được dời đi, mùi hương mê hoặc lòng người gần trong gang tấc cũng hóa thành hàn khí lạnh thấu xương... Mộc Huyền Âm chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía xa, đôi mắt băng nheo lại chiết xạ hàn quang đáng sợ vô cùng, khiến đầu óc còn đang vang ong ong của Vân Triệt toàn thân căng cứng, triệt để tỉnh táo lại, sau đó rất lâu không dám thở mạnh.
Đây là lần đầu tiên Vân Triệt ở trên người Mộc Huyền Âm cảm nhận được băng hàn và s·á·t ý đáng sợ đến như vậy...
Vừa mới vang lên âm thanh hẳn là từ nơi cực kỳ xa xôi, nhưng lại mang theo uy áp đáng sợ tột bậc. Mà càng đáng sợ hơn, là âm thanh này rõ ràng đã hô lên hai chữ "Vân Triệt"!
Vân Triệt trong lòng không cách nào không sợ hãi... Chuyện gì đang xảy ra? Mình vừa mới trở lại Thần giới, còn làm hoàn toàn ngụy trang ẩn nấp, biết rõ mình còn sống, rõ ràng chỉ có Mộc Phi Tuyết cùng Mộc Huyền Âm... Mộc Huyền Âm nhiều nhất sẽ chỉ nói cho Mộc Băng Vân, mà các nàng tuyệt đối không thể đem chuyện này tiết lộ ra ngoài.
Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Hơn nữa âm thanh này...
"Vân Triệt tiểu nhi, ta biết ngươi còn sống, lập tức cút ra đây chịu c·hết! Đừng ép ta san bằng cái Ngâm Tuyết giới này!"
Lại là một trận âm thanh kinh thiên động địa truyền đến, rõ ràng vô cùng xa xôi, lại chấn động đến mức huyết dịch trong người Vân Triệt cuồn cuộn, phải mấy hơi thở mới có thể ổn định... Với thực lực của hắn còn như vậy, có thể tưởng tượng chủ nhân của âm thanh này đáng sợ đến nhường nào.
Băng Hoàng Thần Tông càng có không biết bao nhiêu đệ tử trẻ tuổi bị âm thanh mang theo huyền lực kinh khủng chấn thương.
Theo khí huyết trong người dần lắng xuống, lông mày Vân Triệt chợt giật một cái... Hắn đột nhiên nhớ tới mình đã từng nghe qua âm thanh này ở đâu.
Bốn năm trước, Huyền Thần đại hội, hắn cùng Lạc Trường Sinh vấn đỉnh chi chiến... Hắn nhiều lần đã từng nghe qua thanh âm này.
Cô cô của Lạc Trường Sinh, sư phụ của hắn, Lạc Cô Tà, được công nhận là đệ nhất nhân dưới Vương giới ở Đông Thần Vực!
Cuộc chiến phong thần chung quy là chiến đấu giữa đám tiểu bối, trưởng bối không nên ra tay can thiệp, huống chi là một vị Chí Tôn Thần Chủ.
Lạc Cô Tà xuất thân Thánh Vũ giới, nhưng lại không thuộc về Thánh Vũ giới, sự đáng sợ trong thực lực của nàng còn vượt trên tất cả các Thượng Vị giới vương của Đông Thần vực, không ai dám trêu chọc. Mà tính tình của nàng lại quái gở, cũng từ trước tới giờ sẽ không đi trêu chọc người khác.
Ở Thần giới, "Cô Tà tiên t·ử" Lạc Cô Tà cùng "k·i·ế·m quân" Quân Vô Danh, là hai đại thần thoại đương thời của Đông Thần vực, đều là những người độ·c· thân đ·ộ·c· hành, không thuộc bất luận cái tinh giới nào, cũng không bị bất luận ràng buộc nào.
Nhưng, chính là một người vạn linh ngưỡng vọng, tôn quý như thế, lại ở trong cuộc chiến phong thần, vì bảo vệ Lạc Trường Sinh, ở nơi trang trọng thần thánh bậc nhất của Đông Thần vực, nơi không thể làm loạn nhất, Trụ Thần giới, ra tay với một tiểu bối chỉ có Thần Linh cảnh... Hơn nữa còn là t·ử thủ.
Dù là giờ phút này, nghĩ đến việc này thì bất kỳ ai cũng đều sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Rất nhiều Thần Đế có mặt ở đó, nhưng không một ai kịp ngăn cản... Bởi vì bọn hắn nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, nhân vật như Lạc Cô Tà lại làm ra hành động như thế.
Có lẽ lời giải thích duy nhất, chính là Lạc Trường Sinh là niềm kiêu ngạo lớn nhất đời nàng, sự bảo vệ của nàng đối với hắn, đã đạt đến trình độ cực đoan vặn vẹo.
Càng không thể tưởng tượng nổi chính là, nàng tự mình ra tay nhưng lại không thể làm tổn thương được Vân Triệt, mà ngược lại còn bị Vân Triệt dùng Thiên Đạo chi lôi còn sót lại trong người, ngay trước mặt tất cả mọi người, đả thương nặng trong chớp mắt.
Đối với Lạc Cô Tà mà nói, không thể nghi ngờ đây là nỗi sỉ nhục to lớn đến mức bất luận lời nói nào cũng đều không thể hình dung.
Trên đời này, có rất nhiều người thèm muốn bí mật trên người Vân Triệt, bao gồm cả Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng là như thế. Nhưng, người hận Vân Triệt đến tận xương tủy, muốn g·iết hắn nhất, không nghi ngờ gì chính là Lạc Cô Tà!
Hận đến mức dù cho nàng ở địa vị tôn quý cao nhất, cũng tất phải tự tay nghiền nát hắn!
Nếu nàng biết Vân Triệt còn sống, lại còn đang ở Ngâm Tuyết giới, nàng sẽ lập tức tự mình tìm đến, điểm này, bất luận kẻ nào cũng sẽ không có gì bất ngờ.
Chí Tôn Thần Chủ, đệ nhất nhân huyền đạo Đông vực bị một hậu bối Thần Linh cảnh ngay trước mặt thế nhân đánh trọng thương, kỳ cảnh như vậy, xưa nay chưa từng có. Nỗi sỉ nhục này, cũng tương tự xưa nay chưa từng có.
Nhưng vấn đề là...
Vân Triệt từ từ nghiến chặt răng... Nếu thật sự là Lạc Cô Tà, nàng vì sao lại biết mình còn sống? Vì sao lại biết mình đang ở đây! ?
Mà lại... Thánh Vũ giới cùng Ngâm Tuyết giới cách nhau rất xa, dù là lấy tốc độ cực hạn của Thần Chủ, muốn đuổi đến cũng cần một khoảng thời gian rất dài, mà mình trở lại Ngâm Tuyết giới mới có hơn một ngày... Nàng không chỉ biết rõ mình đang ở Ngâm Tuyết giới, mà còn biết được từ rất sớm!
Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì! ?
"Sư tôn..." Hắn nhìn về phía Mộc Huyền Âm, lại phát hiện sắc mặt nàng đang lạnh đến đáng sợ.
Một trận gió lạnh ập tới, Mộc Băng Vân vội vàng mà tới, gấp giọng nói: "Tỷ tỷ, có người xâm nhập, ngay bên ngoài Băng Hoàng giới, mà lại..."
"Là Lạc Cô Tà!" Mộc Huyền Âm lạnh lùng nói.
"Cái gì?" Mộc Băng Vân rõ ràng giật nảy mình. Lạc Cô Tà... Cái tên này tuy là tên của một nữ tử, lại tượng trưng cho đệ nhất nhân Đông vực, mang theo uy h·iếp không gì sánh nổi.
"Thật sự là nàng?" Trong mắt Mộc Băng Vân ngưng trọng hơn so với vừa rồi gấp mười lần: "Nhưng tỷ tỷ hẳn là cũng không có gặp qua nàng mới đúng."
"Ta nhớ rõ âm thanh của nàng." Mộc Huyền Âm u lãnh nói.
Vân Triệt: ". . ."
". . ." Mộc Băng Vân hơi dừng lại ánh mắt: "Thế nhưng, nàng vì sao lại biết Vân Triệt còn sống? Vân Triệt, ngoại trừ Phi Tuyết, còn có ai biết rõ ngươi còn sống?"
Vân Triệt lắc đầu: "Ta là từ Lam Cực Tinh, thông qua Thứ Nguyên Thạch năm đó Băng Vân cung chủ ban tặng trực tiếp quay trở về Ngâm Tuyết giới, nửa đường không có đặt chân đến bất kỳ địa phương nào. Hơn nữa hình dạng, âm thanh, khí tức đều làm ngụy trang, sau khi trở lại thánh điện mới gỡ bỏ, ngoại trừ Phi Tuyết, tuyệt đối không có ai biết là ta."
Nói chuyện thời điểm, hắn ở trong đầu nhanh chóng hồi tưởng một phen những hình ảnh sau khi bước vào Ngâm Tuyết giới... Đột nhiên, tròng mắt hắn run rẩy kịch liệt.
Chẳng lẽ là...
Không... Không có khả năng... Tuyệt đối không thể...
Khí tức của Vân Triệt bỗng nhiên xuất hiện một tia hỗn loạn rất nhỏ, Mộc Huyền Âm liếc hắn một cái, lại không có hỏi tới. Mộc Băng Vân cũng không có phát giác, băng lông mày nhíu chặt: "Đại trưởng lão đã tiến đến thương lượng. Tỷ tỷ, ngươi mau đem Vân Triệt phong ấn vào trong kết giới, tuyệt đối không thể để cho Lạc Cô Tà phát giác. Vân Triệt đã c·hết là sự thật năm đó Trụ Thiên chính miệng thừa nhận, Lạc Cô Tà mặc dù không biết từ đâu lấy được tin tức, nhưng chắc hẳn cũng không thể nào chắc chắn, nếu muốn che đậy qua, hẳn là cũng không khó."
"Không," Mộc Huyền Âm nói: "Lạc Cô Tà mặc dù cực hận Triệt nhi, nhưng lấy thân phận của nàng, nếu như không phải đã nhận được tin tức đủ xác thực, làm sao có thể tự mình đến đây."
Mộc Băng Vân ngưng tụ ánh mắt.
"Rất tốt." Âm thanh của Mộc Huyền Âm trầm xuống: "Năm đó, món nợ còn chưa có thanh toán, nàng lại chính mình đưa tới cửa... Rất tốt."
Vân Triệt: ". . . ?" (Món nợ năm đó? Cái gì? Băng Vân cung chủ không phải nói nàng chưa từng gặp qua Lạc Cô Tà sao? )
Lời nói của Mộc Huyền Âm khiến cho ánh mắt Mộc Băng Vân dao động kịch liệt, vội vàng đưa tay bắt lấy tuyết y của nàng: "Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì? Nàng là Lạc Cô Tà!"
"Không cần phải lo lắng." Mộc Huyền Âm hờ hững nói: "Đã tới, vậy ta sẽ tự mình đi chiếu cố nàng."
"Triệt nhi, con theo ta."
Lời này vừa nói ra, khiến Mộc Băng Vân cùng Vân Triệt đồng thời giật mình kêu lên. Mộc Băng Vân nắm chặt tay ngọc của Mộc Huyền Âm: "Tỷ tỷ, tỷ nói cái gì?"
"Hừ, đã bại lộ, che giấu nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì." Mộc Huyền Âm nói: "Mà lại, đợi hắn biết được chuyện tà anh, muội cảm thấy... Đem hắn ẩn giấu đi còn có ý nghĩa sao?"
". . ." Mộc Băng Vân không nói gì, bàn tay nắm lấy Mộc Huyền Âm từ từ buông ra.
Vân Triệt kinh ngạc: Tà anh? Tà anh gì?
Một phương diện khác, Mộc Hoán Chi đã tự mình mang theo một đám trưởng lão cung chủ hỏa tốc tiến về nơi phát ra âm thanh, vừa ra khỏi Băng Hoàng giới, nhìn thấy bóng dáng nữ tử ngạo nghễ đứng giữa không trung, không khỏi sắc mặt biến đổi.
Lạc... Cô... Tà!
Một nhân vật đừng nói là Ngâm Tuyết giới bọn hắn, cho dù là chúng Thượng Vị tinh giới cũng tuyệt đối không có ai dám trêu chọc vào!
Mộc Hoán Chi cố gắng ổn định lại tâm thần, hướng về phía trước không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Thì ra là Cô Tà tiên t·ử đến. Khách quý như thế, chúng ta không thể ra nghênh đón, thật sự là thất lễ. Không biết..."
"Ít ở trước mặt ta giả mù sa mưa nói nhảm!" Ánh mắt Lạc Cô Tà băng lãnh, vừa mở miệng, liền mang theo s·á·t khí doạ người. Mà có thể kích thích s·á·t khí của nàng đến mức này, phỏng chừng cũng chỉ có duy nhất Vân Triệt. Dù sao, đó là nỗi sỉ nhục lớn nhất đời nàng... Mặc dù là do nàng tự tìm lấy.
"Lập tức giao Vân Triệt ra." Nàng lạnh lùng nói: "Đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta."
Mộc Hoán Chi cười khổ: "Cô Tà tiên t·ử, Vân Triệt đích thật là đệ tử của tông ta, nhưng, hắn đã vong thân tại Tinh Thần giới ba năm trước vì tà anh chi nạn, chuyện này thiên hạ đều biết. Chắc hẳn... Cô Tà tiên t·ử gần đây đều đang bế quan, cho nên không có nghe thấy?"
Mộc Hoán Chi là thật sự không biết, cũng rất hoang mang.
Lạc Cô Tà chậm rãi đưa tay, trong nháy mắt gió tuyết ngưng đọng, một luồng khí tức nguy hiểm lan ra trong thiên địa: "Ngươi thật sự không có tư cách biết rõ, càng không có tư cách cùng ta đối thoại. Gọi tông chủ các ngươi ra đây... Lập tức!"
Mộc Hoán Chi biến sắc, cẩn thận khuyên nhủ: "Vân Triệt đã c·hết là sự thật, bất kỳ người nào ở Đông Thần Vực cũng đều có thể làm chứng, Cô Tà tiên t·ử nhất định là có nhầm lẫn ở đâu đó, hay là..."
"Thật là ồn ào!" Chưa chờ Mộc Hoán Chi nói xong, Lạc Cô Tà nheo mắt, bàn tay vung mạnh.
Động tác của Lạc Cô Tà khiến Băng Hoàng đám người k·i·n·h hãi, toàn bộ lỡ lời hô to: "Đại trưởng lão cẩn thận!"
Đối mặt nhân vật đáng sợ như Lạc Cô Tà, Mộc Hoán Chi tự nhiên là thời khắc căng cứng tinh thần, lúc Lạc Cô Tà nâng tay lên, đồng tử của hắn co rụt lại, thân thể như lò xo bị kéo căng hết mức rồi đột nhiên thả ra, lập tức triệt thoái về phía sau.
Hô! !
Một trận cuồng phong gào thét xẹt qua trước người hắn, kích thích nửa người hắn mồ hôi lạnh.
"Còn dám tránh!" Sắc mặt Lạc Cô Tà khẽ trầm xuống một chút... Luận bối phận, nàng còn ở dưới Mộc Hoán Chi, nhưng việc Mộc Hoán Chi vội vàng né tránh một chưởng của nàng, trong mắt nàng lại coi là bất kính, nổi giận, một chưởng tung ra.
Soạt!
Một đạo chưởng ấn lập tức đi ngang qua không gian, in lên n·g·ự·c Mộc Hoán Chi, tốc độ kinh khủng, dù cho Mộc Hoán Chi có nhanh hơn gấp mười lần cũng không thể nào tránh thoát, toàn thân hắn chấn động mạnh, lưng nhô ra, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, sau đó như chiếc lá rách bay ngang ra ngoài... Phía sau kéo theo một vệt máu dài.
Mộc Hoán Chi là một trong hai Thần Quân duy nhất của Ngâm Tuyết giới. Thần Quân chi lực cường đại vô cùng, vạn linh kính sợ, nhưng hắn đối mặt, lại là một vị chân chính Chí Tôn Thần Chủ. Trước mặt lực lượng đỉnh cao đương thời, Thần Quân cường đại, quả thực có thể xưng là không chịu nổi một kích.
"Đại trưởng lão! !!"
Chúng Băng Hoàng trưởng lão, cung chủ đều ngạc nhiên biến sắc, mà đúng lúc này, một bóng xanh xuất hiện, bàn tay nàng duỗi ra, nhẹ nhàng phất... Lập tức, thân thể đang bay ngược của Mộc Hoán Chi chậm rãi dừng lại, lực lượng cuồng bạo trên người cũng bị tầng tầng tan biến.
Mộc Hoán Chi sắc mặt trắng xanh, toàn thân run rẩy... Vừa rồi, hắn cảm giác mình kề cận cái c·hết đi qua một vòng, hắn tin chắc, nếu không phải lực lượng trên người bị hóa giải, t·h·ư·ơ·n·g thế của hắn sẽ nặng hơn gấp mười lần so với hiện tại.
"Tông... Chủ..." Hắn giữa không trung cúi người, thân thể bị thương không ngừng run rẩy.
"Đi chữa thương đi." Mộc Huyền Âm đưa lưng về phía hắn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lạc Cô Tà: "Nơi này không có chuyện của các ngươi, toàn bộ lui xuống, không được đến gần."
"Vâng." Mộc Hoán Chi đưa tay ôm ngực, thân thể chìm xuống, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy kinh hãi cùng lo lắng.
Chúng trưởng lão cung chủ không dám kháng lệnh, nhưng lúc bọn hắn lui ra, đều không khỏi trong lòng lo sợ... Bởi vì đây chính là Lạc Cô Tà!
"Ngươi chính là Ngâm Tuyết Giới vương Mộc Huyền Âm?" Lạc Cô Tà quét ánh mắt lạnh lùng lên Mộc Huyền Âm một chút, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không rõ ràng: "Ngược lại là có được một bộ da tốt, cũng khó trách nhiều Giới Vương như vậy đối với ngươi nhớ mãi không quên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận