Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1274: Thần hậu hiện thân

Chương 1274: Thần Hậu hiện thân
"Ngươi đúng là số mệnh phạm hoa đào, ở hạ giới như thế, đến nơi này vẫn vậy." Mộc Băng Vân khẽ lắc đầu.
Trong đầu hiện lên bóng dáng Mộc Huyền Âm, nàng thầm than một tiếng, băng tâm hỗn loạn.
"Ta cũng không rõ vì sao nàng bỗng nhiên lại vừa ý ta, quả thực có chút khó hiểu." Vân Triệt tay vịn trán, đầy vẻ u sầu.
Trên Phong Thần Thai, hắn đã dùng thủ đoạn tương đối ti tiện, hung hăng khi dễ Thủy Mị Âm một phen. Thủy Mị Âm đáng lẽ phải xem thường, chán ghét hắn mới là phản ứng bình thường nhất, nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại!
Hắn đến giờ vẫn không hiểu nổi vì sao lại vậy.
Tâm tư tiểu nữ sinh... thật sự là thứ kỳ quái nhất trên đời này.
"Bất quá, đây cũng không phải là chuyện xấu." Mộc Băng Vân ngược lại nói: "Ngươi được Lưu Quang tiểu công chúa yêu mến và Lưu Quang Giới Vương tán thành, cũng là được Lưu Quang Giới che chở. Là một trong tam đại thượng vị tinh giới mạnh nhất Đông Thần Vực, thực lực của Lưu Quang Giới, ngay cả Vương Giới cũng không dám khinh thường."
"Lợi dụng tình cảm loại sự tình này, ta lại làm không được." Vân Triệt lắc đầu: "Thôi, cứ để sau này rồi tính."
Trong đầu hắn quanh quẩn lời truyền âm của Thủy Thiên Hành, nhất là câu cuối cùng.
Cẩn thận... Phạm Đế Thần Nữ...
Khách mời càng ngày càng nhiều, những tinh giới được nhận thiệp mời đều đến đúng giờ, tuyệt không dám chậm trễ chút nào. Là một trong những thánh địa thần thánh nhất Đông Thần Vực, Thần Nguyệt Thành có lẽ chưa từng náo nhiệt như hôm nay.
Thời gian dần trôi qua đến gần thời khắc cử hành hôn lễ.
Trận hôn lễ long trọng chưa từng có này, thiên hạ đều biết, cũng đồn rằng đã chuẩn bị mấy năm, thế nào cũng được ghi vào sử sách Đông Thần Vực.
Nhưng, dù nơi này là Thần Nguyệt Thành, không phải tất cả người đến đều có thể an tọa trong hàng ghế.
Xa xa trên không, sau tầng tầng mây mù, Thiên Diệp Ảnh Nhi lặng đứng giữa không trung, một thân áo vàng phác họa đường cong hoàn mỹ đến cực hạn.
Nàng đứng dưới thần nguyệt, tắm mình trong ánh trăng, chưa lộ dung nhan, nhưng phong thái vô hình kia lại đủ khiến các thần nữ chân chính nơi cung điện trên trời cũng phải ảm đạm xấu hổ.
Bên cạnh nàng, vẫn chỉ có lão giả khô héo khom người.
Cổ Chúc.
"Khục... Khụ khụ..." Lão giả khô héo phát ra những tiếng ho khan khàn giọng, tựa như biểu thị ngọn lửa sinh mệnh đang dần tắt trong hắn. Nhưng, đôi mắt già nua nhìn như đục ngầu của hắn, lại ẩn giấu thần mang có thể xuyên thấu vạn vật.
"Mời khắp Đông Vực, tề tựu dưới Thần Nguyệt." Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nói: "Nguyệt Vô Nhai đúng là đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của ta, ta đã không kịp chờ đợi muốn xem, vị tân Thần Hậu này rốt cuộc là nhân vật thế nào."
"Tiểu thư, không đến chủ điện sao?" Cổ Chúc hỏi.
"Không cần. Dù sao, một mục tiêu khác không ở trong chủ điện."
Dưới mặt nạ vàng óng, ánh mắt nàng hướng về, rõ ràng là vị trí của Vân Triệt.
"Ha ha," Cổ Chúc cười nhạt: "So với Nguyệt Thần Thần Hậu, kẻ này, mới là mục đích thực sự của tiểu thư khi đến đây."
Thiên Diệp Ảnh Nhi không phủ nhận, đôi môi như thoa phấn tinh tế khẽ cong lên một độ cong nguy hiểm: "Những kẻ ngu dốt kia đều cho rằng hắn có thể bình yên vượt qua cửu trọng lôi kiếp, là bởi vì được thiên đạo che chở, lại không biết... Hừ, ta thật sự nên cảm tạ đám ngu xuẩn tự cho là đúng của Thiên Cơ Giới, nếu không, ta sợ rằng sẽ phải tốn không ít công sức."
"Là Tà Thần thần lực sao?" Cổ Chúc chậm rãi nói.
"..." Thiên Diệp Ảnh Nhi chuyển ánh mắt, như dừng lại trên thân Cổ Chúc, thế giới, tại thời khắc này bỗng nhiên hoàn toàn đóng băng.
Trọn vẹn năm hơi thở, Thiên Diệp Ảnh Nhi thu lại ánh mắt, tựa cười mà không phải cười: "Xem ra, không có gì qua mắt được tuệ nhãn của Cổ bá."
"Không, đây là tiểu thư đã nói cho lão nô đáp án." Cổ Chúc hai mắt vẫn đục ngầu một mảnh, không nhìn thấy chút ánh sáng nào: "Hóa ra, lời đồn Nam Thần Vực xuất hiện Tà Thần truyền thừa năm đó là thật, lời đồn Thiên Sát Tinh Thần đạt được Tà Thần truyền thừa cũng là thật."
Kiến thức của hắn vốn uyên bác tới cực điểm, làm bạn bên cạnh Thiên Diệp Ảnh Nhi, một số hành động, lời nói lơ đãng gần đây của nàng, cùng với hứng thú mãnh liệt đến dị thường đối với Vân Triệt, quan trọng nhất là câu nói kia của nàng "Đây là Thiên Sát Tinh Thần tự mình nói cho ta" đã khiến hắn sau tầng tầng cẩn thận thăm dò, dần dần đoán về phía hai chữ "Tà Thần".
Dù sao, có thể khiến nàng sinh ra hứng thú không thua « Nghịch Thế Thiên Thư », đại khái cũng chỉ có những thứ thuộc tầng diện Sáng Thế Thần. Mà trong Tứ Đại Sáng Thế Thần, có một vị sở hữu nguyên tố chi lực cực đoan. Mà vừa vặn, hơn hai mươi năm trước mới xuất hiện lời đồn liên quan tới Sáng Thế Thần này truyền thừa, mà lại là có quan hệ với Thiên Sát Tinh Thần.
"Chuyện này, không được nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả phụ vương ta."
"Mệnh của lão nô chỉ thuộc về tiểu thư." Cổ Chúc trả lời. Toàn thân trên dưới của hắn từ đầu đến cuối không có chút gợn sóng, như một cái giếng cổ hoàn toàn khô cạn.
"Ta sẽ không hoàn toàn tin tưởng bất kỳ ai trên đời này, bao gồm cả ngươi." Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh nhạt nói: "Câu này, cũng là ngươi đã dạy ta."
"Ha ha," Cổ Chúc cười khô khốc: "Tiểu thư có thể nghĩ như vậy, lão nô rất an ủi trong lòng."
"Sáng Thế Thần truyền thừa..." Cổ Chúc hơi ngước mắt, ánh mắt lần nữa đảo qua bóng dáng Vân Triệt. Tang thương như hắn, trước ba chữ "Sáng Thế Thần" cũng nhất định không cách nào giữ bình tĩnh: "Khó trách, khó trách."
"Chỉ là, lão hủ có một chuyện khó giải, Thiên Sát Tinh Thần vì một lời đồn mà không tiếc một mình đến Nam Thần Vực, khao khát đối với lực lượng không thể bảo là không mãnh liệt. Mà nàng đã thành công có được Tà Thần lực lượng, vì sao lại đưa cho Vân Triệt?"
"Hỏi rất hay." Thiên Diệp Ảnh Nhi nheo đôi mắt đẹp lại, trong màn thần quang băng hàn kia lộ ra cực độ nguy hiểm: "Nguyên do trong này, tự nhiên nên đi hỏi chính bản thân Vân Triệt. Cho nên, trước mắt muốn làm, chính là khiến hắn không vào được Trụ Thiên Thần Cảnh."
"Tiểu thư là muốn ngầm bắt hắn, đoạt xá Sáng Thế Thần lực của hắn sao?" Cổ Chúc nói.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lại lắc đầu: "Sáng Thế Thần lực có thể đoạt xá hay không còn chưa biết. Có thể đoạt xá là tốt nhất, nếu không thể đoạt xá, cũng nhất định phải để hắn bị ta khống chế."
"Hắn Thần Kiếp cảnh đã có thể thắng Thần Linh cảnh, Thần Linh cảnh đã có thể thắng Thần Vương. Cùng cảnh giới, thực lực của hắn vượt xa các huyền giả khác. Như vậy, tương lai xa xôi, nếu hắn đạt đến cực hạn của nhân loại, trở thành Chí Cảnh Thần Chủ, thực lực, cũng chắc chắn vượt qua các Chí Cảnh Thần Chủ khác, nói cách khác... sẽ là cử thế vô địch!"
"Cứ như vậy, hắn coi như không thành Chân Thần, cũng xấp xỉ Chân Thần."
Những lời này của Thiên Diệp Ảnh Nhi, cơ hồ giống hệt như Mạt Lỵ đã từng nói với Vân Triệt.
"Một người như vậy, nếu có thể bị chính mình khống chế, tự nhiên là chuyện tốt. Nếu không thể, vậy thì nhất định phải sớm xóa bỏ."
"Mặt khác..." Thiên Diệp Ảnh Nhi ngừng lại, tiếp tục nói: "Ta luôn cảm thấy, trên người hắn bí mật xa không chỉ đơn giản là Sáng Thế Thần lực."
"Khoảng cách đến khi vào Trụ Thiên Thần Cảnh, chỉ còn ngắn ngủi mười lăm ngày. Trong vòng mười lăm ngày này, hắn sẽ luôn ở dưới sự che chở của Trụ Thiên Giới, sợ là khó có cơ hội." Cổ Chúc âm thanh chậm chạp, truyền vào trong tai, mỗi một chữ đều như một tiếng đại chung chấn động sâu trong linh hồn.
Muốn bắt Vân Triệt dễ như trở bàn tay, nhưng muốn giấu diếm được tất cả mọi người, ngầm bắt hắn, lại rất khó.
Thiên Diệp Ảnh Nhi tóc vàng không gió mà bay, một cỗ thần tức kỳ dị lặng lẽ lưu động trên người nàng, trong thoáng chốc, ngay cả ánh trăng thần nguyệt chiếu rọi trên người nàng cũng mờ đi:
"Khó có cơ hội, vậy thì tạo ra cơ hội, Trụ Thiên Giới thì đã sao!"
Phía dưới xa xa, một tiếng hô to truyền đến:
"Trụ Thiên Giới đến!"
Là người khống chế thứ nguyên huyền trận, Trụ Thiên Thần Giới đến cuối cùng. Theo đám người Trụ Thiên Giới ngồi xuống chủ điện, khoảng cách đến khi chính thức cử hành Thần Đế hôn lễ long trọng, rung chuyển toàn bộ Đông Thần Vực này, chỉ còn không đến nửa canh giờ.
Ngay lúc này, một luồng minh quang bỗng nhiên tỏa sáng, thêm một vòng hào quang kỳ dị cho thế giới được thần nguyệt chiếu rọi. Mọi người theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua, trên không chủ điện, lại có một tòa cung điện hoa lệ đang chậm rãi dâng lên.
Tại nơi hạch tâm của Thần Nguyệt Thành này, cung điện này có vẻ hơi "nhỏ nhắn", chỉ cao không đến mười trượng, dài hơn mười trượng. Nhưng, khí tức tỏa ra từ cung điện nhỏ bé này, lại khiến đám cường giả Đông Vực này chấn động trong lòng.
Mà vệt sáng kỳ dị kia, cũng khúc xạ từ cung điện thần bí này. Vệt sáng kỳ lạ này không mãnh liệt, lại dễ dàng xuyên thủng ánh trăng thần nguyệt trên không, chiếm cứ tầm mắt mọi người.
"Đây là..." Hỏa Như Liệt bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, mặt lộ vẻ kinh sợ.
"Là Độn Nguyệt Tiên Cung!" Viêm Tuyệt Hải nói. Lúc nói chuyện, hai mắt hắn nhìn thẳng vào cung điện đang chậm rãi bay lên không, trong nháy mắt kia, ánh mắt sốt ruột đến cực điểm kia, như đang ngưỡng vọng cung điện thần minh trên trời.
"Độn Nguyệt Tiên Cung!"
"Là... là... Độn Nguyệt Tiên Cung!!"
Bên tai lập tức truyền đến những tiếng kinh hô, khi bốn chữ "Độn Nguyệt Tiên Cung" được nói ra, liền vang lên những tiếng gầm kéo dài không dứt.
"Cái 'Độn Nguyệt Tiên Cung' này có gì khác thường?" Vân Triệt hỏi. Có thể tới chỗ này, đều là những tồn tại đứng đầu Đông Thần Vực, lại bởi bốn chữ "Độn Nguyệt Tiên Cung" mà đều thất sắc. Có thể thấy, cung điện đang bay lên không này tuyệt đối không tầm thường.
"Độn Nguyệt Tiên Cung, là huyền hạm đỉnh cấp nhất hiện nay, cũng là một trong những chí bảo mạnh nhất Nguyệt Thần Giới." Mộc Băng Vân giải thích cho Vân Triệt.
"Huyền hạm?" Vân Triệt giật mình, ánh mắt lần nữa nhìn về phía cung điện tỏa ra thần mang kỳ dị này. Quy mô lớn nhỏ cỡ này, nhiều lắm cũng chỉ là huyền chu, cách biệt quá xa so với những huyền hạm có khi dài trên ngàn dặm.
"Liên quan tới ghi chép về Độn Nguyệt Tiên Cung, có nói nó là do Thập Nhị Tinh Thần lúc đầu của Nguyệt Thần Giới sáng tạo, cũng có nói nó là thần vật được để lại từ thời đại Chư Thần viễn cổ. Không gian bên trong nó, xa hơn nhiều so với những gì ngươi thấy. Mà điểm kinh người nhất của nó, là tốc độ phi hành..."
"Đặt ở toàn bộ Thần Giới, tốc độ phi hành của nó có thể xưng là thiên hạ vô song. Nghe nói, tốc độ cực hạn của nó, ngay cả Thần Đế, cũng khó mà đuổi kịp!"
"Thần Đế... cũng khó mà đuổi kịp?"
Câu nói này của Mộc Băng Vân quả thực đã khiến Vân Triệt kinh hãi. Thần Đế là tồn tại cường đại nhất trên đời, nếu Thần Đế đều khó mà đuổi kịp, chẳng phải mang ý nghĩa... Dưới tốc độ cực hạn, không có bất kỳ thứ gì có thể đuổi theo Độn Nguyệt Tiên Cung này! ?
Cũng đồng nghĩa với, nếu có thể có được Độn Nguyệt Tiên Cung, bất luận đối mặt với kẻ địch nào, dù là Thần Đế, cũng có thể bình yên thoát đi —— ách, bất quá điều kiện tiên quyết là có thể thành công tiến vào Độn Nguyệt Tiên Cung. Nếu thật sự đối mặt với kẻ địch tầng diện Thần Chủ, sợ là căn bản không có cơ hội tiến vào Độn Nguyệt Tiên Cung.
"Đương thời tối đỉnh cấp huyền hạm, hoàn toàn xứng đáng là đế vương trong các loại huyền hạm." Hỏa Như Liệt cảm thán: "Không ngờ hôm nay lại có thể may mắn được nhìn thấy... Hả? Kỳ quái, thời điểm này vì sao lại đột nhiên xuất hiện Độn Nguyệt Tiên Cung?"
Trong Độn Nguyệt Tiên Cung, một bóng người chậm rãi đi ra từ dị quang.
Rõ ràng là Nguyệt Thần Đế.
Hắn đứng trên Độn Nguyệt Tiên Cung, mỉm cười, nâng cánh tay lên, trong sự ngưỡng mộ của mọi người, thần đế thanh âm cuồn cuộn vang vọng: "Các vị khách quý không quản ngại vất vả, đến Thần Nguyệt Thành của ta, bổn vương vô cùng hoan nghênh, vinh hạnh không gì sánh được."
Hôn lễ còn nửa canh giờ nữa, Nguyệt Thần Đế đã hiện thân phát ra tiếng. Tâm tình của hắn nhìn qua vô cùng tốt, ngay cả uy áp của Thần Đế đều bớt đi mấy phần nghiêm nghị khiến người ta hít thở không thông, thêm mấy phần thần tức cơ hồ coi là "như gió xuân ấm áp": "Bổn vương là vương giả Nguyệt Thần Giới đã lâu, có cơ thiếp ba trăm bảy mươi mốt, con cháu hàng ngàn, nhưng lại chưa từng lập Hậu, luôn là một chuyện khiến bổn vương vô cùng kinh ngạc."
"Chưa từng lập Hậu" đích xác là thật. Năm đó tuy đã chiêu cáo thiên hạ, lập Nguyệt Vô Cấu làm Hậu, nhưng còn chưa chính thức phong Hậu, đã xảy ra biến cố.
"Bất quá hôm nay, bổn vương rộng mời quần hùng Đông Vực, chính là muốn trước sự chứng kiến của các vị, cưới Thần Hậu của bổn vương, cũng là Thần Hậu của Nguyệt Thần Giới chúng ta!"
Dưới thanh âm của Thần Đế, quần hùng đều yên lặng, không ai dám tùy tiện đáp lại. Lúc này, một âm thanh cực kỳ không đúng lúc vang lên: "Đã muốn lập Hậu hôm nay, cớ sao còn che giấu, chẳng lẽ Thần Hậu Nguyệt Vô Nhai của ngươi lại xấu hổ không dám gặp người sao?"
Lời vừa nói ra, toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh.
Mọi người không cần nhìn, thậm chí không cần suy nghĩ, dùng mông cũng có thể đoán ra, có thể ở nơi này, trong trường hợp này, nói ra những lời này, chỉ có thể là một người...
Tinh Thần Đế!
Tinh Thần, Nguyệt Thần hai giới bất hòa là chuyện thiên hạ đều biết. Mà những năm gần đây càng thêm kịch liệt trở mặt, nguyên nhân gây ra chính là chuyện Nguyệt Vô Cấu năm đó. Tinh Thần Đế lại vào lúc này lạnh lùng mở miệng, chọc tức Nguyệt Thần Đế, tuy khiến người ta run rẩy, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Nhưng khiến người ta ngạc nhiên là, Nguyệt Thần Đế không những không giận, ngược lại còn mỉm cười.
"Ha ha ha ha," Nguyệt Thần Đế cười to một tiếng rất bình thản. Âm thanh cười to này đúng là không khiến người ta có chút cảm giác là đang che giấu tức giận, trên mặt cũng tràn đầy ý cười hoàn toàn: "Tinh Thần Đế nói không sai, đây đích xác là lỗi của bổn vương."
"Bất quá, nguyên nhân bổn vương làm như vậy, chắc hẳn các vị cũng phần lớn đã biết. Hơn ba mươi năm trước, bổn vương muốn cưới Nguyệt Vô Cấu làm Hậu, lại bị tiểu nhân ám toán trước giờ hôn lễ. Không những không bảo vệ cẩn thận được Nguyệt Vô Cấu, mà bản thân bổn vương cũng vì vậy trở thành trò cười."
Trên mặt mọi người đều lộ vẻ kinh sợ.
Chuyện Nguyệt Vô Cấu, là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời Nguyệt Thần Đế. Cũng bởi vậy, tuyệt đối sẽ không có người dám nhắc đến ba chữ "Nguyệt Vô Cấu" trước mặt Nguyệt Thần Đế, nếu không, không khác gì tự chui đầu vào rọ. Mà bây giờ, Nguyệt Thần Đế lại chủ động nhắc đến trước mặt mọi người...
Trước mặt mọi người, phơi bày vết sẹo sỉ nhục nhất của mình!
Mà, nói những lời này, Nguyệt Thần Đế lại không có chút miễn cưỡng hay u ám, ngược lại mặt mày hớn hở, tựa như đang nhắc đến một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
"Cho nên, để phòng bị những kẻ đạo chích, bảo hộ Thần Hậu của bổn vương, bổn vương lần này không thể không cẩn thận một chút, mong các vị chớ trách."
Trong chủ điện, Phạm Đế Thần Giới, Trụ Thiên Thần Giới, Tinh Thần Giới, đám người cũng đều lộ vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ được trước lời nói lạnh lùng của Tinh Thần Đế, Nguyệt Thần Đế không những không giận, ngược lại còn kiên nhẫn giải thích, lại còn vô cùng thản nhiên tự vạch trần vết thương.
Nguyệt Thần Đế mà bọn hắn biết, tuyệt đối không phải là người rộng lượng như vậy.
Nhìn Nguyệt Thần Đế dáng vẻ cười mị mị kia, Tinh Thần Đế nhíu chặt mày, hắn tựa như dùng toàn lực một quyền đập vào bông, toàn thân khó chịu không nói nên lời.
"Bất quá, đến hôm nay, bổn vương tự nhiên cũng không cần phải cố làm ra vẻ bí ẩn. Tuy giờ cử hành hôn lễ chưa đến, nhưng đã Tinh Thần Đế có ý nguyện đó, vậy bổn vương cũng chỉ đành tuân theo."
Nguyệt Thần Đế bỗng nhiên chuyển giọng, trên mặt lộ ra một nụ cười nhu hòa.
"Khuynh Nguyệt, nàng hãy hiện thân, cùng các vị gặp mặt đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận