Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 980: Đại ~~ sư tỷ

Chương 980: Đại ~~ sư tỷ
Vân Triệt suy nghĩ có chút hỗn loạn, nữ tử yêu mị lười biếng đứng dậy từ trên ghế băng, váy áo buông xuống, che khuất cặp mắt cá chân tựa như trời xanh đã dùng hết tinh lực cả đời để điêu khắc. Một đôi mắt đẹp câu hồn cứ như vậy nhìn Vân Triệt, chậm rãi bước tới chỗ hắn.
Đến gần hơn, Vân Triệt mới chú ý tới, trên tuyết y của nàng còn có hoa văn một con Băng Hoàng ngạo nghễ giương cánh, nhưng bộ ngực nàng quá mức đầy đặn, đem đồ văn hoàn toàn chống đỡ đến biến dạng, chẳng những cực lớn, mà lại mềm mại như nước, bước chân rõ ràng rất chậm, nhưng chỉ thoáng cất bước, liền r·u·ng động uyển chuyển lắc lư, khiến Vân Triệt hoa cả mắt. Ánh mắt hắn giống như bị một thứ gì đó bám chặt vào, lại một lần thất thần, không nỡ rời đi dù chỉ trong giây lát.
Yết hầu của Vân Triệt, lúc này phát ra một tiếng "ùng ục".
Âm thanh vốn rất nhỏ, nhưng trong Băng Hoàng Cung tĩnh lặng này, tuyệt đối vang dội không gì sánh nổi. Vân Triệt lập tức bị chính âm thanh này của mình làm cho tỉnh lại, dù da mặt hắn dày như tường thành, cũng cơ hồ muốn lập tức quay người, che mặt t·r·ố·n đi.
"Vân Triệt." Nữ tử yêu mị lại như không nghe thấy, nàng đứng trước mặt Vân Triệt, mâu quang mờ mịt, đôi môi phấn khẽ mở, gọi tên Vân Triệt.
Thanh âm của nàng giòn tan mị nhập tận xương, ngắn gọn như vậy, lại là hai chữ quen thuộc nhất của Vân Triệt trong đời này, vậy mà khiến toàn thân xương cốt hắn đều mềm nhũn theo. Hắn cố hít một hơi, ánh mắt rời rạc không dám nhìn yêu nữ đã gần trong gang tấc, cưỡng ép trấn định nói: "Đại…"
Một chữ "Đại" vừa ra khỏi miệng, Vân Triệt cắn vào đầu lưỡi, chật vật nói: "Sư tỷ… Tốt."
"Đại ~~ sư tỷ?" Nữ tử cong nhẹ đôi mày, khóe miệng thoáng nhếch lên, biến động thần sắc hết sức nhỏ này lại khiến ngọc nhan vốn đã câu hồn nh·iếp p·h·ách của nàng mị ý lan tràn. Nàng ghé sát lại, một mùi hương thơm ngát còn hơn tất cả những mùi hoa mà Vân Triệt từng ngửi qua trong đời nhẹ nhàng phất qua: "Ngươi vừa rồi có phải muốn gọi… n·g·ự·c lớn sư tỷ không?"
Âm thanh lười biếng mà uyển chuyển, Vân Triệt khẽ nhếch miệng, thân thể rã rời, tâm thần d·a·o động, linh hồn đều phảng phất muốn thoát thể mà đi, đại não một trận trống rỗng chưa từng có.
Hắn có Long Thần hồn mang theo, lại trải qua tàn khốc ma luyện của U Minh Bà La hoa nh·iếp hồn chi lực, vô luận là địch nhân cường đại đến đâu, đều chưa bao giờ khiến hắn thất hồn đến mức độ này.
Mà trước mắt yêu nữ, trên thân không có chút nào huyền khí lực tức, cũng không có chút khí thế áp bách nào, càng không có Tinh Thần Lực ăn mòn hoặc áp chế. Vậy mà trong lời nói tần cười, khiến tâm hồn hắn tan tác đến thế.
Vân Triệt hoàn toàn không biết mình lần này mộng bao lâu, đến khi hắn rốt cục thu liễm tâm thần, đành phải cưỡng ép mở miệng hóa giải xấu hổ cùng thất thố chưa từng có: "Không biết… n·g·ự·c lớn sư tỷ… A phốc!"
Vân Triệt một bàn tay vả vào miệng mình, sau đó vặn vẹo mặt mũi dùng âm thanh càng lớn nói nhanh: "Không biết sư tỷ xưng hô như thế nào?"
Yêu nữ mị nhãn lưu chuyển, như cười mà không phải cười, khẽ nhúc nhích mâu quang tựa hồ đang kinh ngạc Vân Triệt lại có thể hồi thần nhanh như vậy: "Rất sớm đã nghe nói Băng Hoàng ba mươi sáu cung mới có một nam đệ tử vô cùng lớn gan, ngày đầu tiên đến Băng Hoàng giới liền chọc giận Mộc Phượng Xu, mấy ngày trước, lại đi trêu chọc Băng Hoàng đệ nhất cung thủ tịch đệ tử. Hôm nay gặp được người thật, lại dám mở miệng khinh bạc, quả nhiên là rất to gan hừm."
"~! @# $%. . ." Nhớ lại phản ứng lúc trước, Vân Triệt vô cùng muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Hắn lần nữa định thần, gắng hết sức để thần thái, giọng điệu của mình tự nhiên hơn một chút, mặt dày mày dạn nói: "Lá gan ta tuy lớn, nhưng tuyệt đối không dám khinh bạc sư tỷ. Chủ yếu là sư tỷ quá đẹp, nhất thời thấy ngẩn người, cho nên có chút lỡ lời, xin sư tỷ thứ tội. Mà, ta tin tưởng sư tỷ nhất định biết rõ ta không phải cố ý."
Nói nhảm! Đến ta còn thất thố thành cái dạng này… Còn lại nam nhân còn không biết sẽ thế nào. Nàng khẳng định là chuyện thường ngày ở huyện… Tê! Trên đời lại có yêu nữ câu người như thế, không biết nàng có nam nhân hay chưa…
"Ồ? Nói như vậy, ngược lại là lỗi của ta sao?" Yêu nữ như vô tình khẽ cắn cánh môi.
Trong lòng Vân Triệt trong nháy mắt nổi sóng liên hồi, miệng vội vàng nói: "Không không, làm sao có thể là n·g·ự·c lớn sư tỷ… Tê!" Lần này, Vân Triệt hận không thể móc ra thanh đ·a·o đ·â·m mình một chút: "Tuyệt tuyệt tuyệt đối không phải sư tỷ sai. Khục! Sư tỷ lần này đến thăm, có phải là vì ta cùng Tiểu Lam sư tỷ đưa Phù Vận Hàn Lộ không?"
Yêu nữ duỗi ra hai ngón tay ngọc trắng nõn chói mắt, nhẹ nhàng đẩy hai bình ngọc nhỏ nhắn, gió nhẹ lướt qua, hai bình ngọc đã rơi vào trên tay Vân Triệt: "Vừa là đến đưa hàn lộ này, cũng là vì đến xem một người."
"Cái kia… Cung chủ mấy ngày nay không ở đây." Vân Triệt cẩn thận cất bình ngọc đi.
"Nếu như vậy, mục đích của ta cũng coi như đã đạt thành." Yêu nữ đôi mắt đẹp chuyển qua, thăm thẳm nhẹ nhàng nói: "Hai giọt hàn lộ này, ngươi cùng Tiểu Lam vẫn nên sớm uống là thỏa đáng."
Nghe ý tứ trong lời nói của nàng, dường như muốn cứ vậy rời đi, Vân Triệt trong lòng dâng lên một loại tâm tình phức tạp không thể nói rõ, vội vàng nói: "Sư tỷ, tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ngươi lại nói tên ta, mà ta lại không biết tục danh của sư tỷ… Không biết sư tỷ có thể cho biết?"
Nữ tử trước mắt đẹp, mị, hoặc, khiến nam tử trên đời không ai có thể kháng cự, nếu vòng eo của ai có thể quấn lấy nàng, chỉ sợ đổi được ba đời trầm luân cũng cam tâm tình nguyện — trong đầu Vân Triệt bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ như vậy, hơn nữa đặc biệt rõ ràng cùng mãnh liệt.
Yêu nữ chưa vội trả lời, nhẹ nhàng nói: "Mộc Huyền Âm, nghe qua cái tên này chưa?"
Vân Triệt ở Băng Hoàng Cung ba tháng, toàn tông trên dưới gọi tên đếm được trên một bàn tay, đương nhiên không có khả năng nghe qua. Nhưng thân là người từng trải, hắn làm sao có thể nói không biết, lập tức lộ vẻ kinh hỉ: "Thì ra ngươi chính là Huyền Âm sư tỷ! Tuy ta đến trong tông thời gian ngắn ngủi, nhưng tên của Huyền Âm sư tỷ đã sớm như sấm bên tai, không nghĩ tới nhanh như vậy liền được tận mắt nhìn thấy Huyền Âm sư tỷ, còn có vinh hạnh được Huyền Âm sư tỷ đích thân vì ta… cùng Tiểu Lam sư tỷ đưa Phù Vận Hàn Lộ."
"A…" Mộc Huyền Âm môi tràn hương thơm, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại, mị quang liễm diễm đến không thể tưởng tượng nổi lưu chuyển trong khóe mắt hẹp dài: "Ngươi, thật sự nghe qua cái tên này?"
"…" Vân Triệt bị nàng nhìn trong lòng nhảy dựng lên… Chẳng lẽ đây chỉ là cái giả danh?
Vân Triệt nhanh chóng mặt không đổi sắc đáp: "Đương nhiên, bởi vì đây là Huyền Âm sư tỷ chính miệng nói cho ta."
Mâu quang kiều mị thêm mấy phần nghiền ngẫm, từ trên xuống dưới, quét qua toàn thân Vân Triệt, nàng không nói gì thêm, cứ như vậy dời bước mà đi, để lại cho Vân Triệt một bóng lưng mỹ lệ trong tầm mắt từ từ đi xa.
" . ." Ánh mắt kia khiến Vân Triệt thoáng choáng váng, hắn tâm niệm chuyển nhanh, bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, lập tức lên tiếng gọi: "Chờ chút! Huyền Âm sư tỷ, có phải ngươi còn có một cái tên gọi Mộc Phi Tuyết?"
Mộc Huyền Âm dừng bước chân, Yên Nhiên quay đầu: "Ồ? Sao ngươi lại cho rằng như vậy?"
Ngoái nhìn lại, phong hoa lại hiện ra, thế giới trước mắt Vân Triệt đều thoáng chốc sáng lên rất nhiều, Vân Triệt ổn định lại thần, sau đó tự tin nói: "Mấy ngày trước ta cùng Băng Hoàng đệ nhất cung thủ tịch đệ tử nảy sinh xung đột, trong thần điện, chỉ có Mộc Hàn Dật… Khụ khụ, Hàn Dật sư huynh biết rõ chuyện này. Nhưng Hàn Dật sư huynh từng bắt ta hứa không được nói chuyện này ra, như vậy Hàn Dật sư huynh đương nhiên sẽ không nói cho người khác biết, nhưng, nếu là Phi Tuyết sư tỷ mà Hàn Dật sư huynh ngưỡng mộ, thì lại là chuyện khác."
Mộc Huyền Âm: ". . ."
"Ta đối với Hàn Dật sư huynh tuy hiểu biết còn ít, nhưng cũng vững tin nhân vật như vậy, nữ tử bình thường nhất định sẽ không lọt vào mắt. Nhưng, nếu là sư tỷ, đừng nói ngưỡng mộ, dù không tiếc tính mạng mê luyến, đều hết sức bình thường."
"Còn có, sư tỷ vừa rồi khi nói tên 'Mộc Huyền Âm', có chút kỳ quái truy vấn ta có thật sự nghe qua cái tên này hay không… Cho nên ta nghĩ, đây là tên mà sư tỷ tương đối ít khi sử dụng… Ừm, một cái tên khác. Mà cái tên được nhiều người biết đến hơn, là Mộc Phi Tuyết."
Vân Triệt ánh mắt chắc chắn, ngôn ngữ rõ ràng, khóe miệng còn mang theo nụ cười tự tin. Mộc Huyền Âm cũng cười, mặc dù chỉ là một bên nhan cực mỹ, nhưng vẫn như cũ ngàn mị lan tràn.
"Thật thông minh."
Đôi môi khẽ nói, như mộng huyền âm. Theo đó, nàng tuyết ảnh mông lung, như bông tuyết bay đi, biến mất trong tầm mắt Vân Triệt.
Ba chữ cuối cùng kia tựa như khen ngợi, như mộng hồn tiên âm, trong tai Vân Triệt, tâm hồn thật lâu lượn lờ. Vân Triệt sững sờ đứng hồi lâu, mới thở ra một hơi thật dài, hồi tưởng lại… Hắn lần đầu tiên trong đời thất thố như vậy, vẫn là trước mặt một tuyệt thế mỹ nữ.
"Hô! Xem ra ta đoán đúng, mặc dù có chút mất mặt, nhưng tốt xấu gì cũng không mất đi IQ trước mặt mỹ nữ, cuối cùng đoán ra nàng chính là Mộc Phi Tuyết, hẳn là cũng coi như vãn hồi một chút ấn tượng của nàng về ta."
Nhìn bình ngọc chứa Phù Vận Hàn Lộ trong tay, Vân Triệt bước chân tăng tốc, nhanh chóng đi tới trước tu luyện thất của Mộc Tiểu Lam, sau đó một quyền đập vào: "Tiểu Lam sư tỷ…"
Vừa gọi tên, tu luyện thất môn liền trực tiếp mở ra, theo sau là âm thanh không kiên nhẫn của Mộc Tiểu Lam: "Gặp rắc rối! Không phải đã nói không cho phép quấy rầy ta sao!"
Mở cửa nhanh như vậy, ngược lại khiến Vân Triệt sửng sốt một chút. Yêu nữ đưa Phù Vận Hàn Lộ… Úc, sư tỷ đến, còn cố ý phóng xuất ra huyền khí, Mộc Tiểu Lam không có chút phản ứng, hai người nói chuyện cũng không nhỏ, Mộc Tiểu Lam vẫn không hề đi ra, điều này khiến hắn vô cùng tin chắc Mộc Tiểu Lam nhất định là không tự giác tiến nhập ngũ giác phong bế tĩnh tâm trạng thái, sẽ rất khó đánh thức, không ngờ mới hô một tiếng liền trực tiếp mở cửa.
"Phù Vận Hàn Lộ đến rồi." Vân Triệt giơ bình ngọc trong tay lên.
"Oa… Hả?" Mộc Tiểu Lam vui vẻ quái lạ, trừng lớn mắt nói: "Hả? Đưa tới lúc nào, sao ta không nghe thấy tiếng động? Không phải là sư tôn giúp chúng ta lấy rồi giao cho ngươi chứ?"
"Vừa mới đây, một vị sư tỷ đưa tới." Vân Triệt mặt mày đầy vẻ không nói nên lời: "Ngươi không phải là ngủ như c·hết chứ?"
"Ngươi mới ngủ như c·hết!" Mộc Tiểu Lam tức giận nói: "Ngươi nhất định đang gạt ta! Ta đoán có thể là hôm nay sẽ đến, cho nên không có tập trung tĩnh tâm, từ giữa trưa đã lưu ý động tĩnh bên ngoài, căn bản không có nghe thấy có ai đến, rõ ràng là ngươi đang gạt ta."
". . . l·ừ·a ngươi là c·hó con." Vân Triệt lạnh giọng nói. Nhưng nha đầu này, không hề giống nói dối — nàng căn bản sẽ không nói dối, hả? Chẳng lẽ thính giác và linh giác của nàng lúc nãy mất linh rồi?
"Ngươi nói là một sư tỷ đưa tới, vậy ngươi nói xem, là sư tỷ nào?" Mộc Tiểu Lam bộ dáng rõ ràng ngươi đang nói dối.
"Là Mộc Phi Tuyết sư tỷ." Vân Triệt thành thật trả lời, nghĩ đến vẻ phong hoa khuynh thế mị hoặc nhân gian kia, tâm hồn hắn lại một lần nữa rung động kịch liệt. Nếu ai cưới nữ nhân như yêu kia, nhất định sẽ đoản mệnh.
Không biết nam nhân nào sẽ may mắn như thế! ! ! !
Mộc Tiểu Lam bình tĩnh nhìn Vân Triệt một chút, sau đó đoạt lấy một bình Phù Vận Hàn Lộ trong tay hắn.
"Đồ lừa đảo, hừ!"
Ầm! !
Thạch môn tu luyện thất đóng lại thật mạnh.
P/s: n·g·ự·c lớn sư tỷ
Bạn cần đăng nhập để bình luận