Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1510: Dấu ấn

Chương 1510: Dấu ấn
Về chuyện thành hôn cùng Thủy Mị Âm, mặc dù là do Mộc Huyền Âm cưỡng ép tác hợp, thậm chí ngày cưới cũng không hề hỏi qua ý kiến của hắn. Nhưng Vân Triệt, trong lúc vô tình, đối với chuyện này đã sớm không còn bất kỳ mâu thuẫn nào, mỗi lần ở chung cùng Thủy Mị Âm, tâm tình hắn luôn luôn vô cùng tốt. Dù sao, được một nữ t·ử như thế mê luyến, luôn luôn là một chuyện tốt đẹp. Huống chi, đó còn là Thủy Mị Âm, loại thần nữ mà thế nhân ngưỡng mộ ao ước.
"Đều như thế cả." Thủy Mị Âm không chút nào để ý, cười tủm tỉm nói: "Mẫu thân ta là th·iếp thất cực kỳ nhỏ của cha, nhưng cũng là người được sủng ái nhất! Người ta cũng sẽ cố gắng giống như mẫu thân!"
Vân Triệt mỉm cười. . . Rõ ràng, tính cách của Thủy Mị Âm có quan hệ rất lớn đến mẫu thân nàng.
"Nhưng mà, nghĩ đến việc phải chung sống cùng rất nhiều tỷ tỷ yêu mến Vân Triệt ca ca, vẫn là có một chút khẩn trương." Âm thanh Thủy Mị Âm nhỏ dần, bất luận là nữ t·ử nào, ở loại chuyện này kiểu gì cũng sẽ tâm thần bất định. Nhưng ngay lúc đó, mi mắt nàng lại lần nữa cong lên: "Bất quá, những tỷ tỷ có thể xứng với Vân Triệt ca ca, nhất định đều là những tỷ tỷ ghê gớm nhất tr·ê·n thế giới. Ta hẳn là càng phải nỗ lực hơn nữa, nỗ lực hơn cả mẫu thân mới được."
"Nàng a nàng a," Vân Triệt không kìm được đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt trơn mềm của nàng, cười nói: "Mãi mãi vẫn cứ như tiểu hài t·ử."
"Hừ, người ta mới mười chín tuổi, vốn dĩ là tiểu hài t·ử!" Thủy Mị Âm rất kiên quyết đem ba ngàn năm Trụ t·h·i·ê·n quy thành ba năm bên ngoài, sau đó đưa tay nhẹ vuốt gò má, bộ dáng vô cùng hạnh phúc: "Vân Triệt ca ca lại s·ờ mặt người ta, thật thẹn t·h·ùng."
Vân Triệt khẽ nhếch khóe miệng, nheo mắt lại, gương mặt lộ vẻ tà ác: "Chờ sau khi chúng ta thành hôn, ta sẽ cho nàng biết thế nào là thẹn t·h·ùng!"
"A?" Thủy Mị Âm chớp chớp mắt, đột nhiên nhích lại gần bên tai Vân Triệt, nhỏ giọng nói, sợ bị những người khác nghe thấy: "Đến lúc đó người thẹn t·h·ùng nói không chừng là Vân Triệt ca ca, bởi vì người ta đã học được rất nhiều rất nhiều thứ từ mẫu thân nha."
Vân Triệt: ". . ."
Dù sao vẫn chỉ là một nữ t·ử chưa trải sự đời, sau khi nói xong ở bên tai Vân Triệt, tr·ê·n mặt Thủy Mị Âm đã hiện lên một tầng phấn hà nhàn nhạt, trán cũng hơi rũ xuống, kiều mị vô cùng, nhìn đến mức Vân Triệt ngây ngẩn cả người.
"Ngươi. . . Vì sao tr·ê·n cổ ngươi lại mang Lưu Âm thạch? Thật kỳ quái." Thủy Mị Âm hỏi một vấn đề không hề liên quan. . . Có lẽ là để giảm bớt bầu không khí mập mờ đột nhiên xuất hiện này.
"Cái này à, nó không phải là Lưu Âm thạch bình thường." Vân Triệt mỉm cười: "Nó là bảo vật trân quý nhất tr·ê·n đời."
"Bảo vật?"
"Bởi vì, nó là do nữ nhi của ta tặng cho ta, là do nàng ấy tự tay tìm, tự tay nặn, hơn nữa còn khắc ấn âm thanh của nàng ấy vào trong đó. Để về sau cho dù ta đi đến nơi nào, đều có thể nghe được âm thanh của nàng ấy."
Khi hắn nói chuyện, thần sắc trở nên ấm áp đến mức không tưởng, ánh mắt khiến Thủy Mị Âm không nỡ dời đi.
"Ra là vậy. . ." Thủy Mị Âm vô thức dùng ngón tay chấm nhẹ lên cánh môi, trong lòng suy nghĩ xem có nên làm một cái cho Vân Triệt hay không. . . Thấy hắn có vẻ rất thích.
"Cái kia. . . Nữ nhi của Vân Triệt ca ca có đáng yêu không, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Thủy Mị Âm nghiêm túc hỏi.
"Nữ nhi của ta đương nhiên là đáng yêu, nàng nhất định sẽ thích. Còn tuổi tác à. . . Cũng không khác lắm so với lúc nàng gặp ta năm đó." Vân Triệt nói, trong lòng bỗng nhiên hơi xúc động.
"A?" Thủy Mị Âm rõ ràng rất ngạc nhiên khi nữ nhi của Vân Triệt đã lớn như vậy, nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: "Vậy. . . Nàng ấy đã tìm được nam hài t·ử nào mình thích hay chưa? Giống như ta năm đó vậy."
Nghe được câu hỏi này, lông mày Vân Triệt dựng đứng lên: "Không có! Tuyệt đối không có! Kẻ nào dám đ·á·n·h chủ ý lên nữ nhi của ta, ta nện c·hết hắn! !"
Nhìn biểu lộ hung tợn của Vân Triệt, Thủy Mị Âm chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Cha ta năm đó cũng nói như vậy."
Vân Triệt: "~! @# $%. . ."
Năm đó, bởi vì chuyện của Thủy Mị Âm, đường đường là Lưu Quang giới vương, vậy mà đích thân tới cửa, chỉ vào mũi hắn mắng ầm lên, tức giận như một con trâu đực bị người ta chọc vào m·ô·n·g, h·ậ·n không thể tự tay chém c·hết hắn, đâu còn chút uy nghi nào của thượng vị giới vương.
Khi đó, Thủy t·h·i·ê·n Hành trong mắt Vân Triệt chỉ xứng với ba chữ —— b·ệ·n·h thần kinh!
Bây giờ nghĩ lại. . . Năm đó Thủy t·h·i·ê·n Hành làm vậy quá bình thường! Quá chính x·á·c! Quá có khuôn phép!
Quả thực chính là tấm gương điển hình của Từ Phụ!
"Nói chung là, muốn đ·á·n·h chủ ý lên nữ nhi của ta, trước tiên phải qua được cửa của ta đã. . ." Vân Triệt dừng lại một chút, đột nhiên có chút chột dạ, sau đó lại h·u·n·g ·á·c nói: "Trước tiên phải qua được cửa của Mạt Lỵ nhà ta rồi nói sau!"
"Ngô. . ." Ngoài ý muốn lại thấy được một mặt khác của Vân Triệt, Thủy Mị Âm nghiêm túc nhìn hắn hồi lâu, sau đó cười nói: "Vân Triệt ca ca khi làm phụ thân cũng có mị lực, người ta càng ngày càng t·h·í·c·h ngươi rồi."
Vân Triệt bất giác ưỡn thẳng eo.
Lúc này, Thủy Mị Âm đột nhiên nhích lại gần, một làn hương thơm nhàn nhạt ập đến, Vân Triệt căn bản không kịp phản ứng, cổ hắn liền truyền đến một cảm giác ôn nhuận.
Răng ngọc của Thủy Mị Âm c·ắ·n lên cổ hắn, c·ắ·n có hơi mạnh, lưu lại một hàng dấu răng rất sâu.
" . ." Vân Triệt có chút ngạc nhiên nhìn nàng, th·e·o bản năng đưa tay s·ờ, chạm đến hình dạng dấu răng, cùng. . . Một chút nước miếng ngọt ngào của thiếu nữ.
Nhìn kiệt tác mình lưu lại tr·ê·n cổ hắn, mặt Thủy Mị Âm ửng đỏ, sau đó cười thật vui vẻ: "Hì hì! Đã thành c·ô·ng lưu lại dấu ấn tr·ê·n người Vân Triệt ca ca! A! Vân Triệt ca ca mau phong kết nó lại, không thể để nó biến m·ấ·t."
Vân Triệt có chút buồn cười nói: "Chuyện này sẽ không lại là do mẹ nàng dạy nàng đấy chứ?"
"Đúng vậy! Vân Triệt ca ca thật thông minh. A. . . Nhanh lên nhanh lên!"
". . ." Vân Triệt không nói, sau đó điểm ngón tay, dùng huyền khí phong kết dấu răng Thủy Mị Âm để lại tr·ê·n cổ: "Như vậy đã được chưa."
"Ừm ừm!" Thủy Mị Âm vui vẻ gật đầu, nàng ngẩng mặt cười, nghiêm túc nói: "Đây là dấu ấn chỉ thuộc về ta tr·ê·n người Vân Triệt ca ca, cả đời đều không thể biến m·ấ·t!"
". . . Được được được." Vân Triệt đành phải đáp ứng.
"Bây giờ, đến lượt Vân Triệt ca ca." Ý cười của Thủy Mị Âm càng thêm tươi đẹp.
"Ta?"
"Đúng vậy!" Thủy Mị Âm chạm ngón tay vào chiếc cổ trắng nõn như tuyết của mình: "Vân Triệt ca ca cũng phải lưu lại dấu ấn tr·ê·n người ta."
". . . Không muốn!" Vân Triệt cự tuyệt.
"Hả? Vì cái gì?"
"Ta chính là chúa cứu thế ghê gớm nhất, vĩ đại nhất! Sao có thể làm chuyện ấu trĩ như vậy!" Vân Triệt tức giận nói. . . Đâu chỉ là ấu trĩ, quả thực là x·ấ·u hổ! Loại trò chơi nhỏ kỳ quái này, trước năm mười tuổi, ngược lại hắn thường thường cùng Tiêu Linh Tịch chơi, đến năm mười một tuổi đã cảm thấy ấu trĩ!
Thủy Mị Âm tốt x·ấ·u gì cũng hơn ba ngàn tuổi, hơn ba ngàn tuổi đấy!
"Ngô!" Mặt Thủy Mị Âm nghiêm lại, nhếch môi, có chút ủy khuất nói: "Ta muốn nói cho mẹ ta biết, con rể của bà ấy nói bà ấy rất ấu trĩ!"
". . ." Vân Triệt gật đầu: "Ta cảm thấy, mẹ nàng nhất định là một tiền bối phi thường mỹ lệ, trí tuệ, mới có thể sinh ra một người nữ nhi tốt như nàng."
"Đó là đương nhiên!" Trán Thủy Mị Âm hơi nhăn lại: "Vậy ngươi còn không mau tới!"
Vân Triệt hít một hơi thật sâu, ba phần bất đắc dĩ, ba phần buồn cười, nhưng càng nhiều, lại là một loại cảm giác ấm áp không nói nên lời.
Hắn cúi người, đến gần Thủy Mị Âm. Cùng với sự tới gần của hắn, hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt Thủy Mị Âm, một vòng phấn hồng lặng yên lan tràn từ gương mặt nàng đến cổ, nhịp tim càng là tăng nhanh gấp mấy lần.
"Ta thật sự c·ắ·n?" Bờ môi Vân Triệt cơ hồ chạm đến vành tai tinh xảo của nàng, chiếc cổ trắng ngọc nhỏ nhắn gần trong gang tấc, tràn đầy làn da trắng hơn tuyết.
" . ." Thủy Mị Âm nhắm c·h·ặ·t hai mắt, toàn thân cứng đờ, nhưng không đợi nàng t·r·ả lời, Vân Triệt đã c·ắ·n xuống.
Lập tức, một vòng Ôn Ngọc tràn vào giữa răng, khiến cho Vân Triệt vốn định ra sức rất nhẹ, lại không tự giác nhẹ thêm mấy phần. Chỉ là, hắn lại không kìm được tham luyến loại cảm giác kỳ dị kia, trọn vẹn mấy hơi thở, mới nhẹ nhàng dời đi hàm răng.
Nhìn dấu răng nhàn nhạt do mình miễn cưỡng lưu lại tr·ê·n cổ ngọc kiều diễm, Vân Triệt cười nói: "Như vậy đã được chưa?"
Lời nói của Vân Triệt khiến thiếu nữ đang ngẩn người tỉnh lại từ trong mộng đẹp, vội vàng đưa tay, dùng huyền khí phong kết dấu răng Vân Triệt lưu lại. Ngón tay lén chạm vào hình dạng dấu răng, trong môi p·h·át ra âm thanh tựa hồ có chút bất mãn: "Hừ, c·ắ·n nhẹ quá, còn làm chảy nhiều nước miếng như vậy, thối c·hết đi được!"
"~! @# $%. . ." Khóe miệng Vân Triệt co giật, mặt mày tối sầm: "Nước miếng của ta. . . Mới không thối!"
Lúc này, ánh mắt hắn bỗng nhiên mãnh liệt nhìn sang một bên, thấy được một bóng hình quen thuộc trong tuyết.
Mộc Băng Vân.
Nàng đứng yên trong tuyết, tựa hồ cũng không phải vừa mới đến.
"Băng Vân cung chủ!" Vân Triệt vội vàng hành lễ, đồng thời trong lòng một trận loạn: Chuyện vừa rồi, sẽ không đều bị nàng ấy nhìn thấy hết rồi chứ?
Thật x·ấ·u hổ a a a! !
"Mị Âm bái kiến Băng Vân tiền bối." Thủy Mị Âm cũng đi theo hành lễ.
"Ừm." Mộc Băng Vân khẽ gật đầu, ánh mắt cũng không dừng lại tr·ê·n người bọn họ, bóng dáng bay lượn qua không trung.
Nhưng, nàng lại đột nhiên dừng lại, trong đôi mắt đẹp chiếu rọi bông tuyết thoáng qua vẻ phức tạp, tựa hồ đang do dự, giãy dụa điều gì. Cuối cùng ánh mắt nàng kiên định, xoay người lại: "Vân Triệt, ta có lời muốn nói với ngươi."
"A. . . Ta vừa vặn muốn đi tìm cha, còn phải bái kiến Ngâm Tuyết Giới vương." Thủy Mị Âm lập tức nói, bóng hình xinh đẹp lơ lửng bay lên, hướng Vân Triệt vụng t·r·ộ·m vẫy tay nhỏ: "Vân Triệt ca ca, lát nữa ta sẽ quay lại tìm ngươi chơi."
Thủy Mị Âm rời đi trong tuyết bay, nhưng không đi tìm Thủy t·h·i·ê·n Hành, bởi vì nàng biết rõ Thủy t·h·i·ê·n Hành hiện tại rất có thể đang cùng Ngâm Tuyết Giới vương thương nghị "việc lớn" của nàng và Vân Triệt.
Bóng dáng nàng đáp xuống trước một gốc băng thụ huyễn mỹ, nhưng lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh tuyết trước mắt. Nàng lại một lần nữa chạm ngón tay lên dấu răng tr·ê·n cổ, dừng lại cực kỳ lâu, sau đó hé mở cánh môi, khẽ đưa lưỡi thơm, đem ngón tay lặng lẽ chấm lên đầu lưỡi.
Cảm nhận được mùi vị của Vân Triệt, nàng khẽ mỉm cười. . . Như một tinh linh đắm chìm trong mộng cảnh tốt đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận