Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 997: Toàn tông đại hội

Chương 997: Đại hội toàn tông
"A?" Vân Triệt vội vàng xua tay: "Không không không... Chuyện này... Đều do sư tỷ thật sự quá xinh đẹp, mỗi lần đều... Đều lại... Không cẩn thận nói năng bậy bạ..."
Yêu nữ nheo mắt, khóe môi cười vô cùng yêu mị, lại xen lẫn chút quái dị: "Nghe nói, ngươi sắp trở thành đệ tử thân truyền của Tông chủ, thật khiến người ta ngưỡng mộ."
"A ha ha, nguyên lai đại... Khụ, sư tỷ đã biết rồi, cái này, chỉ là may mắn thôi." Vân Triệt cố gắng gượng cười, nhịp tim lại loạn cả lên, chỉ có thể thầm than trong lòng... Nữ nhân này, thật đáng sợ... Đây là trong truyền thuyết trời sinh mị cốt sao?
Yêu nữ cười duyên dáng, nàng bỗng nhiên nhẹ nhàng bước tới, dáng vẻ yểu điệu hướng về phía Vân Triệt... Nàng dường như chỉ bước hai bước, Vân Triệt trước mắt lại bỗng nhiên mơ hồ, một thân thể tựa ma tựa yêu đã đến gần sát người.
Bỗng nhiên ở gần như vậy, Vân Triệt nhất thời không kịp phản ứng, cứ ngây ngẩn cả người. Trước mắt, là dung nhan mị hoặc khuynh thiên hạ của Yêu Nữ, đôi mắt phượng ngập nước sáng long lanh, diễm lệ vô cùng. Dường như muốn nhào vào trong n·g·ự·c hắn, phô bày hết phong tình.
Ánh mắt của hắn không tự giác nhìn xuống... Ở gần như thế, mới phát hiện đồ văn Băng Hoàng trước n·g·ự·c nàng chẳng những bị chống đỡ đến biến dạng, mà căn bản đã đến giới hạn b·u·n·g n·ổ. Đỉnh núi tròn trịa đầy đặn dưới lớp tuyết y, tựa như hai vầng ngọc cầu trắng nõn khổng lồ, khối lượng kinh người như thế, lại không hề có chút xệ xuống, mà vô cùng cao ngạo ưỡn lên.
Thậm chí, Vân Triệt còn mơ hồ ngửi được mùi thơm ngát đặc trưng của n·h·ũ hương.
Trong lúc Vân Triệt còn đang ngây ngốc, yêu nữ chậm rãi nâng một bàn tay mềm mại, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng điểm lên trước n·g·ự·c Vân Triệt:
"Vậy ngươi cần phải thật ngoan ngoãn nghe lời Tông chủ, Tông chủ thích nhất những đứa trẻ ngoan."
Vân Triệt: "..."
Âm thanh quyến rũ tận xương khiến Vân Triệt trong nháy mắt có cảm giác thoát lực, một cỗ tê dại mãnh liệt càng lan tràn từ nội tâm đến toàn thân.
Ngón tay ngọc đặt trước n·g·ự·c hắn chỉ khẽ chạm một cái, lại phảng phất trong nháy mắt nhóm lửa huyết dịch trong l·ồ·n·g n·g·ự·c hắn, một loại khô nóng nương theo huyết dịch sôi trào nhanh chóng lan khắp toàn thân, khoảnh khắc mất khống chế kia mãnh liệt đến mức khiến Vân Triệt kinh hãi. Trong vài hơi thở ngắn ngủi, lại có xúc động muốn hung hăng nhào tới, chà đạp yêu nữ này không dưới vài chục lần.
"Sư tôn, ta đã về!"
Âm thanh vui sướng của Mộc Tiểu Lam từ bên ngoài truyền đến, khiến tinh thần Vân Triệt nhanh chóng tỉnh táo.
Mộc Tiểu Lam tâm tình hiển nhiên rất tốt, gần như là hoạt bát tiến vào chính điện, liếc nhìn Vân Triệt và nữ t·ử đứng rất gần hắn, che khuất hơn phân nửa bóng dáng, trực tiếp bật thốt hỏi: "A? Là vị tiền bối hay sư tỷ nào đến thăm vậy..."
Âm cuối cùng còn chưa hoàn toàn thốt ra, Mộc Tiểu Lam cả người bỗng nhiên cứng đờ, đôi mắt băng đồng kịch liệt co rút như bị kim đ·â·m...
Phù phù!
Mộc Tiểu Lam quỳ rạp xuống, trán cúi rạp xuống, toàn thân co rúm run rẩy: "Tông tông tông tông tông... Tông... Tông chủ!"
Vân Triệt lúc này cũng vừa may xoay người, vẻ mặt khó hiểu nhìn Mộc Tiểu Lam: "Tông chủ gì chứ? Ngươi ngốc rồi..."
Thanh âm im bặt, trong lòng Vân Triệt bỗng nhiên run lên, đột nhiên xoay người.
Trước người, vẫn là "yêu nữ" kia, ngay cả ngón tay, cũng vẫn như cũ nhẹ nhàng chạm vào trước n·g·ự·c hắn, không hề rời đi. Nhưng, khí tràng của nàng thay đổi... Hoàn toàn thay đổi...
Cỗ yêu mị trí mạng kia không còn, hoàn toàn biến mất, thay vào đó, là uy lăng khiến linh hồn hắn như bị núi cao vạn trượng chèn ép. Góc mắt hơi cong lúc trước trở nên sắc bén, phác họa sự uy nghiêm khiến người ta không rét mà run, mị quang trong đó, hóa thành hàn quang đủ để đóng băng linh hồn người khác trong nháy mắt.
Ngón tay ngọc chạm trước n·g·ự·c hắn, truyền đến không còn là nhiệt lưu khiến huyết dịch hắn sôi trào, mà là một cỗ băng lãnh khiến huyết dịch vừa sôi trào của hắn trong nháy mắt đóng băng, lại nhanh chóng lan tràn toàn thân, khiến hắn như rơi vào hầm băng.
"..." Miệng Vân Triệt mở lớn, lại càng mở lớn, tròng mắt run rẩy không theo quy tắc, trong cổ họng như kẹt thứ gì đó, một chữ cũng không thốt ra được.
Cái uy áp k·h·ủ·n·g k·hi·ế·p tuyệt luân này, hắn hôm nay vừa tự mình trải qua.
Rõ ràng đó... Rõ ràng là thuộc về Ngâm Tuyết Giới Vương! !
Ngón tay nhẹ nhàng rời khỏi trước n·g·ự·c Vân Triệt, bóng dáng Mộc Huyền Âm từ bên cạnh Vân Triệt đang đờ đẫn chậm rãi lướt qua, từng bước uy lăng.
"Đừng quên những lời bổn vương đã nói với ngươi!"
Âm thanh, không hề có chút mềm mại kiều mị lúc trước, mà lạnh tựa gió lạnh Bắc Cực, từng chữ như t·h·i·ê·n uy thánh dụ.
"Cung... Cung tiễn Tông chủ!"
Tuyết Ảnh mơ hồ, đã xuất hiện bên ngoài trăm trượng trong nháy mắt. Thân thể Mộc Tiểu Lam vẫn còn run rẩy, mãi đến khi nàng rời đi thật lâu, mới cẩn trọng đứng lên từ mặt đất, nhưng sắc mặt vẫn chưa hồi phục lại được, hiển nhiên là bị dọa không nhẹ.
"Ô..." Mộc Tiểu Lam nghẹn ngào một tiếng sợ hãi: "Tông chủ vậy mà lại ở đây, làm ta sợ muốn c·hết, vừa rồi suýt chút nữa thất lễ. Vân Triệt, Tông chủ đến thăm ngươi sao?"
Mộc Tiểu Lam nói xong, Vân Triệt quay lưng về phía nàng vẫn như khúc gỗ không nhúc nhích, Mộc Tiểu Lam ba bước nhỏ đến trước mặt hắn, lại phát hiện khuôn mặt hắn đang lộ ra vẻ hoảng sợ khoa trương tột độ.
"Hả? Vân Triệt? Ngươi làm sao vậy?" Mộc Tiểu Lam giật mình kêu lên, vội vàng đưa tay quơ quơ trước mặt hắn: "Này! Này!"
"..." Vân Triệt chậm rãi đưa tay, động tác cứng ngắc nâng lên chiếc cằm hoàn toàn rớt xuống, từng chút từng chút đẩy lên.
"Răng rắc" một tiếng, chiếc cằm rớt xuống thật lâu cuối cùng cũng khép lại... Chỉ là hơi lệch.
Một bàn tay khác cũng chậm rãi nâng lên, nhấn một cái vào bên má trái, lại "rắc" một tiếng, cuối cùng cũng chỉnh ngay ngắn trở lại.
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi sẽ không... Bị Tông chủ dọa choáng váng chứ?" Mộc Tiểu Lam bất an hỏi.
"Hô..." Vân Triệt chậm rãi thở ra một hơi, thâm trầm hỏi: "Tông chủ nàng... Tên thật là gì?"
"Ách, cái này..." Mộc Tiểu Lam tiến lại gần, dùng âm thanh cực nhỏ nói: "Tông chủ tên là Mộc Huyền Âm, bất quá! Coi như ngươi là đệ tử thân truyền của Tông chủ, cũng tuyệt đối không được gọi thẳng tên thật của Tông chủ, đó là sự bất kính rất lớn."
Vân Triệt: "~! @# $%. . . &* "
"Ngươi... Vì sao... Không nói sớm?" Vân Triệt ánh mắt u oán.
"Ngươi không hỏi ta mà?" Mộc Tiểu Lam chớp chớp đôi mắt vô tội và mờ mịt.
Vân Triệt: "..."
"Ngươi... Không sao chứ?" Mộc Tiểu Lam lo lắng sợ hãi nói, nàng chưa từng thấy Vân Triệt như vậy bao giờ. Hôm nay ở Minh Hàn Thiên Trì, hắn to gan đến mức dám lớn tiếng với Tông chủ, vậy mà giờ lại như bị dọa choáng váng.
"Ta giống như là không có việc gì sao?" Vân Triệt đưa tay che mặt, nỗi lòng hỗn loạn lẩm bẩm: "Ta lại còn sống... Quả thật chính là... Kỳ tích a..."
Nói xong, thân thể hắn loạng choạng, trực tiếp ngã về phía Mộc Tiểu Lam.
"A?" Mộc Tiểu Lam kinh hô một tiếng, theo bản năng đỡ lấy Vân Triệt, nhưng sau đó, toàn thân nàng tê rần, như bị điện giật, sau khi cứng đờ ngắn ngủi, phát ra một tiếng kêu sợ hãi thật lớn.
"A —— ——! !"
Bởi vì đầu Vân Triệt vững vàng đặt ở trên n·g·ự·c của nàng.
Mộc Tiểu Lam luống cuống tay chân lùi lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đến tận cổ: "Ngươi... Ngươi... Ngươi cố ý!"
Nói xong, nàng dậm chân thật mạnh, không thèm quan tâm Vân Triệt nữa, hoảng hốt chạy đi.
"..." Vân Triệt ngồi trên mặt đất, nửa ngày không đứng dậy, yên lặng suy tư nhân sinh.
Nàng... Tông chủ... Ngâm Tuyết Giới Vương! ?
Rốt cuộc là...
Sao các nàng có thể là cùng một người... Sao có thể! ?
Nhưng vừa rồi, khi hắn xoay người, yêu nữ liền biến thành Ngâm Tuyết Giới Vương... Quá trình này, ngón tay của nàng vẫn luôn ở trước n·g·ự·c hắn, ngay cả khả năng song bào thai tráo đổi cũng không có.
Giờ phút này nhớ lại âm thanh của "hai người", về âm sắc, hoàn toàn chính x·á·c có sự tương đồng rất lớn... Nhưng, một bên kiều diễm mềm mại, giòn tan mị nhập cốt, một bên uy lăng nhiếp hồn, băng lãnh triệt tâm, làm sao có thể liên tưởng đến cùng một người! !
Không đúng! Là làm sao có thể thuộc về cùng một người.
Mấu chốt là... Nếu nàng thật sự là Ngâm Tuyết Giới Vương giận dữ vạn dặm không sinh vật, chỉ bằng những gì ta đã nói với nàng...
Ta vậy mà còn sống! ?
Hơn nữa còn trở thành đệ tử thân truyền của nàng?
Hơn nữa, thân là Ngâm Tuyết Giới Vương, nàng mấy ngày trước, lại còn đích thân đến đưa Phù Vận Hàn Lộ cho ta và Mộc Tiểu Lam?
Chờ chút! Nàng hôm đó đến đưa Phù Vận Hàn Lộ, nói là đến xem một người... Chẳng lẽ người nàng muốn gặp là...
Móa! !
Vân Triệt vỗ một chưởng lên trán. Hắn rốt cục hiểu rõ, ngày đó Mộc Huyền Âm đích thân đến đây muốn gặp, rõ ràng chính là hắn!
Hẳn là lúc đó, Mộc Băng Vân vì phát giác được trên người hắn có điểm khác thường, nên đã kể lại toàn bộ sự việc của hắn cho Mộc Huyền Âm... À, Ngâm Tuyết Giới Vương. Mà Ngâm Tuyết Giới Vương cũng chính là lúc đó, tổng hợp tất cả, mơ hồ đoán được trên người hắn có khả năng có truyền thừa của viễn cổ Tà Thần, cho nên đích thân đến xem xét.
Mà hôm đó Mộc Tiểu Lam không phát hiện ra, tất nhiên là nàng đã ngăn cách nơi tu luyện của Mộc Tiểu Lam, với sự cường đại của nàng, căn bản dễ như trở bàn tay.
"Sư phụ ta... Thật sự là đáng sợ hơn cả." Vân Triệt khẽ thở dài, trong đầu, hiện lên hình ảnh lần đầu gặp Mạt Lỵ, khi đó Mạt Lỵ, đối với hắn mỗi một câu nói cơ hồ đều tràn đầy xem thường, hơn nữa còn có chút ghét hắn, trách mắng hắn... Dù sao, với địa vị của nàng, đừng nói là hắn khi đó không có gì, cho dù là người mạnh nhất Thiên Huyền đại lục, trong mắt nàng cũng chỉ là sâu kiến, phụ thuộc vào hắn, thu hắn làm đồ đệ, cũng bất quá vì nhanh chóng trưởng thành mà thôi.
Mà lúc này nghĩ lại, cho dù là khoảng thời gian có chút "khuất nhục" đó, đều đẹp đẽ như mộng cảnh.
"Mạt Lỵ, ta nhất định sẽ gặp lại ngươi..."
—— —— —— —— —— ——
Bảy ngày sau, Băng Hoàng giới Thánh Điện.
Thánh Điện, nằm ở cực bắc Băng Hoàng giới, là nơi gần Minh Hàn Thiên Trì nhất, cũng là nơi ở của Tông chủ, là nơi thần thánh nhất của Băng Hoàng giới, thậm chí toàn bộ Ngâm Tuyết giới, trừ phi được triệu kiến, nếu không không ai dám đến gần.
Hôm nay, là đại hội toàn tông ngàn năm khó gặp của Băng Hoàng Thần Tông, mà sự kiện trọng đại như vậy, lại chỉ có một nội dung vô cùng đơn giản —— lễ bái sư của đệ tử thân truyền!
Canh giờ còn sớm, trên quảng trường rộng lớn trước thánh điện đã chỉnh tề đứng đầy trăm vạn đệ tử, trưởng lão, cung chủ, phó cung chủ, chấp sự, điện chủ... đều đã đến hơn phân nửa. Đám người đông đảo, lại im lặng như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
P/s: ta dịch chương này đang uống cafe phun hết cả màn hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận