Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1964. Gãy xương (2)

Tiếng rồng gầm tuyệt vọng long trời lở đất, còn Vân Triệt đã bay lên lưng Long Bạch trong bụi băng, ma quang và lửa đỏ nhấp nháy giao hòa, đốt cháy lên ngọn lửa vĩnh kiếp màu đỏ đen ở trên hai tay của Vân Triệt.Tách tách…Ngọn lửa vĩnh kiếp xuyên qua thân rồng một cách vô cùng dễ dàng, đâm thẳng vào xương rồng. Giữa tiếng gầm thống khổ của Long Bạch và tiếng thiêu đốt vô cùng đáng sợ, xương rồng khổng lồ nhanh chóng lõm xuống, rồi lại lõm xuống dưới sự cắn nuốt của lửa ma.Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, xương sống và cánh của Long Hoàng bị đốt ra một lỗ trống sâu vài mét.Đứng trong lỗ trống, Vân Triệt tay bắt xương rồng, hai mắt âm u lạnh lẽo, lực lượng toàn thân tập trung cả vào hai tay.“A a a a a!!”Hắn hét to, sức mạnh kinh khủng nhất đất trời mang tới tiếng nổ hết sức kinh khủng… cùng với một tiếng gãy.Xoẹt!!Dưới tay Vân Triệt, xương rồng dài nghìn mét thế mà lại bị… cưỡng chế xé toạc ra.Tiếng rồng gầm đầy đau đớn vang lên, thảm thiết đến nỗi làm sắc trời tối đi, các Tinh Vực co lại.Một khi sinh linh bị gãy cột sống, nó sẽ bị định sẵn là đã tàn phế. Long Hoàng cũng không phải trường hợp ngoại lệ.Khí tức của Long Hoàng bị đứt đuôi gãy xương điên cuồng tiêu tán, thân thể co quắp vặn vẹo trong đau đớn, thê thảm khiến người ta thương hại.Thân rồng hoàn toàn bị tàn phá bắt đầu co lại nhanh chóng, biến về hình người trong luồng không khí hỗn loạn.Long Bạch nghiêng người quỳ trên đất. Xương sống bị gãy, hắn đã không thể thẳng người được, không thể đứng dậy nổi. Hắn như một khối bùn nhão chỉ có thể ra sức co giật.Thương Lan Thần Vực im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Thứ Vân Triệt tay không bẻ gãy dường như không phải xương rồng của Long Bạch, mà là niềm tin vốn không thể phá nổi cả tất cả dòng dõi Long Thần. Vân Triệt đáp từ trên không xuống, hai mắt vẫn hờ hững lạnh lùng như trước: “Bây giờ biết mình là cái thá gì chưa?”“So với bản Ma Chủ, e là ở trong mắt Thần Hi, ngay cả một con rệp ngươi cũng không phải. Thế mà ngươi dám nằm mơ mộng Xuân Thu trong mấy chục nghìn năm như vậy. Nực cười, thật đáng buồn, thật đáng thương.”“...A... khặc…” Răng nát đâm sâu vào khoang miệng theo mỗi lần Long Bạch cắn chặt răng, khóe miệng chảy đầy máu tươi.Nhưng cơn đau trên thân thể này sao sánh bằng cơn đau khi bị chục ngàn lưỡi dao xuyên hồn cơ chứ.“Phải rồi, có chuyện ta không ngại nói cho ngươi biết.” Vân Triệt hơi cúi người, giọng nói vô cùng rõ ràng xuyên thẳng vào màng nhĩ Long Bạch: “Hơn nữa, năm đó là do Thần Hi chủ động quyến rũ bản Ma Chủ cơ. Dù sao người có thể xứng đôi với nàng ấy trên đời này, cũng chỉ có thể là bản Ma Chủ.”“Ngày còn ở Luân Hồi cấm địa là khoảng thời gian tuyệt đẹp vô cùng. Thân thể nàng, là khối ngọc đẹp nhất, xa hoa nhất trên đời. Giọng của nàng, là bản tiên nhạc du dương nhất thế gian… Nhưng mà, tất cả điều này có liên quan gì tới ngươi chứ? Một con rồng vong ân phụ nghĩa, dơ bẩn ti tiện như ngươi, ngay cả tư cách chạm vào vạt áo của nàng cũng không có!”“A… a a… a a a a!!”Tia máu chằng chịt trong đôi mắt rồng phồng lên kịch liệt rồi nổ tung. Miệng Long Bạch phát ra tiếng kêu kì lạ giống như dã thú, lại giống như yêu như quỷ. Nửa người trên lắc lư liều mạng nhào tới, dường như muốn dùng miệng rồng ghim đầy răng nát xé xác da thịt Vân Triệt.Hắn sụp đổ, hoàn toàn sụp đổ.Ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng, tia lí trí cuối cùng… thậm chí cả lý do cuối cùng để tự an ủi bản thân cũng bị phá hủy gần như không còn.Ầm!Vân Triệt ra chân đá vào mặt hắn, ở lòng bàn chân có lót một lớp khí để ngăn cách, dường như máu rồng dơ bẩn không chịu nổi của hắn chẳng đáng để Vân Triệt đụng vào.Long Hoàng điên cuồng bay vọt ra giống như một cục than bị tẩm trong máu. Một cước này vô cùng mạnh, đá bay hắn ra xa trăm dặm.Tới lúc này rồi, có thể đám Long Thần vẫn mang lòng kiêng kị sâu sắc, nhưng Khô Long tôn giả lại không thể không ra tay.Bóng xám nhoáng lên, một luồng long khí cuồn cuộn nhưng ôn hòa đỡ lấy người Long Bạch, sau đó thân hình khô héo của Long Nhất, Long Ngũ đồng thời xuất hiện đằng sau Long Bạch, bàn tay khô vỗ vào lưng hắn.Hai luồng long khí vô cùng hùng hậu tuôn ra, cưỡng chế cố định xương rồng bị gãy của Long Bạch, đủ để hắn có thể khôi phục khả năng di chuyển trong thời gian ngắn.Chỉ là, tổn thương trong lục phủ ngũ tạng của Long Bạch cực kì đáng sợ, cùng với mức độ tổn hại nghiêm trọng của tinh huyết khiến họ cau mày thật chặt.Long Nhất giương mắt, nhìn thẳng vào Vân Triệt, khẽ lẩm bẩm: “Người này mà thiện, vĩnh thế an yên. Người này là ma…”“Tuyệt không thể giữ!” Long Ngũ tiếp lời.Thân hình khô gầy của Long Nhị, Long Tam, Long Tứ cũng lặng lẽ hiện lên. Ánh mắt, khí tức của bọn họ đều khóa chặt cả người Vân Triệt.Lúc này, giết chết con quái vật đáng sợ đến vượt xa nhận thức của mọi người là sứ mệnh lớn nhất của bọn họ khi họ thức tỉnh từ Thần Ẩn!“Cuối cùng vẫn phải tới.” Trên tay Trì Vũ Dao đã quấn đầy Ma lăng.Mặc dù nội tâm căng chặt hơn, nhưng nàng cũng không lập tức ra lệnh mà là chậm rãi đợi phản ứng của Vân Triệt.Long khí của Khô Long tôn giả dũng mãnh tràn vào, hồn tức bình tĩnh lại, thân rồng và linh hồn bị tàn phá được xoa dịu, tâm hồn sụp đổ rốt cuộc khôi phục chút lý trí rõ ràng.Nhưng, thứ hoàn toàn không thể bị xua tan đi là những ngôn từ tàn khốc hơn, độc ác hơn địa ngục ngàn tầng vô số lần của Vân Triệt hồi nãy.Hắn bỗng giơ tay, điên cuồng hét to: “Giết hắn… Giết hắn… Giết hắn!!!”Cái gì mà tự tay nghiền nát, cái gì mà tôn nghiêm của Long Hoàng… Hắn làm gì còn chút tôn nghiêm nào!Hắn muốn Vân Triệt phải chết… chết ngay lập tức! Chết với phương thức tàn nhẫn nhất!Tiếng gào thét đầy cuồng loạn gây kích thích mạnh tới linh hồn của Long Thần, Long Quân và các Thần Chủ Tây Vực ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận