Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 644: Yêu Hậu hôn điển

**Chương 644: Hôn điển của Yêu Hậu**
Ngày đại hôn của Tiểu Yêu Hậu, khi trời còn chưa sáng, Yêu Hoàng Thành đã trở nên vô cùng náo nhiệt. Vô số binh lính mang trên mình kim khải, hồng giáp của Yêu Hoàng quân, uy phong lẫm liệt canh giữ ở mỗi một góc trong thành. Trên bầu trời, các loại Huyền Thú mạnh mẽ bình thường khó gặp, thậm chí chỉ có trong truyền thuyết bay lượn. Trên lưng mỗi một Huyền Thú, đều có một huyền giả khí tức cường đại cực kỳ đứng thẳng, bất kỳ dị động nào trong Yêu Hoàng Thành đều không thể thoát khỏi linh giác của bọn họ.
Hầu như khắp cả thành đều được trải thảm đỏ, hai bên, từng người từng người thiếu nữ mặc váy dài với màu sắc rực rỡ, tay nâng hoa tươi, đứng dọc theo thảm đỏ, tay áo tung bay, đẹp không sao tả xiết, trở thành một cảnh tượng vô cùng bắt mắt.
Mặc dù còn cách nghi thức đại hôn mấy canh giờ, nhưng các nơi đến đây chúc mừng quý tộc, bá chủ đều đã sớm đến trước Yêu Hoàng đại điện ngóng trông chờ đợi. Nghi thức đại hôn trăm năm trước của Tiểu Yêu Hoàng và Tiểu Yêu Hậu còn ở trước mắt, trăm năm vừa qua, phong vân biến thiên, bây giờ Tiểu Yêu Hậu lấy thực lực mạnh mẽ cực kỳ, độc chiếm Huyễn Yêu quyền to, không ai dám trái lệnh, mười hai gia tộc bảo vệ, Chư Vương phủ cũng toàn bộ nghe theo. Vốn tưởng rằng huyết thống Yêu Hoàng nhất định đoạn tuyệt, nhưng nhờ Thần Lực và ân huệ của Kim Ô thánh thần, nay đã có thể tiếp tục kéo dài... Bất luận người nào đều cảm thấy, lần đại hôn này, chính là một khởi đầu hoàn toàn mới trong lịch sử Huyễn Yêu Giới.
Vân Triệt đã trải qua hai lần nghi thức thành hôn, bất quá lần này khác hẳn hai lần trước. Tập tục của Huyễn Yêu Giới và Thiên Huyền Đại Lục vốn đã có sự khác biệt không nhỏ, hơn nữa đây là hôn lễ của Hoàng Tộc, Vân Triệt lại là ở rể... Bất quá, Vân Triệt ngược lại cũng không căng thẳng, những ngày qua toàn thành đều bận rộn đến hỗn loạn, duy chỉ có hắn là nhàn nhã cực kỳ.
Đêm trước đại hôn, Vân Triệt đã rời khỏi Vân gia, ngủ ở Yêu Hoàng cung, còn có tám hầu gái khuôn mặt xinh đẹp thiếp thân hầu hạ. Ngày mới hơi sáng, hắn liền bị những hầu gái này nhẹ giọng đánh thức.
"Yêu Quân điện hạ, xin hãy để các nô tỳ vì ngài tắm rửa thay y phục."
Thành hôn với Tiểu Yêu Hậu, thân phận của Vân Triệt, cũng từ "Vân thiếu gia chủ" đã biến thành "Yêu Quân". Bất quá Vân Triệt đến hiện tại cũng không biết, "Yêu Quân" này rốt cuộc là chỉ "Quân chủ của Huyễn Yêu Giới" hay là... "Phu quân của Tiểu Yêu Hậu"?
Tám hầu gái này đều do Tiểu Yêu Hậu tự mình lựa chọn, mỗi người đều xinh đẹp như hoa như nguyệt, ngay cả khí chất, cũng không phải con gái thế gia bình thường có thể so sánh, ngay cả huyền lực, cũng đều mạnh đến Phá Huyền Cảnh. Trên người các nàng chỉ khoác một tầng lụa mỏng màu trắng vân, khi đi lại mùi thơm cơ thể tràn ngập, ngọc thể ẩn hiện, so với lồ lộ còn mê người hơn vạn phần.
Vân Triệt được các nàng nhẹ nhàng nâng lên từ giường rồng, khoác thêm áo đơn, mang vào giày nhẹ, lại được các nàng dìu đi đến bể tắm, mỗi bước đi, bộ ngực mềm mại của thiếu nữ đều sẽ nhẹ nhàng ép vào cánh tay của hắn, làm cho cả người hắn có chút phiêu diêu.
Bể rất lớn, sương mù mịt mờ, bất luận bốn phía bể hay dưới đáy, đều được lát bằng Thiên Trì Huyền Ngọc xa xỉ nhất, màu sắc trắng bóng vô cùng mỹ lệ.
Vân Triệt được cởi áo khoác, nhẹ nhàng đưa vào trong bồn tắm, tám hầu gái xinh đẹp cởi bỏ lụa mỏng trên người, để trần thân thể trắng nõn, bốn người ở trong ao khẽ rắc cánh hoa với màu sắc khác nhau, bốn người còn lại như rắn quấn quanh lấy thân thể Vân Triệt, dùng tay ngọc và cơ thể vì hắn mà giữ mình... Mặc dù các nàng đều là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của nam nhân, nhưng trong đôi mắt trong veo như thủy tinh không hề có sự khiếp đảm hay bài xích, chỉ có sự thuần khiết thần thánh cùng mông lung hiếu kỳ.
Chờ Vân Triệt tắm xong, sắc trời đã sáng rõ, chúng nữ hầu hạ Vân Triệt mặc một thân kim y sang trọng, thắt đai lưng bằng vàng ròng, đầu đội hoa quan bằng vàng ròng... Một thân trang phục sang trọng tột bậc, tự nhiên làm cho Vân Triệt tỏa sáng hào quang, khí chất hiên ngang, làm cho các nàng trong mắt dị sắc liên miên. Trước Yêu Hoàng đại điện, các tân khách cũng đã bắt đầu nhập điện, người chủ trì xướng tên từng người một, cái tên nào cũng đáng sợ, mà quà tặng của họ, còn kinh người hơn nữa. Chẳng bao lâu, những quà tặng này đã chất thành núi nhỏ, mà trong này, bất luận một thứ nào đơn độc lấy ra, đều là chí bảo mà người thường suốt đời khó gặp.
Bất quá, phía quà tặng dâng cho Vân gia, lại có vẻ hơi nhiều... Bởi vì Vân gia thả ra tin tức: Thiếu gia chủ Vân Triệt yêu thích sưu tầm các loại kỳ kiếm, nếu mang quà tặng, tốt nhất là thượng đẳng huyền kiếm! Càng cao cấp hơn càng tốt... Hơn nữa, trọng kiếm là tốt nhất.
Do vậy, trong bảy ngày này, hầu như tất cả thế lực đỉnh cấp của Huyễn Yêu Giới đều không tiếc bất cứ giá nào để cầu kiếm, những thế lực và tông môn lấy kiếm làm binh khí, càng không tiếc lấy ra Thần kiếm gia truyền để dâng lên từ Vạn Lý...
Càng ngày càng có nhiều thanh danh kiếm kinh thế tập trung lại một chỗ, tản ra kiếm khí, kiếm thế, làm cho những cường giả tuyệt thế ở gần đó đều lẫm liệt.
Tiểu Yêu Hậu xuất hiện trước Vân Triệt, khi nàng hiện thân, Yêu Hoàng đại điện vốn đang rất náo nhiệt, bỗng chốc hoàn toàn im bặt... Lần này, thứ làm cho bọn họ im bặt không phải uy thế mạnh mẽ của nàng, mà là một bộ tuyệt mỹ hâm mộ vốn không nên tồn tại ở thế gian.
Nàng dùng áo xám che lấp phong hoa, dùng lạnh lùng khóa kín tình cảm... Không phải mấy ngày, mà là ròng rã trăm năm! Dù là những trọng thần có bối phận rất cao, đều đã mơ hồ về hâm mộ của Thải Y công chúa khuynh đảo Huyễn Yêu năm đó. Mà ngày hôm nay, Tiểu Yêu Hậu đã cởi bỏ chiếc áo xám đã theo nàng trăm năm, mặc một thân váy dài màu vàng óng, hoa lệ, tuyệt diễm đến tột cùng. Làn váy kéo dài, eo người được buộc lên, thắt lại vòng eo thon dài. Gương mặt xinh đẹp như bạch tuyết trang điểm nhẹ, đôi môi tô son hồng nhạt, đôi mắt sao sáng ngời như nước, tuy vẫn lạnh lùng như trước, nhưng không còn sự tĩnh mịch và uy nghiêm vốn tưởng rằng vĩnh viễn không thể hòa tan... Không ai có thể hoài nghi, đôi mắt đẹp này nếu có thể dịu dàng, cong kiều diễm, tất có thể làm mê đảo vạn vật, khuynh đảo ngàn năm phù hoa.
Bên trong cung điện không hề có một tiếng động, kéo dài rất lâu, vì linh hồn của bọn họ, đang chịu đựng chấn động mãnh liệt nhất đời này. Bọn họ cảm thấy mình dường như không còn ở nhân gian, mà đang ở tiên cảnh trong truyền thuyết... Bởi vì vẻ đẹp như vậy, căn bản không nên xuất hiện ở thế gian, mà chỉ có thể là thiên nữ lăng nhiên hậu thế, không nhiễm bụi trần.
Nàng có dung nhan không thể dùng ngôn ngữ thế gian để miêu tả, lại có thân phận tôn quý và huyết thống không ai có thể sánh bằng ở thế gian, càng có thực lực và uy nghiêm làm cho chúng sinh Huyễn Yêu Giới phải cúi đầu thần phục... Dường như Tạo hóa đã ban tất cả những ân sủng cực hạn của thế gian này, tập trung vào người nàng. Trong lúc hoảng hốt, tất cả mọi người đều bắt đầu cảm thấy hôn lễ hôm nay trở nên hư ảo, bởi vì trong lòng bọn họ đều nảy sinh một ý niệm rõ ràng: Nữ tử như vậy, Tiểu Yêu Hậu như vậy, thế gian này có người nào có thể xứng với... Ngay cả thiếu chủ Vân gia đã được truyền lưu gần như thần thoại trong mấy tháng qua, cũng tựa hồ không thể.
Bởi vì một người vẫn còn ở thế gian, mà Tiểu Yêu Hậu đã hiển lộ hết phong hoa... Thực sự chỉ có thể xưng là Thiên Nữ.
Giờ Tỵ đến, đại hôn bắt đầu. Đại hôn hôm nay tuy là Vân Triệt nhập Yêu Hoàng tộc, nhưng ở trên nghi thức, lại lấy Vân Triệt làm chủ, nam cưới nữ gả, đây là ý nguyện và sắp xếp của Tiểu Yêu Hậu, cũng nói rõ cho thế nhân, càng nói cho Vân Triệt về địa vị của hắn trong lòng Tiểu Yêu Hậu.
Trận đại hôn này, bất luận quy mô, nghi thức hay mức độ náo nhiệt, đều vượt xa hôn lễ của Tiểu Yêu Hoàng và Tiểu Yêu Hậu trăm năm trước, ngày hôm nay, Yêu Hoàng Thành đều hóa thành biển lớn sôi trào, mãi đến tận khi màn đêm buông xuống, mới cuối cùng có chút bình ổn lại.
---
Yêu Hoàng cung điện, ánh nến chập chờn, rèm hồng, khăn quàng vai phượng.
Trăng tàn mờ mờ, ánh sáng yếu ớt. Một vệt ánh trăng từ khe hở song trúc chiếu xuống, rọi vào bên giường trên thân người, Tiểu Yêu Hậu đã yên tĩnh ngồi trên giường tân hôn mềm mại khá lâu... Cùng là đêm đại hôn, so với trăm năm trước, tâm cảnh của nàng giờ khắc này lại hoàn toàn khác biệt. Khi đó, nàng tâm như nước tĩnh, không một gợn sóng, thành hôn với Tiểu Yêu Hoàng, đối với nàng mà nói là vận mệnh, hoặc có thể nói là nhiệm vụ của thân phận con gái Yêu Hoàng. Nhưng tối nay, cảm xúc của nàng lại thật lâu dâng trào, không thể dừng lại.
Trăm năm trước, nàng ở đêm tân hôn không đợi được Tiểu Yêu Hoàng, mà lại đợi được tin tức hắn đã đi xa đến Thiên Huyền Đại Lục... Sau đó, là tin dữ hắn chôn thây ở Thiên Huyền, cũng làm cho vận mệnh của nàng từ đây hoàn toàn thay đổi.
Mà tối nay, sẽ không có bi kịch tương tự, nhưng lại là một khởi đầu khác trong cuộc đời nàng. Bởi vì đại hôn trăm năm trước, là vì gia tộc. Mà ngày hôm nay, một nửa vì gia tộc, một nửa vì chính mình.
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Vân Triệt chậm rãi đi vào, hắn không nói gì, đi thẳng đến bên cạnh Tiểu Yêu Hậu, sau đó hai tay nhẹ giương, gỡ hoàng kim bức rèm che trên phượng quan của Tiểu Yêu Hậu xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như ngọc trắng của nàng.
Tiểu Yêu Hậu ngày hôm nay, xinh đẹp như mộng ảo, làm cho ánh mắt Vân Triệt nhìn đến ngây dại, lời định nói bị hắn nuốt xuống... Trong tiềm thức càng sợ nếu lên tiếng, sẽ làm vỡ mộng cảnh hư ảo này.
Hai người thường ngày đối chọi gay gắt, lúc này lại đều im lặng không nói.
Vân Triệt ngồi xuống bên cạnh nàng, một tay khẽ nắm lấy eo thon của nàng, một tay chậm rãi xoa gò má của nàng. Thân thể Tiểu Yêu Hậu run rẩy, nhưng không có chống cự, mà lặng lẽ nhắm mắt lại. Theo đó, nàng cảm giác được một luồng hơi thở nóng rực của nam tử đang đến gần, sau đó tầng tầng hôn lên bờ môi nàng.
Tiểu Yêu Hậu đôi mắt đẹp trợn lớn, hốt hoảng lập tức đẩy Vân Triệt ra, tuy rằng chỉ là đụng chạm trong nháy mắt, nhưng trên bờ môi lại in dấu rõ ràng đến tận tâm hồn, làm cho nàng tim đập nhanh hơn, toàn thân nổi lên một loại cảm giác xa lạ mềm yếu. Sau khi nàng ý thức được động tác quá khích của mình, cúi đầu né tránh ánh mắt Vân Triệt, nhỏ giọng nói: "Ta... Vẫn là không quen..."
Mi mắt Tiểu Yêu Hậu run rẩy, gò má hơi ửng lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt... Hô hấp của Vân Triệt trong phút chốc triệt để đình trệ, sau đó lại trở nên vô cùng dồn dập. Bởi vì đây là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy một vệt thiếu nữ kiều diễm trên người Tiểu Yêu Hậu... Tuy rằng rất nhẹ rất nhạt, nhưng cũng làm cho phòng tuyến trong lòng Vân Triệt gần như trong nháy mắt thất thủ.
Vân Triệt cảm giác được dòng máu của mình đang sôi trào, cũng không kịp nhớ gì khác, thậm chí không bận tâm đến hậu quả có thể bị nàng theo bản năng bộc phát, đột nhiên tiến lên, đè nàng ngã xuống giường, dồn toàn bộ trọng lượng lên người Tiểu Yêu Hậu, quyền khuynh thiên hạ, lại mỹ tuyệt nhân gian này, dùng sức hôn lên gò má, bờ môi và hương cảnh của nàng, hai tay càng điên cuồng xoa nắn trên thân thể mềm mại, nhỏ nhắn của nàng...
"Ưm... Chờ... Chờ một chút..."
Tiểu Yêu Hậu một tiếng nhẹ nhàng rên rỉ, nhưng lại tiêu hồn phách người, nghe được Vân Triệt khí huyết dâng lên, ngay cả Tiểu Yêu Hậu, cũng không thể tin được mình lại phát ra âm thanh như thế. Vân Triệt không bị nàng bộc phát đẩy ra, nhưng một bàn tay nhỏ bé có chút bối rối đặt lên bờ môi của hắn, đẩy hắn ra một chút. Lúc này mi mắt Tiểu Yêu Hậu run rẩy, ánh mắt mông lung như nước, mang theo mấy phần thất kinh, nhưng cũng không còn chút lạnh lùng của ngày thường, nàng né tránh ánh mắt, thở hổn hển nói: "Ngươi... Ngươi có y thuật lợi hại như vậy, có hay không... có hay không phương pháp gì, có thể làm cho ta... Sớm có hài tử?"
Nội tâm Vân Triệt khẽ rung động, sau đó ánh mắt liền lần thứ hai khôi phục nóng rực, dùng ánh mắt mê luyến, nhìn chằm chằm vào Tiểu Yêu Hậu, người đã mang đến cho hắn chấn động mạnh, mê hoặc và kinh hỉ trong đêm đại hôn: "Việc trọng đại như vậy, đương nhiên phải tuần hoàn nhân luân thiên đạo, sao có thể có phương pháp đặc biệt gì... Ân, phương pháp duy nhất, chính là vợ chồng chúng ta phải cố gắng hơn mỗi ngày... Giống như trước kia ở Kim Ô Lôi Viêm Cốc."
"... Không cho... Lại nói chuyện Kim Ô Lôi Viêm Cốc..."
"Được... Không nói... Chỉ làm!"
Kim thường trước ngực Tiểu Yêu Hậu bị Vân Triệt, nhiệt huyết đã xông lên đỉnh đầu, trực tiếp thô bạo xé ra, lộ ra làn da thịt trắng nõn như mật ong, mềm mại như tuyết nhung... Thân thể Tiểu Yêu Hậu đang run rẩy, nhưng vẫn không có bất kỳ động tác chống cự nào, mà nhắm mắt lại, mi run rẩy, thở hổn hển, phảng phất bản năng bài xích của thân thể nàng, trong đêm nay, đối diện với Vân Triệt, hoàn toàn biến mất, thay vào đó, là lan tràn toàn thân, ửng đỏ như hoa hồng mới nở.
Rèm che buông xuống, Tiểu Yêu Hậu vẫn cố gắng khép môi, nhưng vẫn phát ra tiếng nỉ non tự oán tự mị, tâm hồn, cũng theo nam tử trên người, bay về phía thế giới xa lạ.
"Thời gian sáu năm, thành hôn ba lần... Quả thực không bằng cầm thú!" Mạt Lỵ oán hận đóng kín thính giác, kiên quyết không nghe âm thanh khó nghe kia, sau đó híp mắt, thấp giọng lẩm bẩm: "Tiểu Yêu Hậu này bỗng nhiên muốn thành hôn với đại sắc ma này, quả nhiên là muốn trước khi chết sinh con để kéo dài huyết thống Yêu Hoàng... Đáng tiếc, trạng thái thân thể của nàng... Căn bản không thể toại nguyện."
---
Bạn cần đăng nhập để bình luận