Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1595: Toi mạng vết vàng

Chương 1595: Vết xe đổ của Tử Vong Thần Hư đạo nhân cũng đã c·hết.
Hoang Thiên Long Chủ cùng Thần Hư đạo nhân, hai vị chí tôn dưới thần chủ có thể xưng vô địch, ở bất kỳ thượng vị tinh giới nào cũng đều có địa vị cao thượng, là đỉnh phong thần quân. Vậy mà, ở dưới kiếm của Vân Triệt, như rau cải trắng liên tiếp bị nghiền nát, đột tử.
Hơn nữa c·hết không có chút tôn nghiêm thần quân nào.
"Xong... Xong rồi." Vân Đình ngồi liệt trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng, nghẹn ngào nỉ non.
Thiên Hoang Thần Giáo là kẻ chấp hành chế tài đối với "tội tộc" bọn họ của Phần Nguyệt vương giới. Thiên Cương Vân Tộc điêu tàn như bây giờ, là do Thiên Hoang Thần Giáo ban tặng. Nhưng hết lần này tới lần khác, Thiên Hoang Thần Giáo lại là người bọn họ không thể chọc giận nhất.
Thần Hư đạo nhân là người của Thiên Hoang Thần Giáo, lại còn là tổng hộ pháp, ở Thiên Hoang Thần Giáo địa vị, đủ để xếp vào năm vị trí đầu!
Hắn c·hết ở Thiên Cương Vân Tộc... Coi như không phải bọn hắn nhất tộc g·iết c·hết, Thiên Hoang Thần Giáo cũng nhất định trút giận.
Tuy rằng vốn là hy vọng xa vời, nhưng kể từ đó, họa diệt tộc, là thật sự không có một chút may mắn, một điểm hy vọng nào.
Vân Đình hậu phương, đám người Vân thị cũng đều yên tĩnh lại, trên mặt chỉ có tro tàn tuyệt vọng.
Nhưng, bọn hắn không một ai dám mắng chửi Vân Triệt... Ngay cả nhìn thẳng hắn cũng không dám.
Đạt đến thần quân cảnh giới này, trừ phi có t·h·ù không đội trời chung, nếu không đoạn không đến mức t·ử đấu. Mà hắn... Vài câu không hợp, liền đem đối phương trực tiếp đẩy vào chỗ c·hết không có đất chôn.
Cả đời bọn hắn, đều chưa từng gặp qua người đáng sợ, ngoan tuyệt, t·à·n bạo như thế.
Tàn quân Hoang Thiên Ma Long cùng người của Cửu Diệu Thiên Cung đang lùi lại, bọn hắn lùi vô cùng chậm, rất yên tĩnh, từng bước r·u·n rẩy, từng bước co rúm lại, phảng phất e sợ cho động tĩnh lớn một chút, liền kinh động đến tên người đ·i·ê·n đáng sợ, ngay cả đại nhân vật tay có thể che trời như Thần Hư đạo nhân cũng một cước g·iết c·hết.
Mà Vân Triệt lại vào lúc này bỗng nhiên dừng ở nơi đó.
Ánh mắt của hắn rơi vào dưới chân, ngọn lửa thần màu đỏ sậm kia ở lặng im thiêu đốt đại địa. Mà ở biên giới ngọn lửa thần màu đỏ sậm, tựa hồ bao phủ một tầng hắc mang mỏng manh như có như không, khí tức, cũng cùng ngọn lửa màu đỏ sậm mà hắn dung hợp trước khi đến Bắc Thần Vực có sự khác biệt rất nhỏ.
"..." Thần sắc ngưng đọng, chỗ sâu trong đôi mắt của Vân Triệt lấp lóe đạo đạo quang mang kỳ lạ.
Một ngọn lửa màu đen nhánh, thoáng chốc hiện lên từ nơi sâu trong hồn hải của hắn.
Ầm! !
Mặt đất vào lúc này bỗng nhiên n·ổ tung, Cửu Diệu Thiên Tôn cả người đẫm m·á·u từ dưới đất p·h·á đất mà lên, lại không phải liều m·ạ·n·g bỏ trốn, mà là lao thẳng tới Thiên Diệp Ảnh Nhi... Chính xác mà nói, là Vân Thường ở bên chân nàng.
Hắn đã sớm có thể đi ra, nhưng hắn, người bị Vân Triệt làm cho sợ đến vỡ mật, đã rất thông minh lựa chọn rụt đầu trước khi Thần Hư đạo nhân xuất hiện để ổn định Vân Triệt.
Vốn là Thần Hư đạo nhân báo lên danh hiệu Thiên Hoang Thần Giáo, Vân Triệt dù lá gan lớn bằng trời cũng tuyệt không dám lỗ mãng nữa. Nhưng điều hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới là, Vân Triệt thế mà trực tiếp đem Thần Hư đạo nhân đ·ậ·p c·hết!
Tâm trạng của Cửu Diệu Thiên Tôn không cách nào hình dung được.
Thần Hư tôn giả với thân phận bối cảnh kinh người, cuối cùng đều như c·h·ó c·ầ·u xin tha thứ, vẫn là bị hắn không chút lưu tình một cước g·iết c·hết, vậy còn có lý do gì không g·iết hắn!
Hắn sợ hãi tột độ nhưng nhanh trí, bỗng nhiên nghĩ đến ở lần đầu tiên nhìn thấy Vân Triệt, trong n·g·ự·c hắn ôm một thiếu nữ đang hôn mê.
Vân Triệt ra tay tàn bạo thâm độc, nhưng khi đối mặt với Hoang Thiên Long chủ lần đầu giao thủ, lại là toàn lực chống cự, hoàn toàn hóa giải tất cả lực lượng của Hoang Thiên Long chủ rồi mới phản công, hiển nhiên là sợ làm b·ị t·hương thiếu nữ kia!
Ý nghĩ này, không thể nghi ngờ là một tia sáng trong tuyệt cảnh. Hắn với tốc độ nhanh nhất bạo xông mà ra, lao thẳng tới Vân Thường... Bắt cóc nữ hài đang hôn mê này, là hy vọng duy nhất để hắn sống sót rời đi.
Còn về Thiên Diệp Ảnh Nhi ở bên cạnh Vân Thường, thì trực tiếp bị hắn không nhìn!
Thân là đỉnh phong thần quân, sao có thể đem một nữ tử tản ra thần vương khí tức để vào mắt.
Đột nhiên vang động, nhất thời khiến xung quanh kinh hãi. Nhưng một màn này quá đột ngột, tốc độ của Cửu Diệu Thiên Tôn lại quá nhanh, đám người Vân thị coi như muốn ngăn cản, cũng căn bản là không có cách làm được.
Mà Vân Triệt... Hắn vẫn đang nhìn ngọn lửa thần màu đỏ sậm không chịu dập tắt dưới chân, không có chút phản ứng nào, không biết nghĩ đến điều gì.
Thiên Diệp Ảnh Nhi đã có động tác, tay ngọc của nàng một trảo, lấy huyền khí kéo lấy Vân Thường, sau đó thối lui sang bên cạnh. Nhưng động tác vốn đã hoảng hốt của nàng, ở dưới khí tràng áp chế của Cửu Diệu Thiên Tôn trở nên vô cùng không trôi chảy, mới vừa dời thân, đã lung lay sắp đổ.
Một tiểu thần vương, muốn từ dưới khí tức khóa chặt của hắn mang người đi, không thể nghi ngờ là nói chuyện viển vông. Hắn gầm nhẹ một tiếng, nhìn cũng không nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi một chút, bàn tay vung ra, một cỗ huyền khí cuốn thẳng mà ra, muốn đem Vân Thường trực tiếp hút vào trong tay.
Mà ngay tại khoảnh khắc hắn xuất thủ kia, trước mắt hắn bỗng nhiên hoảng hốt. Thiên Diệp Ảnh Nhi cùng Vân Thường lại lập tức thoát khỏi khí tức cùng linh giác của hắn, hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt của hắn.
Đồng thời, bên tai hắn, mơ hồ truyền đến một tia âm thanh đứt đoạn rất nhỏ, như có như không.
Bóng dáng của Thiên Diệp Ảnh Nhi vô cùng quỷ dị xuất hiện ở hậu phương của Cửu Diệu Thiên Tôn, một đạo kim quang như rắn vàng nhỏ dài quấn quanh eo thon mềm mại đến khiến người ta sợ hãi than.
Vân Thường thì bị vung ra xa, nặng nề ngã xuống đất, trong một tiếng rên khẽ, chậm rãi tỉnh lại.
Cửu Diệu Thiên Tôn thân hình tiếp tục lao về phía trước, hắn muốn dừng lại quay đầu, nhưng vô luận đầu, thân thể đều bỗng nhiên trở nên không bị khống chế, tầm mắt cũng bỗng nhiên trở nên phiêu hốt... Cho đến mơ hồ thành một mảnh xám trắng.
Hình ảnh cuối cùng trong tầm mắt, là thân thể chỉnh tề đứt đoạn của mình, cùng vết cắt chỉnh tề tràn ngập kim quang chói mắt kia.
Phanh...
Thân thể của Cửu Diệu Thiên Tôn theo bảy đạo vết vàng ròng rã bị cắt thành tám đoạn, vương vãi trên mặt đất, sau đó ở hỗn loạn gió xoáy do huyền khí đưa tới, lăn lộn như hồ lô.
Phù phù!
Hai đầu gối của đám tộc nhân Vân thị vừa mới đứng lên lại lập tức q·u·ỳ trở về.
Bọn hắn miệng há lớn, nhưng cổ họng như bị vật vô hình nào đó bóp chặt, không p·h·át ra được một chút âm thanh.
Cửu Diệu Thiên Tôn... c·hết... c·hết rồi! ?
Trong nháy mắt...
Ngắn đến nỗi ngay cả tiếng kêu thảm trước khi c·hết cũng không kịp phát ra!
Vân Triệt lúc này ngẩng đầu, hắn nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi, đáy mắt thoáng qua một vòng hàn mang nguy hiểm.
Thực lực cực hạn của Thiên Diệp Ảnh Nhi, hắn vô cùng rõ ràng.
Lấy tu vi thần quân cấp mười bây giờ của nàng, nếu cùng Cửu Diệu Thiên Tôn chính diện giao thủ, dưới Ma Đế huyết mạch áp chế, nàng đích xác có thể thắng, nhưng sẽ thắng tương đối khó khăn.
Nhưng, Cửu Diệu Thiên Tôn lại bị Thiên Diệp Ảnh Nhi nháy mắt chém thành từng khúc, trong khoảnh khắc mất mạng.
Tác dụng của Nghịch Uyên Thạch là sửa đổi khí tức, nàng lại lấy nó hoàn mỹ mê hoặc địch nhân.
Từng đứng ở đỉnh phong thần chủ, sự khống chế của nàng đối với thần quân huyền khí không thể nghi ngờ đạt tới cực hạn. Điểm này ở chính diện giao chiến có lẽ sẽ không rõ ràng, nhưng nếu luận bạo phát tức thời, tuyệt đối không phải thần quân cùng cấp có thể so sánh.
Lại thêm phạm hoàng nhuyễn kiếm "Thần Dụ" cùng linh hồn tương liên của nàng...
Làm cho hết thảy kết hợp hoàn mỹ, thực lực ngang nhau, lại ở trong tay nàng dễ dàng hình thành thuấn sát.
Đây là chỗ đáng sợ nhất của Thiên Diệp Ảnh Nhi!
Cũng là nguyên nhân lớn nhất mà hắn vẫn luôn tận lực áp chế Thiên Diệp Ảnh Nhi khôi phục, tuyệt không để cho nàng vượt qua chính mình.
Mà theo Thiên Diệp Ảnh Nhi ra tay, huyền khí của nàng cũng đồng thời bộc lộ, Vân Đình lẩm bẩm lên tiếng: "Đỉnh phong... Thần quân..."
Ánh mắt của Vân Triệt lúc này từ trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi dời đi, nhanh chóng rơi vào trên người Vân Thường, sau đó dưới chân khẽ động, trực tiếp thuấn thân đến bên cạnh Vân Thường, nhẹ nhàng nâng nàng dậy, ôm vào n·g·ự·c mình.
Vân Thường mi mắt khẽ động, hai con ngươi ngậm lấy nước mắt, sương mù mông lung nhìn Vân Triệt: "Tiền bối... Ta... Ta..."
Âm thanh nhỏ như sợi chỉ, nước mắt không ngừng trượt xuống. Huyền lực một khi bị phế, bất luận huyền giả nào cũng không thể tiếp nhận đả kích nặng nề như vậy, huống chi nàng chỉ mới mười sáu tuổi, còn được kỳ vọng rất cao vào tương lai.
"Thường nhi... Tỉnh." Vân Đình đứng từ xa nhìn, nỉ non, vẫn như cũ thất hồn lạc phách.
"Tộc trưởng, " chúng trưởng lão, tộc nhân đều vây quanh, bước chân vô lực, sắc mặt ảm đạm: "Chúng ta nên làm cái gì... Làm sao bây giờ..."
Vân Đình không cách nào trả lời, hắn đứng dậy, kéo lấy bước chân vô cùng rã rời hướng đi Vân Triệt cùng Vân Thường... Đi qua bên cạnh Thiên Diệp Ảnh Nhi, hắn cảm giác toàn thân rõ ràng lạnh run.
"Thường nhi, " Vân Đình cúi đầu, hắn bây giờ đã không có chút phong thái tộc trưởng, chỉ là một lão nhân già nua ảm đạm: "Là chúng ta... có lỗi với con..."
"Cút... Ra... Xa... Chút!"
Vân Triệt thân thể bất động, áo bào hơi phồng lên.
Hô! !
Một trận cuồng phong cuốn lên, đem Vân Đình cùng tất cả đám người Vân thị đến gần oanh mở. Hắn không có chuyển mắt nhìn đám tộc nhân Vân thị một chút, cũng không có đi để ý tới đám người Hoang Thiên Ma Long và Cửu Diệu Thiên Cung đã bắt đầu liều mạng chạy tán loạn. Hắn bàn tay từ phía dưới, chậm chạp vạch lên một quỹ tích kỳ dị ở n·g·ự·c của Vân Thường, lấy sinh mệnh thần tích liên tục chữa trị cho nàng b·ị t·hương.
Vân Thường nội thương đã ổn định, huyền mạch vỡ vụn, Vân Triệt cũng có thể dùng sinh mệnh thần tích khôi phục. Nhưng tu vi lại hoàn toàn bị phế bỏ, chỉ có thể lại từ sơ huyền cảnh tu luyện lại từ đầu... Không có bất kỳ chuyển biến nào.
"Tiền bối... Người thật sự... đã trở lại cứu ta..." Âm thanh của nàng rất miên man rất khẽ, tựa như mộng ảo.
"Không cần nói." Vân Triệt dùng âm thanh nhẹ nhàng tương tự nói, hắn chỉ vào mi tâm Vân Thường: "Ngủ một giấc thật ngon, sau khi tỉnh lại... thì hết thảy đều sẽ tốt thôi."
"Có thể... đáp ứng ta một cái... thỉnh cầu bốc đồng được không?"
Vân Triệt: "..."
"Đừng... tổn thương tộc nhân của ta..." Nàng nhìn Vân Triệt, nước mắt khẽ cầu khẩn: "Bọn họ... không phải... cố ý..."
Âm thanh suy yếu nhẹ nhàng, lại theo gió lạnh truyền vào trong tai của mỗi người tộc nhân Vân thị. Vân Đình, Vân Tường, chúng trưởng lão đồng loạt cúi đầu, toàn thân p·h·át run, xấu hổ và ân hận muốn c·hết.
Vân Triệt đặt ở mi tâm của Vân Thường, ngón tay bạch quang lóe lên, lập tức, Vân Thường đôi mắt khép lại, ý thức yên tĩnh, thật sâu ngủ thiếp đi.
Bọn hắn để Vân Thường luyện hóa Thánh Vân Cổ Đan, là hành động quá khích trong hoàn cảnh tông môn, xác thực không có hại Vân Thường chi tâm. Ngược lại, từ phương diện tương lai của tông môn mà nói, bọn hắn là người không hy vọng Vân Thường bị tổn thương nhất.
Điểm này, Vân Triệt tin tưởng.
Nhưng, Vân Thường không biết rằng, sau khi nàng trọng thương hôn mê, Vân Đình bọn người, việc đầu tiên làm không phải là toàn lực bảo vệ tính m·ạ·n·g của nàng, mà là vì giữ lại và chuyển dời huyền cương màu tím của nàng, lựa chọn trực tiếp bỏ qua sinh mệnh của nàng.
Thậm chí, dưới cấm thuật di huyết, nàng sắp c·hết vô cùng thê thảm.
Ôm lấy Vân Thường, Vân Triệt trở về căn phòng hắn ở trong khoảng thời gian này, Thiên Diệp Ảnh Nhi đi theo phía sau, đem cửa phòng đóng lại.
Hết thảy trở về yên tĩnh, chúng Vân thị tộc nhân, bất luận đứng thẳng, co quắp q·u·ỳ vẫn là nằm, tất cả đều đứng im tại chỗ, thật lâu thất hồn lạc phách.
...
Kết giới vô hình ngăn cách hết thảy âm thanh từ bên ngoài, coi như không có kết giới, Vân thị tộc nhân cũng không một ai dám tới gần nơi này.
Mấy canh giờ trôi qua, tay của Vân Triệt cuối cùng từ trên người Vân Thường dời đi.
Vân Thường yên tĩnh ngủ, trên thân được bao phủ một tầng quang minh huyền quang thần thánh và mộng ảo. Quang minh huyền lực vốn là thứ hắc ám huyền giả sợ nhất, nhưng ở dưới tay Vân Triệt, lại chỉ có kỳ tích chữa trị, mà không có bất kỳ tổn thương nào.
Nội thương bình phục, huyền mạch vỡ vụn cũng đã tân sinh. Nhưng, không ai có thể đoán trước và chữa trị vết thương trong nội tâm của nàng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, mở ra đôi mắt, câu nói đầu tiên là lạnh lùng chế giễu: "Bị tộc nhân hại thành cái dạng này, khôi phục ý thức cái thứ nhất ý niệm lại là bảo hộ những kẻ đã h·ạ·i nàng... Thật sự là ngây thơ buồn cười."
"Chí ít nàng còn có thể ngây thơ." Vân Triệt chậm rãi nói: "Mà chúng ta, ngay cả tư cách ngây thơ cũng không có."
"..." Thiên Diệp Ảnh Nhi hô hấp ngưng trệ, mấy hơi sau, mới nói: "Ngươi chuẩn bị khi nào rời khỏi nơi này? Sẽ không lại muốn lưu lại nữa chứ?"
"Hiện tại liền đi." Vân Triệt nói.
"Rất tốt." Thiên Diệp Ảnh Nhi hướng về phía trước, trực tiếp kéo cổ tay Vân Triệt: "Đi!"
Chợt, nàng lại lập tức ý thức được cái gì, hất tay Vân Triệt ra: "Đi mau! Đã biết rõ không có tư cách ngây thơ, từ khi vừa mới bắt đầu, không nên lưu lại nơi này."
"Hừ!" Vân Triệt hừ lạnh một tiếng, vung cánh tay, đã đem kết giới xóa đi.
Hắn vừa muốn cất bước, sau lưng, truyền đến một tiếng thiếu nữ lẩm bẩm:
"Phụ... Phụ thân..."
Hai chân định trụ, Vân Triệt ngẩng đầu, thở ra một hơi thật sâu, cuối cùng xoay người lại, đi tới bên giường.
Tuy rằng hôn mê thật lâu, nhưng nàng ngủ cũng không an ổn, mi mắt vẫn luôn không ngừng run rẩy. Vân Triệt duỗi ra ngón tay, nhẹ nhàng xóa đi một vệt trong suốt trên khuôn mặt non nớt của nàng.
Ngón tay mang theo nước mắt từ trên mặt nàng dời đi, cũng là lúc này, nàng thong dong mở mắt ra.
"Tiền... bối." Nàng kinh ngạc nhìn Vân Triệt, tinh mâu mê ly, tựa hồ còn chưa hoàn toàn tỉnh lại từ trong mộng cảnh.
"Vân Thường, " Vân Triệt mặt lộ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Ta phải đi."
Nàng không phải Vân Vô Tâm, nhưng dù sao cũng làm cho hắn nhớ tới con gái của mình.
Hắn muốn rời đi, muốn dứt bỏ... Nhưng lại không đành lòng dứt bỏ.
Nhưng lại thế nào không đành lòng, hắn đều phải rời khỏi. Mộng luôn hư ảo, hắn không có tư cách sa vào.
Ngoài dự liệu của hắn, khi nghe hắn nói, Vân Thường không có kích động, không có bối rối, không có bi thương, chỉ có trong mắt lại nhiều thêm một tầng hơi nước mông lung, nàng nhẹ nhàng nói: "Tiền bối, vô luận người muốn đi đâu, tương lai làm cái gì, đều nhất định phải bình an..."
"Ừm." Vân Triệt gật đầu, hắn nhìn con mắt của thiếu nữ, lấy giọng điệu ôn hòa nhưng nghiêm túc nói: "Vân Thường, khi con người còn sống, luôn luôn có vô số ngăn trở và u ám. Kẻ yếu đuối, sẽ trầm luân, mà người kiên cường, lại có thể đem nó xé nát, nhìn thấy ánh sáng."
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhếch lên môi, một mặt khinh thường.
"Làm một người kiên cường." Vân Triệt nói: "Không có huyền lực, có thể tu luyện lại từ đầu, trở nên mạnh hơn trước kia. Không có phụ thân... Vậy liền để chính mình trở nên có thể dựa vào hơn phụ thân, để cho hắn ở trên trời có thể càng thêm an tâm và vui mừng, được không?"
"Ấu trĩ." Thiên Diệp Ảnh Nhi càng thêm khinh thường.
"Được." Vân Thường khép mở đôi môi. Lời an ủi của Vân Triệt rõ ràng rất nhợt nhạt vô lực, nhưng nàng lại rất nghiêm túc đáp ứng. Nàng ngấn lệ nhìn Vân Triệt: "Ta sẽ nghe theo tiền bối. Mất đi phụ thân, thân là nữ nhi, ta muốn càng thêm kiên cường."
"Mất đi nữ nhi, phụ thân cũng phải... càng thêm kiên cường, đúng không?"
"..." Vân Triệt toàn thân run lên, hắn nhìn đôi mắt vô cấu của nữ hài, tình cảm rõ ràng bị tàn diệt, rõ ràng bị hắc ám thôn phệ, lại điên cuồng run rẩy, run rẩy.
Hắn mãnh liệt quay đầu, cắn chặt răng, nhưng thân thể run rẩy làm thế nào cũng không thể dừng lại... Rốt cục, hắn lại mãnh liệt quay người lại: "Thiên Ảnh... Đi!"
Vân Triệt cơ hồ là chạy trốn rời khỏi, vô luận bước chân, hô hấp, đều hỗn loạn như vậy.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cùng ở sau lưng Vân Triệt, trước khi đi, nàng xoay mặt, nhìn Vân Thường một chút... Lần này, trong mắt của nàng không còn hoàn toàn là lạnh lùng, mà là có thêm một tia phức tạp mà chính nàng cũng không phát giác.
"Tiền bối..." Nhìn cánh cửa bị đóng, bóng dáng của Vân Triệt, vẫn rõ ràng như vậy trong tầm mắt mông lung, nàng nói mê nói: "Đừng quên ước định của chúng ta... Chờ ta trưởng thành... tìm tới người... Hy vọng người cười... Không cần bi thương như vậy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận