Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1907: Cửu Tiêu Ô Tuyệt Ngọc Toái Minh

**Chương 1907: Cửu Tiêu Ô Tuyệt Ngọc Toái Minh**
"Phá Vân!"
Hỏa Như Liệt gầm lên giận dữ, khiến bàn tay Hỏa Phá Vân đang chạm vào kết giới dừng lại giữa không trung, đồng thời làm Diễm Vạn Thương và Viêm Tuyệt Hải kinh hãi tại chỗ.
Bởi vì hắn gọi là "Phá Vân" mà không phải đại giới vương.
Mặt Hỏa Như Liệt đỏ thẫm như máu, mái tóc dài như lửa hơi rung rẩy trong thế đếm ngược… Nhìn kỹ lại, trong sợi tóc, không biết từ khi nào đã xen lẫn vài phần trắng xanh.
"Ngươi đến cùng còn muốn tùy hứng đến khi nào, ngươi đến cùng còn muốn ngu xuẩn tới khi nào!!"
Giọng hắn khàn khàn, từng chữ gào thét. Phảng phất như quên mất nam tử trước mắt đã không phải đệ tử của hắn, mà là Viêm Thần giới vương mà hắn nhất định phải cúi đầu.
"Hỏa tông chủ!" Diễm Vạn Thương và Viêm Tuyệt Hải đồng thời lên tiếng khuyên can.
"Các ngươi im miệng!" Hỏa Như Liệt vung cánh tay, trực tiếp tiến lên phía trước vài bước, gần Hỏa Phá Vân đến mức có thể đưa tay chạm tới: "Phá Vân, ngươi luôn là niềm kiêu hãnh lớn nhất đời này của ta, ở một phương diện nào đó, ngươi thậm chí là ân huệ ông trời ban cho ta."
"Mặc dù ngươi chỉ là đệ tử của ta, nhưng địa vị của ngươi trong lòng ta hoàn toàn không thua Diệp nhi. Năm đó, ngươi từ Trụ Thiên thần cảnh trở về, mang theo một thân thần chủ chi lực, ta cười như điên trước mặt ngươi, nhưng khi quay lưng lại với tất cả mọi người… lại khóc ròng rã ba ngày ba đêm! Lại càng không biết bao nhiêu lần cuồng ngôn trước mặt người khác, sau đó chết lặng thất vọng."
"…" Hỏa Phá Vân vẫn giữ nguyên tư thế tay giữa không trung, bất động.
"Viêm Thần giới nhờ ngươi mà bước lên thượng vị tinh giới, tinh thần to lớn nhờ ngươi mà vinh quang, tôn ngươi làm vua. Nhưng… Từ khi Vân Triệt trở về, ngươi đã biến thành bộ dạng gì! Ngươi đã làm những gì!"
"Ngươi còn có chút tôn nghiêm của Kim Ô truyền nhân hay không, ngươi còn nhớ rõ hay không mỗi một lời nói, hành động của mình đều liên quan đến vận mệnh toàn bộ Viêm Thần giới! Ngươi có biết hay không sự ngu xuẩn của ngươi đã không chỉ một lần suýt nữa chôn vùi Viêm Thần giới!"
"Hỏa tông chủ!!" Âm thanh Diễm Vạn Thương như liệt diễm, rốt cuộc át đi tiếng giận dữ của Hỏa Như Liệt, sau đó nặng nề thở dài: "Hắn là đại giới vương… Đủ rồi."
"Đại giới vương…" Hỏa Như Liệt cười thảm một tiếng: "Không, cuối cùng hắn chỉ là một nghiệt đồ bất tài, giao Viêm Thần giới vào tay hắn không phải là niềm kiêu hãnh lớn nhất đời ta, mà là… sai lầm lớn nhất."
"Viêm Thần giới bây giờ còn có thể an tồn, chẳng qua là do Vân đế nhớ tới chút tình xưa… Hay có lẽ, căn bản khinh thường truy cứu."
Diễm Vạn Thương và Viêm Tuyệt Hải đồng thời nhắm mắt, sắc mặt đau đớn.
Bọn hắn biết rõ, Hỏa Như Liệt rốt cuộc đã đem những lời chôn giấu trong lòng suốt hai năm nay triệt để phun ra… bất chấp hậu quả.
Hỏa Phá Vân chậm rãi hạ cánh tay xuống, sau đó xoay người trở lại.
Khi đôi mắt hắn đảo qua, thứ chiếu vào ba người không phải là lửa giận, mà là một sự bình yên gần như khiến bọn hắn cảm thấy có chút xa lạ.
"Sư tôn, Diễm tông chủ, Viêm tông chủ." Hắn mở miệng, âm thanh chậm rãi: "Ta, kẻ vãn bối bất tài này, là một giới vương không xứng chức, những năm này nhất định đã làm các ngươi đau lòng thất vọng rồi."
Thần thái và lời nói lúc này của hắn khiến Hỏa Như Liệt đang thịnh nộ ngẩn người: "Phá Vân, ngươi…"
"Dù là hài tử ngây thơ đến đâu, cũng chỉ có lúc trưởng thành." Hỏa Phá Vân cười tự giễu: "Ta từ lâu đã không có tư cách, không có mặt mũi tiếp tục ngây thơ nữa. Ta đối với Vân Triệt… Không, sự si chấp buồn cười của ta đối với Vân đế, sớm nên buông xuống rồi."
Lời nói của Hỏa Phá Vân khiến ba Đại Tông Chủ đồng thời rung động, Diễm Vạn Thương kích động nói: "Đại giới vương, ngươi thật… thật sự…"
"Ừm." Hỏa Phá Vân gật đầu, lộ vẻ mỉm cười: "Sau khi tu luyện Cửu Dương Thiên Nộ đến viên mãn, Kim Ô Phần Thế Ký của ta rất khó tiến cảnh thêm nữa. Lần này, đạp vào kết giới cấm kỵ này, là vì, vẻn vẹn vì xem qua 【 Cửu Tiêu Ô Tuyệt Ngọc Toái Minh 】."
"Tuy rằng nó dùng ngọn lửa cấm kỵ Phần Thế của bản thân ta, nhưng, dù sao nó vẫn thuộc về Kim Ô Phần Thế Ký, thuộc về Kim Ô thần lực. Là người thừa kế lực lượng và ý chí của Kim Ô, nếu không thể tu luyện nó, thì đồng nghĩa với việc gánh nặng trên người ta mãi mãi là Kim Ô Phần Thế Ký không hoàn chỉnh."
"Cửu Tiêu Ô Tuyệt Ngọc Toái Minh?" Vân Triệt cau mày.
Hắn ban đầu tu luyện Kim Ô Phần Thế Ký từ tàn linh Kim Ô ở Kim Ô Lôi Viêm cốc của Huyễn Yêu giới.
Về sau ở Ngâm Tuyết giới, Mộc Huyền Âm đã vì hắn mà thắng được Kim Ô Phần Thế Ký hoàn chỉnh từ Hỏa Như Liệt.
Nhưng, trong bộ Kim Ô Phần Thế Ký hoàn chỉnh đó, căn bản không có "Cửu Tiêu Ô Tuyệt Ngọc Toái Minh" này, thậm chí hắn còn chưa từng nghe qua.
Hơn nữa, cái tên này, bảy chữ này, lộ ra một sự quyết tuyệt và bi tráng sâu sắc.
"Mà tuyệt đối không phải, là vì muốn chứng minh điều gì đó với Vân đế." Ý cười trên mặt Hỏa Phá Vân càng sâu, kèm theo sự tự giễu càng đậm: "Nếu thật sự có một ngày, ta sẽ ô tuyệt ngọc nát, cũng chỉ có thể, là vì Viêm Thần giới."
"Cho nên, sư tôn, hai vị tông chủ, xin đừng lo lắng."
"…" Hỏa Như Liệt dịu xuống, ngọn lửa phẫn nộ vặn vẹo quanh thân dần tan biến, hắn nhìn Hỏa Phá Vân bây giờ, môi run rẩy, rất lâu không nói nên lời.
"Tốt, tốt!" Diễm Vạn Thương vô cùng nặng nề gật đầu, trong con ngươi ẩn hiện nước mắt mông lung: "Ba người chúng ta kỳ thực luôn tin tưởng, cuối cùng… ngươi nhất định sẽ không làm chúng ta thất vọng."
"Chỉ là, những hành động ngu xuẩn trước kia của ta đã thành sự thật, không có đường lui. Nếu có một ngày, Vân đế giáng tội xuống, ta sẽ cúi người quỳ xuống tạ tội, tuyệt đối sẽ không cậy thế làm càn. Nếu có thể bảo vệ an nguy của Viêm Thần giới, dù có tự phế, ta cũng sẽ không chút do dự."
"Chỉ là," hắn cười lắc đầu, dùng ngữ khí rất bình thản nói: "Giống như lời sư tôn nói, với tầm cao của Vân đế bây giờ, sợ là hắn còn khinh thường nhìn xuống ta."
"Phá Vân, ngươi có thể nghĩ như vậy, không thể tốt hơn." Hỏa Như Liệt rốt cục mở miệng, môi vẫn run rẩy: "Những lời nặng nề ta vừa nói, đều là do bực tức mà thốt ra… Ngươi là niềm kiêu hãnh lớn nhất đời ta, điểm này, từ trước đến nay chưa từng thay đổi."
"Ta hiểu rõ, sư tôn vừa rồi dạy bảo, không có điểm nào sai cả." Hỏa Phá Vân nhìn Hỏa Như Liệt, chân thành nói: "Đợi ta tu thành Cửu Tiêu Ô Tuyệt Ngọc Toái Minh, khi ra khỏi nơi này, hy vọng sự tiến bộ của ta có thể lại làm sư tôn vui mừng cười to."
"…" Vân Triệt không xem tiếp nữa, cũng không tìm tòi nghiên cứu cái gọi là "Cửu Tiêu Ô Tuyệt Ngọc Toái Minh", hắn xoay người: "Vô Tâm, chúng ta đi thôi."
Theo khoảng cách kéo xa, tốc độ của Vân Triệt càng lúc càng nhanh, rất nhanh thoát khỏi khu vực Táng Thần Hỏa Ngục.
Chỉ là, rất lâu hắn không nói một lời.
"Phụ thân, ngài… Có phải tâm tình không tốt lắm không?" Vân Vô Tâm nhẹ giọng hỏi.
Liên quan đến chuyện của Hỏa Phá Vân, nàng ít nhiều biết chút ít.
Vân Triệt nhìn về phía trước, như lẩm bẩm: "Người ta khi đạt được một vài thứ, thường thường cũng sẽ mất đi thứ gì đó."
"Vậy… bây giờ 'mất đi' đang quấy nhiễu phụ thân là gì vậy?" Vân Vô Tâm hỏi.
"Đời này của ta, đã định trước không có bạn bè."
Nói ra lời này, Vân Triệt không có quá nhiều mất mát hay tiếc nuối, chỉ là có chút phiền muộn.
"Vì sao? Bởi vì… phụ thân đứng quá cao sao?"
Vân Triệt cười nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: "Khi ngươi coi một người là bạn bè, nếu hắn rơi vào thung lũng, ngươi sẽ vì hắn lo lắng khổ sở, không tiếc dùng hết mọi phương pháp và lực lượng giúp đỡ hắn."
"Khi hắn thăng tiến, ngươi sẽ vui mừng thay hắn, vinh dự cùng hắn. Nhưng nếu hắn đi quá cao, càng ngày càng cao, ngươi ngược lại sẽ thất lạc, khổ sở… Thẳng đến một ngày, hắn đi đến độ cao mà ngươi cần phải ngưỡng mộ mới có thể nhìn thấy, hắn vẫn đối đãi với ngươi như trước, vì ngươi có thể không tiếc mạng sống, nhưng ngươi lại không có cách nào coi hắn là bạn bè. Ngay cả sự giúp đỡ của hắn cũng khiến ngươi khó chịu."
"Vì… cái… gì…" Những lời này của phụ thân, nàng còn chưa từng trải qua, tự nhiên không thể hiểu được.
"Bởi vì, bạn bè chân chính, cần sự bình đẳng." Vân Triệt nói.
"…" Vân Vô Tâm mím môi, nàng vẫn không hiểu.
"Người vừa rồi… Hắn tên là Hỏa Phá Vân, hắn từng là một thiên tài kiêu ngạo, cũng chính vì quá mức kiêu ngạo, quá mức thiên tài, hắn chưa bao giờ có bạn bè. Mà ta, là người đầu tiên, người hắn thật sự coi là bạn bè."
"Nhưng ta đi quá nhanh, quá cao… còn làm lu mờ Kim Ô Viêm đáng tự hào nhất của hắn, còn 'cướp đi' người nữ tử hắn lần đầu tiên cảm mến…"
Bạn bè… Lực lượng… Hồng nhan…
"Chỉ là lúc đó ta mặc dù đã nhận ra sự biến hóa trong tâm niệm của hắn, nhưng lại không hay biết những cảm xúc đó vô tình tạo thành vết thương liên tiếp nặng nề cho hắn… Hắn oán hận ta cũng là điều đương nhiên."
Vân Vô Tâm nói: "Thế nhưng, nếu hắn đã từng nghiêm túc coi ngươi là bạn bè như vậy, làm sao có thể thật sự vì nội tâm nảy sinh loại… cảm giác chênh lệch kia mà oán hận ngươi chứ?"
Vân Triệt thở dài nói: "Tình cảm của con người rất phức tạp, ngàn người có ngàn loại phức tạp, có người ngay cả nhìn rõ chính mình cũng rất khó, huống chi là người khác."
Hỏa Phá Vân oán hận hắn, nhưng khi hắn đọa thân thành ma, bị người đuổi giết, lại không tiếc bốc lên tai họa to lớn để cứu hắn… Hơn nữa còn không muốn để hắn biết.
Vân Vô Tâm suy nghĩ, nói: "Thế nhưng, phụ thân không phải có Hạ thúc thúc và Tiêu thúc thúc sao? Chẳng lẽ phụ thân không coi bọn họ là bạn bè sao?"
"Bọn họ không giống nhau." Vân Triệt nói: "Nguyên Bá và ta cùng nhau lớn lên, Tiêu Vân và ta có chung cha mẹ, giữa chúng ta về bản chất là thân tình."
"Bây giờ ta trở thành Vân đế, đương thời không còn ai có thể sánh ngang ta, cũng không thể có bạn bè chân chính nữa."
"Không sao cả." Vân Vô Tâm cười lên: "Phụ thân có nhiều nữ nhân như vậy còn không ứng phó nổi, đâu còn rảnh rỗi kết giao bạn bè."
Lời nói của Vân Vô Tâm khiến Vân Triệt lập tức mỉm cười, sự ngột ngạt trong lòng cũng tan biến. Hắn véo tai nữ nhi: "Ngươi thật sự càng ngày càng không biết lớn nhỏ, bị mẹ ngươi biết, sợ là lại nhắc ta rồi."
"Sẽ không đâu, ta trước mặt nương rất thuần khiết, ngoan ngoãn, hì hì." Vân Vô Tâm mang theo vài phần đắc ý nho nhỏ.
Trong tiếng cười vui, bọn hắn hướng về phía Đông cực nhanh lao đi.

Đông thần vực, Ngâm Tuyết giới.
Đối với Vân Vô Tâm quanh năm sống ở Băng Vân tiên cung, Ngâm Tuyết giới gió tuyết khắp trời không nghi ngờ làm nàng sinh ra cảm giác thân cận rất lớn, dọc đường không ngừng reo hò sung sướng.
Khi đến gần Băng Hoàng Thần Tông, nàng bỗng nhiên bắt đầu khẩn trương.
Bởi vì, trong Băng Hoàng Thần Tông, không chỉ có Mộc Huyền Âm làm người ta kính úy, mà còn có một người rất đặc biệt đối với nàng và mẫu thân nàng.
"Phụ thân, nếu ta nhìn thấy Băng Vân tổ tiên, nên xưng hô nàng thế nào?" Nàng rất chân thành, lại có chút thấp thỏm hỏi.
"Vấn đề này à…" Vân Triệt trầm ngâm: "Mẹ ngươi phải gọi nàng là thái tổ sư tôn, ngươi, cũng có lẽ theo đó mà gọi thái tổ sư tôn."
"Nhưng mẹ ngươi lại cùng tỷ tỷ của nàng thành tỷ muội, ta trước kia gọi nàng là tiền bối, hiện tại lại là tiểu di tử của ta, cũng là tiểu di của ngươi."
Vân Vô Tâm: (|||¬ω¬ )
"Cho nên, thái tổ sư tôn… Tiền bối… Băng Vân tiên chủ… Tiểu di… Thôi, ngươi thích cái nào thì gọi cái đó. Hoặc là, ngươi có thể thử gọi 'Tiên nữ tỷ tỷ'."
"Không được!" Vân Vô Tâm lập tức bác bỏ: "Không thể mất lễ nghĩa của vãn bối! Phụ thân toàn đưa ra ý kiến ngớ ngẩn."
"Ha ha ha ha." Vân Triệt cười lớn. Tuy rằng hắn hoàn toàn không cảm thấy đây là ý kiến ngớ ngẩn.
"Nghe Thải Chi a di nói, Huyền Âm a di là người lợi hại nhất trên đời này trừ phụ thân ra, có phải vậy không?" Vân Vô Tâm lại hỏi.
"Trên phương diện huyền đạo thì đúng là như thế." Vân Triệt gật đầu: "Mặt khác, nàng cũng là người duy nhất trên đời này có thể đến gần ta trong vòng mười dặm mà không bị người của ta phát hiện."
"A nha? Phụ thân nghe có vẻ rắc rối quá nhỉ." Vân Vô Tâm nháy mắt, đầy tinh ranh nói: "Là sợ khi làm chuyện xấu không cẩn thận bị Huyền Âm a di nhìn thấy sao?"
"Đó không phải vấn đề quan trọng nhất," Vân Triệt nhẹ nhàng thở dài: "Vấn đề lớn nhất là, nàng không những rất thành thạo, mà còn rất thích nhìn trộm trong bóng tối…"
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên nhớ tới điều gì, sắc mặt nhanh chóng nghiêm lại, đổi giọng: "Khụ, rất thích bảo vệ ta trong bóng tối. Đại khái là ta trước kia quá mức không để nàng bớt lo, cho nên đến bây giờ, nàng nói không chừng còn sẽ thỉnh thoảng dùng phương thức này để quan sát, loại trừ tai họa ngầm có thể xuất hiện xung quanh chúng ta."
Vừa nói, ánh mắt hắn không để lại dấu vết nhìn trên dưới, trái phải…
"Ai?" Vân Vô Tâm cười lên: "Thì ra Huyền Âm a di còn có một mặt đáng yêu như vậy."
"Năm đó là sư tôn, bây giờ làm vợ, có được Huyền Âm, là việc may mắn nhất của ta kiếp này." Vân Triệt nhìn tuyết trắng mênh mông phía trước, mỉm cười than thở.
"…" Vân Vô Tâm kề sát tai phụ thân, dùng âm thanh nhỏ nhất nói: "Quả nhiên Huyền Âm a di đang nhìn trộm chúng ta sao?"
"Để phòng vạn nhất." Vân Triệt trả lời bằng âm thanh nhỏ tương tự.
Vân Vô Tâm: (*^▽^*)
Bạn cần đăng nhập để bình luận