Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1222: Phi hồng chi viêm (thượng)

**Chương 1222: Phi Hồng Chi Viêm (Thượng)**
"Ngược lại là hiếm khi thấy Trường Sinh chân tình như vậy." Lưu Quang giới vương Lạc Trường Trần bỗng nhiên nói: "Xem ra, hắn tuy nắm chắc thắng lợi trong tay, lại hoàn toàn không có vọng tâm khinh địch, không tệ."
"Không," Lạc Cô Tà lại lắc đầu: "Là Vân Triệt, khiến hắn có cảm giác nguy cơ."
"Cảm giác nguy cơ?" Lạc Thượng Trần hơi nhíu mày: "Ý ngươi là?"
Lạc Cô Tà chậm rãi nói: "Trường Sinh từ nhỏ đến lớn, trong lứa tuổi tương đồng chưa bao giờ nếm mùi thất bại, cũng chưa từng có ai vượt trội hơn hắn. Mọi người đừng nói là nhìn xuống hắn, ngay cả việc có thể sánh ngang với hắn cũng không có. Cả đời hắn đều như vậy, cũng đã sớm quen với trạng thái này. Nhưng Vân Triệt... Tuổi của hắn nhỏ hơn Trường Sinh, tu vi huyền đạo mới chỉ là Thần Kiếp cảnh, vậy mà có thể b·ứ·c hắn đến tình trạng như thế, lần đầu tiên khiến hắn có cảm giác 'Mình có lẽ không bằng hắn', 'cảm giác nguy cơ' cùng 'cảm giác không cân bằng'."
Lạc Thượng Trần: "..."
"Trường Sinh vừa rồi cố ý muốn Vân Triệt phóng thích ra 'Huyễn Thần' rồi lại nhanh chóng tiêu diệt nó, không phải vì áp chế nhuệ khí của Vân Triệt, mà cũng là loại 'cảm giác không cân bằng' này thúc đẩy. Lúc trước khi Vân Triệt và Lục Lãnh Xuyên chiến đấu, Vân Triệt phóng thích 'Huyễn Thần' cũng phô bày ra uy lực kinh người, trực tiếp thay đổi chiến cuộc, phản ứng của Trường Sinh khi đó cực kỳ kịch liệt... Bởi vì, đó là lực lượng mà ngay cả hắn cũng không cách nào lý giải nổi."
"..." Lạc Thượng Trần nhíu mày, khẽ nói: "Thì ra là thế."
"Bất quá, những điều này Trường Sinh có lẽ bản thân cũng không p·h·át giác được, dù có p·h·át hiện, cũng quyết sẽ không thừa nhận." Lạc Cô Tà tiếp tục, hiển nhiên, làm sư phụ và cô cô của Lạc Trường Sinh, nàng đối với Lạc Trường Sinh hiểu rõ vẫn còn sâu hơn Lạc Thượng Trần: "Mà muốn cân bằng lại loại cảm giác trái ngược chưa từng có này, Trường Sinh muốn làm, đương nhiên là áp chế hoàn toàn Vân Triệt, để hắn bại một cách triệt để."
"Khi Vân Triệt bị hắn hoàn toàn giẫm đạp dưới chân, những cảm giác trái ngược từ Vân Triệt mang tới, tự nhiên cũng sẽ bị nghiền nát theo."
Bại? Lạc Trường Sinh không hề nghĩ tới việc mình sẽ bại, cũng tuyệt đối không cho phép mình bại.
Đối mặt với những lời nói mang tính thẩm p·h·án, bình thản của Lạc Trường Sinh, Vân Triệt không nói một lời, tiến lên trước một bước, một bước trăm trượng, huyền khí hoàn toàn giải phóng, Kim Ô Phần Thế ghi chép vận chuyển tới cực hạn, k·i·ế·m uy cùng viêm uy hoàn mỹ dung hợp trên Kiếp Thiên k·i·ế·m, bùng nổ ngọn lửa sáng chói, như muốn đốt cháy cả hư không.
Uy thế như thế, Lạc Trường Sinh lại không hề nhúc nhích, bình tĩnh giống như đang thưởng thức một màn pháo hoa rực rỡ, chỉ có Thánh Lôi k·i·ế·m hư họa vòng cung, đâm nghiêng xuống phía dưới.
Vân Triệt công k·í·c·h vô cùng c·u·ồ·n·g bạo, mà tư thái của Lạc Trường Sinh lại nhẹ nhàng và yên tĩnh, như đang nhàn nhã dạo chơi. Theo Thánh Lôi k·i·ế·m đâm xuống, ba đạo k·i·ế·m mang mảnh, màu trắng lặng lẽ hiện ra, trong nháy mắt đâm rách hư không, vẽ lên ba vết tích trắng xanh trên nền trời.
Xoẹt!
Một tiếng vang nhỏ bên tai lóe lên, hỏa diễm k·i·ế·m uy do Vân Triệt oanh ra bị ba đạo k·i·ế·m mang màu trắng xuyên thủng, sau đó lại bị xé rách trong nháy mắt, tiếp theo lại hóa thành cơn bão huyền khí hỗn loạn cùng những mảnh vỡ hỏa diễm.
Quan chiến đám người toàn bộ trợn to hai mắt... Vừa rồi, bọn hắn phảng phất như thấy hư không bị phân tách hoàn toàn, ba đạo k·i·ế·m mang đã biến mất, nhưng trên tròng đen của bọn hắn vẫn lưu lại ba vệt sáng màu trắng, thật lâu sau cũng không tan biến.
Vân Triệt dùng Đoạn Nguyệt Phất Ảnh thuấn thân, ba đạo bạch mang c·ắ·t đứt k·i·ế·m uy của hắn đồng thời, cũng xuyên qua băng ảnh của hắn. Trong lòng kinh hãi, thân thể hắn không hề dừng lại, như một đạo lưu quang tiếp cận Lạc Trường Sinh, k·i·ế·m uy to lớn lần nữa ngưng tụ, đ·á·n·h thẳng về phía trước mặt Lạc Trường Sinh.
Oanh! !
Kiếp Thiên k·i·ế·m dừng lại trước người Lạc Trường Sinh ba trượng, giữa tiếng chấn minh của kim thạch đan xen, một tấm bình chướng màu vàng thoáng hiện, lún sâu kịch liệt, sau đó đột nhiên nổ tung.
Hỏa diễm và Kiếp Thiên k·i·ế·m bị hất văng, Vân Triệt càng giống như bị một ngọn núi lớn va vào, lật ngang mà đi, Lạc Trường Sinh rốt cục cũng hành động, k·i·ế·m mang liên tiếp xuất ra, năm đạo k·i·ế·m mang cuốn theo lực bạo phong bắn nhanh xuống. Một đạo cự ưng hình bóng lóe lên phía sau hắn, tràn ngập uy áp nặng nề.
Năm đạo k·i·ế·m mang khóa kín khí tức của Vân Triệt, trong nháy mắt tiếp cận, Vân Triệt giữa không trung gian nan xoay người, Tà Thần bình chướng nhanh chóng mở ra.
Xẹt —— xẹt —— xẹt —— xoẹt! !
Ba đạo k·i·ế·m mang bị Tà Thần bình chướng ngăn cản, đến đạo ánh k·i·ế·m thứ tư, Tà Thần bình chướng rốt cục vỡ vụn, đạo ánh k·i·ế·m mang thứ năm theo lực bạo phong mãnh liệt, như một chiếc roi quất mạnh vào lưng Vân Triệt.
Một tiếng nổ lớn vang lên, tuyết y sau lưng Vân Triệt vỡ nát, bọt m·á·u bay ngang, nhưng hắn còn chưa kịp phản k·í·c·h, toàn thân chợt như bị vạn ngọn núi đè ép, rơi nhanh xuống phía dưới.
Lạc Trường Sinh lao tới, trên người lấp lánh huyền quang màu vàng nồng đậm, một cỗ lực trường nặng nề bao phủ lấy Vân Triệt.
Trọng lực lực trường là một trong những p·h·áp tắc cao cấp của thổ hệ huyền công. Trọng lực lực trường do Lạc Trường Sinh phóng thích ra càng thêm mạnh mẽ. Nhất là khi Vân Triệt đang sử dụng trọng v·ũ k·hí, sự áp chế đối với hắn càng lớn. Hắn cảm nhận được lực lượng của Lạc Trường Sinh đang tới gần, ngưng tụ lại toàn thân huyền lực mới miễn cưỡng quay lại, tốc độ vung k·i·ế·m so với bình thường chậm gần gấp đôi.
Khi lực lượng của Lạc Trường Sinh đ·á·n·h xuống, hắn chỉ khó khăn lắm đưa được Kiếp Thiên k·i·ế·m lên đỡ.
Ầm!
Thánh Lôi k·i·ế·m được hoàng mang gia trì, k·i·ế·m uy nặng nề, đâm thẳng vào Kiếp Thiên k·i·ế·m.
Đòn k·i·ế·m thứ nhất, toàn thân Vân Triệt chấn động kịch liệt, không gian xung quanh vài dặm, khí tức đều bị cơn sóng khí kinh khủng bộc phát hất văng.
Ầm! ! !
Đòn k·i·ế·m thứ hai, cánh tay Vân Triệt phun máu, nhuộm đỏ áo trắng, ngũ tạng lục phủ chấn động kịch liệt.
Oanh ——
Đòn k·i·ế·m thứ ba, Kiếp Thiên k·i·ế·m bị đ·á·n·h văng, Vân Triệt như bị một chiếc chùy va trúng, đầu óc một trận oanh minh, ngã văng ra ngoài.
Lạc Trường Sinh sắc mặt đạm mạc, huyền khí trên người đột nhiên biến đổi, từ màu vàng chuyển sang màu xanh lam. Thần Phong Việt rời tay bay ra, trong nháy mắt cuốn lên một cơn bão kinh khủng khiến trời đất biến sắc, đ·u·ổ·i s·á·t Vân Triệt. Tốc độ so với Vân Triệt đang bay ngược còn nhanh hơn mấy lần, đ·á·n·h thẳng vào lưng hắn.
"Vân Triệt!" Mộc Băng Vân bỗng đứng bật dậy, hoa dung thất sắc.
Phốc oanh ——————
Âm thanh của cơn bão trong nháy mắt đó giống như núi lửa phun trào, toàn bộ Phong Thần Thai rung chuyển, Vân Triệt bị ném về một hướng khác, kéo theo một vệt sương m·á·u thật lớn, bay ngang mấy chục dặm, rồi mới rơi xuống đất.
Kiếp Thiên k·i·ế·m cũng rời tay bay ra, rơi xuống ở một nơi rất xa.
"Ai, kết thúc rồi." Hỏa Như Liệt nhắm mắt lại. Hai người lúc đầu giằng co, còn khiến hắn ôm lấy một chút hi vọng, nhưng Lạc Trường Sinh sau khi thật sự t·h·i triển toàn lực, Vân Triệt đã hoàn toàn bị áp chế. Ngoại trừ đòn huyễn thần xuất kỳ bất ý làm hắn bị thương, cơ hồ ngay cả việc áp sát cũng không thể.
"Dù sao, hắn là Lạc Trường Sinh." Viêm Tuyệt Hải cũng thở dài: "Vân Triệt có thể khiến hắn phải xuất toàn lực, đã là cực kỳ không tầm thường. Vào đến vấn đỉnh chiến, đã là kỳ tích mà bất kỳ người nào cũng không có tư cách yêu cầu xa vời hơn nữa."
"Vân huynh đệ... Hắn không sao chứ?" Hỏa Phá Vân khẩn trương nói, chiến cục đã định, thắng bại đã không còn quan trọng, nhưng... Một kích đáng sợ cuối cùng của Lạc Trường Sinh, đ·á·n·h trúng rõ ràng là sau lưng Vân Triệt!
Sau lưng là nơi x·ư·ơ·n·g s·ố·n·g, trước đó đã bị k·i·ế·m mang g·ây t·h·ư·ơ·n·g t·í·c·h, lại ở trong trạng thái m·ấ·t lực mà bị đòn công k·í·c·h đáng sợ như vậy... Bất cứ ai cũng đều không hề hoài nghi, x·ư·ơ·n·g s·ố·n·g của Vân Triệt, rất có thể đã bị c·ắ·t đứt.
Mà cho dù huyền giả có cường đại đến đâu, nếu x·ư·ơ·n·g s·ố·n·g bị vỡ nát, cũng sẽ hoàn toàn tê liệt, mất đi năng lực chiến đấu.
Thần thoại chung quy là thần thoại, làm sao có thể dễ dàng bị phá vỡ. Dù cho Vân Triệt liên tiếp r·u·n động Đông Thần vực, đối mặt với người đứng đầu thực sự của thế hệ trẻ Đông Thần vực, vẫn không đủ sức rung chuyển.
Lạc Trường Sinh dừng lại, ngay cả huyền khí cũng dần dần che giấu. Hiển nhiên, theo hắn thấy, đã không cần thiết phải truy k·í·c·h nữa, không có người nào rõ ràng hơn hắn về việc đòn đ·á·n·h vào x·ư·ơ·n·g s·ố·n·g của Vân Triệt ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ đến mức nào.
Tâm tính của hắn khi đối mặt Vân Triệt, không khác gì những lời Lạc Cô Tà nói. Hắn là Trường Sinh công t·ử bất bại, từ nhỏ đến lớn, hắn đã hoàn toàn quen thuộc với việc bất bại, hoàn toàn quen thuộc với việc nhìn xuống kẻ khác. Nhưng theo những gì Vân Triệt thể hiện, tâm hồn của hắn bắt đầu xuất hiện những xúc động trước nay chưa từng có, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.
Mặc dù, hắn rất tin tưởng thực lực của mình vượt xa Vân Triệt, nhưng... Hắn ở cấp độ Thần Kiếp cảnh cửu cấp, tuyệt đối không thể p·h·át huy ra chiến lực như của Vân Triệt, càng không thể t·h·i triển lực lượng "Huyễn Thần". Đồng thời, Vân Triệt còn có thể kh·ố·n·g chế huyền công với những thuộc tính khác nhau, và có bao nhiêu loại thần huyết truyền thừa đi kèm.
Một loại cảm giác "không bằng" sinh sôi trong đáy lòng không thể kh·ố·n·g chế, đối với hắn - người luôn là "Đệ nhất thần tử", loại cảm giác này không thể nghi ngờ là vô cùng khó chịu, không thể chấp nhận.
Nhưng bây giờ, khi bản thân thật sự dốc toàn lực, Vân Triệt đã hoàn toàn bị áp chế, dù có phóng thích huyễn thần, cũng không hề có chút sức phản kháng nào, bị hắn dễ như trở bàn tay liên tiếp trọng thương. Cho tới bây giờ, đã không còn chút khả năng nào xoay chuyển tình thế.
Vân Triệt trọng thương rơi xuống vũng m·á·u, còn Lạc Trường Sinh như đế vương cao cao tại thượng nhìn xuống hắn, những cảm xúc "khó chịu" tồn tại mấy ngày qua nhanh chóng nhạt đi, ánh mắt cũng bình hòa hơn rất nhiều.
Mọi chuyện, đã đến hồi kết. Trong mắt mọi người, trận vấn đỉnh chiến này đã đến thời điểm kết thúc. Trước khi Huyền Thần đại hội khai màn, Lạc Trường Sinh đã được công nhận là người vấn đỉnh, cuối cùng, không có bất ngờ nào xuất hiện...
Nhưng đúng vào lúc này, Vân Triệt trong vũng m·á·u, lại chậm rãi đứng lên.
Sau lưng của hắn bê bết m·á·u, hai tay bị nhuộm đỏ hoàn toàn, nhưng vẫn đứng thẳng tắp, không có chút dấu hiệu nào của việc x·ư·ơ·n·g s·ố·n·g bị c·ắ·t đứt, khi xoay người lại, một đôi mắt hiện lên vẻ tàn khốc, không hề có chút sợ hãi hay r·u·n sợ nào.
"Hắn... Lại vẫn có thể đứng lên?" Không ít người kêu thất thanh.
"Thân thể thật kinh người! Bất quá coi như x·ư·ơ·n·g s·ố·n·g không gãy, trong ngoài đều bị thương rất nặng. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn... Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục chiến đấu?"
Lạc Trường Sinh khẽ nhíu mày, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, theo đó mỉm cười: "Thế mà vẫn còn có thể đứng lên, xem ra, gân cốt của ngươi hẳn là cũng đã trải qua rèn luyện đặc biệt."
Vân Triệt: "..."
"Ta nghĩ, ngươi chắc chắn sẽ không lựa chọn cứ như vậy mà chịu thua." Lạc Trường Sinh vươn tay ra: "Vậy thì tiếp tục đi. Để ta xem, ngươi có thể chèo chống tới khi nào."
Sá... Sá... Sá... Sá...
Vân Triệt thở dốc vô cùng nặng nề, lồng ngực phập phồng kịch liệt như muốn nổ tung, hắn cũng chậm rãi giơ tay lên, khi mọi người cho rằng hắn muốn triệu hồi Kiếp Thiên k·i·ế·m để tái chiến, lại nhìn thấy Viêm Mang lóe lên, Kim Ô huyễn thần bị hắn thu hồi.
"Ồ?" Lạc Trường Sinh chau mày, trong mắt lộ ra một tia thất vọng: "Ngươi sẽ không phải định cứ như vậy chịu thua chứ?"
Quan chiến đám người cũng lộ ra vẻ thất vọng, mặc dù Vân Triệt bị Lạc Trường Sinh sử dụng toàn lực áp đảo, không có chút cơ hội chiến thắng nào, nhưng thân là huyền giả đỉnh cao của Đông Thần vực, đứng trước sự chứng kiến của toàn bộ Đông Thần vực, hắn dù tất bại, chí ít cũng nên chiến đấu đến giây phút cuối cùng, nếu không chẳng phải sẽ bị người khác khinh thường.
Vân Triệt không nói gì, mà lại đột nhiên chậm rãi nhắm mắt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận