Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 2082: Phong thần đại điển (Trung)

**Chương 2082: Phong Thần Đại Điển (Trung)**
Mộng Không Thiền sắc mặt không đổi, thản nhiên nói: "Tuyền Cơ, ngươi có lời gì muốn nói?"
Mộng Tuyền Cơ tiến về phía trước, đối mặt Mộng Không Thiền khí thế vẫn không hề suy giảm, âm thanh dõng dạc: "Đối với Thần quốc mà nói, truyền thừa là việc hệ trọng hàng đầu. Mà việc phong lập Thần tử, lại là đại sự trong đại sự, liên quan trực tiếp đến vận mệnh tương lai của Thần quốc, thực sự không thể xem nhẹ!"
"Lục quốc Thất Thần, mỗi một Thần quốc truyền thừa từ trước đến nay chỉ lập một Thần tử Thần nữ! Nếu như đồng thời lập nhiều Thần tử, không phải là chọn lựa đa dạng, mà sẽ tạo thành tài nguyên, tinh lực bị phân tán nghiêm trọng, hơn nữa còn cực kỳ dễ dàng tạo thành việc các Thần tử căm thù lẫn nhau, tranh đấu ngấm ngầm, trăm hại mà không có một lợi!"
Mộng Tuyền Cơ vừa dứt lời, một thanh âm liền tiếp lời ngay phía sau: "Không sai! Lời của Đệ Thất Mộng chủ, cũng chính là lời tại hạ muốn nói."
Người đứng dậy, không ngờ lại là một vị Điện chủ của Mộng Điện!
Đệ Lục Mộng Điện chi chủ —— Mộng Kinh Hải.
Hắn trịnh trọng nói: "Tuyền Cơ Điện chủ nói lời nào lời nấy đều là châu ngọc. Thần tử gánh vác tương lai của Thần quốc, cần tập hợp tài nguyên và lòng người cao cấp nhất của Thần quốc, nếu lại lập thêm Thần tử, tài nguyên phân tán đã đành, nhưng lòng người phân tán mới là tai họa khó lường. Cho nên, việc lại lập Thần tử, mong Tôn thượng nhất định phải suy nghĩ kỹ càng."
"Lời này rất đúng." Mộng Không Thiền còn chưa đáp lại, một thanh âm vừa trầm vừa nặng khác liền vang lên.
Đệ Nhất Mộng Điện chi chủ —— Mộng Không Độ.
Cũng là huynh trưởng của Vô Mộng Thần Tôn Mộng Không Thiền, lớn hơn hắn hai vạn tuổi.
Hắn chậm rãi đứng dậy, âm thanh như tiếng kim loại lại mang theo sự hùng hậu như biển cả: "Tôn thượng, xem xét lịch sử của các Thần quốc, chỉ có những trường hợp mới lập Thần tử là: hoặc là do nguyên Thần tử đức hạnh kém cỏi, phạm phải sai lầm nghiêm trọng, hoặc là do xuất hiện người có thần cách ưu tú hơn."
"Kiến Khê thân là Chức Mộng Thần tử tuy chỉ mới có trăm năm ngắn ngủi, nhưng tư chất, đức hạnh, tâm tính, năng lực xử sự, không những không có khiếm khuyết, ngược lại mọi thứ đều tốt, khiến đám lão thần chúng ta đều yên tâm vui vẻ, cảm thấy sâu sắc tương lai của Chức Mộng có chỗ dựa."
"Chức Mộng trên dưới, thậm chí cả một đám vực phụ thuộc, không ai không tán dương Thần tử Kiến Khê."
"Còn nếu đột nhiên lại lập Thần tử, chẳng phải là khiến Kiến Khê lạnh lòng, chúng ta... cũng khó mà chấp nhận."
Mộng Không Độ đột nhiên quỳ lạy, âm thanh nặng nề mang theo chút lo lắng buồn rầu cho quốc gia: "Vì tương lai của Chức Mộng, Không Độ mạo muội... Mời Tôn thượng nhất định phải suy nghĩ lại."
Quảng trường tổ chức điển nghi rộng lớn, nhất thời yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Mộng Không Độ liếc Vân Triệt một cái, lại phát hiện hắn nheo mắt, không hề có chút cảm xúc.
Trong ánh mắt khác nhau của mọi người, Mộng Không Thiền chậm rãi gật đầu: "Ừm, ba vị Điện chủ tuy nói hơi muộn, nhưng lại có lý."
Vô Mộng Thần Tôn trả lời như vậy, thật ra khiến Mộng Tuyền Cơ, Mộng Kinh Hải, Mộng Không Độ ba người đều kinh ngạc, Mộng Không Thiền đưa mắt quét qua ba người, không phân biệt được tâm tình: "Ý của ba vị Điện chủ, là Chức Mộng Thần Quốc ta không cần thiết lập vị Chức Mộng Thần tử thứ hai này, nếu không thì chỉ có hại mà thôi?"
"Vâng!" Ba Đại Điện chủ đồng loạt đáp lời.
Mộng Không Thiền khẽ gật đầu, sau đó quét mắt toàn trường, thản nhiên nói: "Trong Cửu Đại Mộng Điện, còn có người nào đồng ý với ý kiến này?"
Hắn chỉ hỏi Cửu Đại Mộng Điện, thật ra khiến một số người còn đang do dự thở phào nhẹ nhõm.
Mộng Không Thiền vừa dứt lời không lâu, Điện chủ của Đệ Tam, Đệ Tứ, Đệ Bát Mộng Điện đồng thời đứng dậy, đồng thanh nói: "Chúng ta cũng cho rằng, việc mới lập Thần tử, có chút không ổn thỏa."
Bầu không khí trong nháy mắt ngưng kết.
Trong Cửu Đại Mộng Điện chi chủ, lại có sáu vị phản đối việc phong Thần tử ngày hôm nay.
Cảnh tượng ngay trước mặt mọi người, tập thể gây áp lực với Thần Tôn như vậy, ít nhất là trong hơn vạn năm Mộng Không Thiền tại vị Thần Tôn chưa từng có.
Ba Đại Mộng chủ còn lại đều không tỏ thái độ. Dù có cùng một nhóm, bọn hắn cũng không muốn công khai chọc giận Vô Mộng Thần Tôn. Nhưng, bọn hắn không thể không thừa nhận, lời của sáu Đại Mộng chủ này nói không sai, nói là vì lo nghĩ cho tương lai của Chức Mộng cũng không quá đáng chút nào. Đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến bọn hắn có đủ sức lực, "can đảm" lớn như vậy.
Mộng Kiến Khê lập tức đứng dậy, trên mặt mang chút lo lắng: "Các vị Mộng chủ nói như vậy đều là vì lo nghĩ cho tương lai của Chức Mộng, Kiến Khê rất khâm phục và cảm kích. Các vị Mộng chủ gật đầu đồng ý với Kiến Khê, Kiến Khê càng ngàn phần cảm kích, vạn phần sợ hãi. Nhưng Phụ Thần thần uy di thiên, suy nghĩ sâu xa, người khác khó có thể sánh được. Quyết định lần này của Phụ Thần tuy có hơi ngoài dự đoán của mọi người, nhưng nhất định có thâm ý."
"Hơn nữa..." Mộng Kiến Khê chuyển ánh mắt về phía Vân Triệt, ánh mắt không hề chứa tạp chất, chân thành: "Kiến Khê và Uyên đệ tuy xa cách trăm năm, nhưng dù sao cũng là huynh đệ, gặp lại tình nghĩa càng sâu đậm hơn xưa. Ta và Uyên đệ đều là Thần tử, sau này nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau, có lẽ sẽ không xuất hiện những việc các vị lo lắng."
"Kiến Khê." Một giọng nói già nua vang lên: "Tâm tính của ngươi thuần lương, cả đời đều bị hai chữ 'Thần tử' ràng buộc, chúng ta đều thấy rõ. Nhưng, ngươi có thể tin tưởng, và cũng nên tin tưởng, chỉ có chính mình, mà không nên đem sự thuần lương và tín nhiệm như vậy giao phó cho người khác một cách dễ dàng."
Khi âm thanh này vang lên, toàn bộ không gian rộng lớn thoáng chốc im bặt.
Người nói chuyện, là một lão giả râu tóc bạc trắng, khác với các Mộng Điện chi chủ khác đều mặc ngân bào, hắn mặc áo dài trắng, thắt lưng quấn phất trần, đôi mắt già nua không uy nghiêm nhưng lại nhiếp hồn, tiên phong đạo cốt, lại khiến người ta nhìn mà sợ.
Chỗ ngồi của hắn, càng ở phía trước Cửu Đại Mộng Điện.
Chức Mộng Thần Quốc, Tổng Điện chủ Cửu Đại Mộng Điện, cha ruột của Thần Hậu Mộng Toàn Giác, Quốc Trượng của Chức Mộng Thần Quốc, người đứng thứ hai chỉ sau Thần Tôn của Chức Mộng Thần Quốc... Mộng Tàng Cơ.
Lục Đại Mộng chủ đều đã xuất hiện, đã là tỏ thái độ mang tính áp đảo. Bây giờ lại thêm Tổng Điện chủ... Mặc dù, Thần Tôn có quyền phát ngôn lớn hơn hết thảy trong Thần quốc, cho dù tất cả Mộng chủ phản đối, Thần Tôn cũng chỉ cần một lời là đủ để áp đảo tất cả. Nhưng đối mặt cục diện như vậy, đối mặt cơ hồ tất cả lực lượng nòng cốt của Thần quốc, Thần Tôn cũng không thể không suy nghĩ kỹ.
"Cái này..." Mộng Kiến Khê đối mặt với lời nói của ông ngoại, tựa hồ có chút không dám tùy tiện trả lời, chỉ có thái độ càng cung kính hơn mấy phần.
"" Vân Triệt hơi nhếch mép một cái.
Mộng Không Thiền vẫn thản nhiên mở miệng: "Nói như vậy, Tổng Điện chủ cũng cảm thấy việc lập Chức Mộng Thần tử thứ hai rất là không ổn?"
"Đúng." Mộng Tàng Cơ đáp lại không chút do dự. Với địa vị tuyệt cao của hắn trong Chức Mộng Thần Quốc, hắn có đủ tư cách để nói như vậy.
"Ừm." Mộng Không Thiền gật đầu một cái, ngữ khí hòa hoãn, không có chút tức giận nào vì bị áp lực ngay trước mặt mọi người: "Cửu Đại Mộng Điện tập hợp lực lượng trung kiên nhất và hậu bối ưu tú nhất của Chức Mộng Thần Quốc ta, ý nghĩa, ý chí, tất cả đều liên quan đến nền móng và tương lai của Chức Mộng."
"Lúc này, nếu Tổng Điện chủ và sáu vị Điện chủ đều cảm thấy như vậy, vậy nói rõ việc lập Chức Mộng Thần tử thứ hai quả thực là hết sức không ổn."
Mộng Không Thiền nói như vậy khiến cho tất cả mọi người ngây ngẩn, ngay cả Mộng Tàng Cơ, Mộng Tuyền Cơ, đám người đều kinh ngạc trong lòng.
Bọn hắn vốn tưởng rằng, Vô Mộng Thần Tôn đối với việc phong lập điển nghi lần này coi trọng và khẩn cấp như vậy, nhất định sẽ không nhìn, thậm chí bác bỏ những lời bọn họ nói, mà bọn họ còn có một loạt hậu chiêu chờ đợi, làm thế nào đều không nghĩ tới, Vô Mộng Thần Tôn lại trực tiếp đồng ý với những lời họ nói như vậy.
"Nếu như thế, liền theo ý các ngươi, bãi bỏ danh hiệu Thần tử của Kiến Khê." Ánh mắt của hắn quét xuống vẻ mặt đột nhiên cứng ngắc của mọi người: "Như thế, mà các ngươi lại hài lòng?"
"Cái gì?" Mộng Tuyền Cơ buột miệng kêu lên.
"Phụ... Phụ Thần?" Mộng Kiến Khê đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoảng hốt.
Mộng Toàn Giác bên cạnh Mộng Không Thiền sắc mặt kịch biến: "Thần Tôn, ngươi... đây là lời gì?"
Mộng Tàng Cơ nhanh chóng nói: "Tôn thượng, chúng ta chưa từng có ý đó? Chúng ta là..."
"Hửm?" Mộng Không Thiền quét mắt qua, uy áp hồn phách khủng bố trong nháy mắt đè xuống những lời sắp thốt ra của Mộng Tàng Cơ: "Ta hỏi ngươi, Chức Mộng Thần tử đầu tiên của Chức Mộng Thần Quốc này là ai?"
Mộng Tàng Cơ nói: "Dĩ nhiên là... Mộng Kiến Uyên."
"Rất tốt." Mộng Không Thiền tiếp tục nói: "Vậy danh hiệu Thần tử của Uyên nhi, có từng bị bãi bỏ qua?"
"..." Mộng Tàng Cơ bỗng nhiên im lặng.
Mộng Tuyền Cơ, Mộng Kinh Hải, đám người Mộng Không Độ cũng toàn bộ cứng đờ sắc mặt... Năm đó, tất cả mọi người đều cho rằng Mộng Kiến Uyên mười phần chắc chắn đã chết, làm sao có chuyện bãi bỏ, thậm chí ngay cả việc bãi bỏ trên đầu môi cũng chưa từng có.
"Nếu chưa từng bãi bỏ, Uyên nhi từ đầu đến cuối là Chức Mộng Thần tử đầu tiên của Chức Mộng Thần Quốc ta. Mà Kiến Khê, chính là người thứ hai."
Tiếng Mộng Không Thiền ung dung thong thả, không thấy vui giận: "Các ngươi đã đều nói việc lập Chức Mộng Thần tử thứ hai quá mức không ổn, trăm hại vô lợi, bản tôn liền thuận theo ý của các ngươi, bãi bỏ Chức Mộng Thần tử thứ hai."
"Bản tôn đã nghe theo tâm ý của các ngươi như thế... Hửm? Các ngươi lẽ nào còn có bất mãn?"
"Tôn thượng!" Mộng Tuyền Cơ hô to một tiếng: "Lời của Tuyền Cơ tuyệt đối không phải có ý đó! Kiến Khê mấy năm nay làm nên chuyện, mọi người đều biết, không khỏi khen ngợi, sao có thể bãi bỏ! Chúng ta nói như vậy chỉ..."
"Hỗn trướng!"
Vô Mộng Thần Tôn vẫn luôn có sắc mặt ôn hòa đột nhiên nổi giận, hai chữ ngắn ngủi như sấm sét nổ vang trong tâm hồn của mọi người: "Ngươi vừa mới luôn miệng nói bản tôn không nên lập Thần tử thứ hai, đây mới bất quá chốc lát, ngươi lại nuốt lời? Mộng Tuyền Cơ, ngươi đây là ngay trước mặt mọi người, cố ý trêu đùa bản tôn sao!"
Thần Tôn nổi giận khủng bố biết bao, vô số linh hồn tại chỗ đột nhiên co rúm lại, run rẩy hồi lâu.
Đã không biết bao nhiêu năm, Mộng Tuyền Cơ không bị Vô Mộng Thần Tôn gọi thẳng cả tên, còn giận dữ như vậy. Sắc mặt hắn trắng bệch, hai đầu gối gần như mềm nhũn ra không kiểm soát, ngay cả âm thanh thốt ra cũng mang theo tiếng run rẩy rõ ràng: "Tôn... Tôn thượng, Tuyền Cơ... tuyệt đối không có suy nghĩ này, càng tuyệt đối không phải có ý đó. Tuyền Cơ là... là..."
"Vậy ngươi có ý gì!" Âm thanh Mộng Không Thiền càng nghiêm khắc.
Mộng Tuyền Cơ môi mấp máy, nhất thời không nói ra lời.
"Thần Tôn." Mộng Toàn Giác nhanh chóng tiến lên, đưa tay kéo cánh tay của Mộng Không Thiền: "Ý của huynh trưởng ngươi cần phải hiểu, hà tất phải..."
"Im miệng." Một đạo huyền khí đánh văng bàn tay của Mộng Toàn Giác ra, Mộng Không Thiền nhìn về phía trước, thấp giọng lên tiếng: "Nơi này không có phần của ngươi nói chuyện."
Mộng Toàn Giác chỉ có thể lùi về sau một bước, không dám tiếp tục nói.
Mộng Kinh Hải tiến lên mấy bước, hết sức thành khẩn nói: "Tôn thượng hồn uy tuyệt thế, cao chiêm viễn lự, chắc chắn sẽ không không hiểu nỗi buồn mà chúng ta nói hôm nay..."
Mộng Không Thiền trực tiếp lên tiếng ngắt lời hắn: "Nếu bản tôn hồn uy tuyệt thế, cao chiêm viễn lự như vậy, tại sao hôm nay các ngươi lại liên tiếp nói dối! Là cảm thấy bản thân so với Chức Mộng Thần Tôn ta đây càng đại trí hơn?"
Một câu nói khiến Mộng Kinh Hải rùng mình: "Kinh Hải sao dám..."
"Vậy thì im miệng!"
"Tôn thượng!" Lời nói của Mộng Tàng Cơ theo sát tới, ánh mắt của hắn kiên nghị, âm thanh bình tĩnh: "Chúng ta muốn không phải là bãi bỏ Thần tử Kiến Khê, mà là bãi bỏ điển nghi phong lập hôm nay!"
Cuối cùng hắn cũng không còn dám quanh co thăm dò, trực tiếp nói ra. Như sợ Vô Mộng Thần Tôn bác bỏ, hắn lập tức nói: "Mộng Kiến Uyên tuy chưa bao giờ bị bãi bỏ thân phận Thần tử. Nhưng, Chức Mộng Thần Quốc trên dưới, thậm chí toàn bộ Thâm Uyên, đều cho rằng Mộng Kiến Uyên ngay từ trăm năm trước đã gặp nạn mất đi. Bây giờ nói về Chức Mộng Thần tử, trong nhận thức của mọi người, đều là Kiến Khê."
"Kiến Khê thiên phú tuyệt cao, tâm tính thuần hậu nhưng lại không mất phong mang, trong trăm năm ngắn ngủi đã là một Thần tử cực kỳ hợp cách, càng là được lòng người của Chức Mộng. Mà Mộng Kiến Uyên..."
Ánh mắt của hắn hơi liếc sang bên, tiếp tục nói: "Mộng Kiến Uyên bình yên trở về, lão hủ và các vị Mộng chủ đều cùng Tôn thượng vui mừng vạn phần, cảm ơn trời ban thần tích. Nhưng hắn dù sao tự do trăm năm, sớm đã biến mất khỏi nhận thức của chúng sinh Chức Mộng, lại mất đi ký ức cực kỳ ngắn ngủi khi còn là Chức Mộng Thần tử, đối với Chức Mộng Thần Quốc tự nhiên không có chút cảm giác thuộc về, cũng sẽ không có trách nhiệm cùng cảm giác vinh dự bẩm sinh."
"Ngoài ra, tục truyền Mộng Kiến Uyên trăm năm nay đều không tông không phái, lưu lạc khắp nơi. Trong mấy năm nay hắn đã làm những gì, tâm tính bị bóp méo thành thế nào... đều là không biết. Đột nhiên trở về, liền đột nhiên trở thành Chức Mộng Thần tử khác, điều này tất nhiên sẽ dẫn đến vô số nghi ngờ trong và ngoài Thần quốc, thậm chí lòng người bàng hoàng."
"Hơn nữa, dứt bỏ những điều khác, tư chất của Mộng Kiến Uyên..."
"A... ha..."
Mộng Tàng Cơ đang nói từng câu từng chữ vang dội, chữ chữ sôi sục... một tiếng ngáp đột nhiên vang lên.
Cảnh tượng túc mục như vậy, tiếng ngáp này vô cùng đột ngột và nổi bật, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả ánh mắt của Mộng Tàng Cơ cũng đột nhiên chuyển qua, ngay cả câu nói tiếp theo đều miễn cưỡng ngừng lại.
Vân Triệt chậm rãi buông năm ngón tay đang che miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía tất cả mọi người đang trố mắt nhìn mình chằm chằm, sau đó vội vàng xin lỗi: "Ồ, hơi mệt mỏi, thất lễ thất lễ. Tổng Điện chủ ngài mời tiếp tục."
Toàn trường trên dưới, tất cả đều ngây ngốc... Thần Tôn nổi giận, các Điện chủ liên hiệp khuyên can, bầu không khí căng thẳng đến mức khiến người ta không dám hô hấp. Mà người này rõ ràng đang bị nhắm vào, đang ở trên đầu sóng ngọn gió, lại có thể... ngủ gật?
"" Khóe mắt Mộng Không Thiền hơi co giật.
Tiểu tử này...
"Ngươi..." Cơ bắp trên mặt Mộng Tàng Cơ khẽ run rẩy một cái.
Hắn thân là người đứng thứ hai chỉ sau Thần Tôn của Chức Mộng Thần Quốc, chưa từng bị một tên tiểu bối chống đỡ một cách tản mạn như vậy, quả thực là so với việc xem thường trực tiếp càng khiến người ta không chịu nổi. Hắn nhìn Vân Triệt, ngón tay giơ lên, nhất thời cũng không biết nên tiếp tục những lời phía sau như thế nào.
"Ồ?" Dường như chú ý tới ánh mắt Mộng Tàng Cơ, Vân Triệt chậm rãi bước lên trước, ân cần nói: "Xem ra Tổng Điện chủ hôm nay tâm tình quá kích động, ngôn ngữ quá mãnh liệt, dẫn đến cổ họng có hại, nhất thời khó diễn tả. Vậy không ngại để vãn bối thay ngài nói xong."
"Khục khục!" Nói xong, không đợi Mộng Tàng Cơ đáp lại, hắn đã hắng giọng một cái, tiến về phía trước, học theo giọng nói của Mộng Tàng Cơ: "Nói đến tư chất... Mộng Kiến Uyên trăm năm này không ở trong Thần quốc, không có tài nguyên của Thần quốc chống đỡ, không tu hành huyền công nhất mạch của Chức Mộng, không nhận được sự chỉ dạy của các vị tiền bối Chức Mộng tại không cùng giai đoạn."
"Tuy thiên phú không tồi, tự mình tu hành đến Thần Chủ cảnh. Nhưng tu vi Thần Chủ cảnh, so với Mộng Kiến Khê khác nào trời với đất, sao có thể đều là Thần tử!"
"Hơn nữa, nếu Chức Mộng Thần Quốc ta lấy một người chỉ là Thần Chủ cấp ba làm Thần tử, há chẳng phải là dẫn đến sự chê cười của Thần quốc khác, ngay cả trên dưới Chức Mộng cũng sẽ lấy đó làm hổ thẹn."
Vân Triệt tự mình giáng chức, nhưng lời lẽ lại rõ ràng, dõng dạc hơn so với Mộng Tàng Cơ, khiến mọi người nghe xong đều trợn mắt há mồm.
Vân Triệt tiếp tục đi, tiếp tục lớn tiếng nói: "Hơn nữa, đều là Thần Chủ cảnh, người tự mình tu luyện, cùng Thần Chủ đồng cảnh giới của Thần quốc sao có thể so sánh. Chớ nói Mộng Kiến Khê, trong số con cháu của Thần Tôn, bất kỳ một người nào tu vi ngang hàng đều nhất định có thể ung dung toàn thắng Mộng Kiến Uyên... Không không, chớ nói trong Thần quốc, e là Thần Chủ cùng cảnh giới ở vực phụ thuộc, đều có thể tùy tiện thắng."
"Như thế, nếu Thần Tôn bởi vì nhất thời vui mừng, áy náy, mà cưỡng ép lập Mộng Kiến Uyên làm Thần tử, không biết bao nhiêu người trong và ngoài Thần quốc sẽ nghi ngờ và không cam lòng, càng không biết bao nhiêu người sẽ âm thầm bỉ nói 'Chức Mộng Thần tử không gì hơn cái này' ... uy vọng của Thần quốc ta, tôn nghiêm của Thần quốc ta đều ắt gặp tổn hại nặng nề!"
Âm điệu của chữ "a" cuối cùng kéo dài, ẩn chứa sự bi thương, lại theo Vân Triệt quay đầu đột nhiên thu hồi, hắn nhìn Mộng Tàng Cơ một cách vui vẻ, rất là lễ phép nói: "Vãn bối đã thay ngài nói xong những điều Tổng Điện chủ muốn nói, ngài xem còn có gì muốn bổ sung không?"
"..." Mộng Tàng Cơ hai mắt trợn tròn, vẻ mặt như thấy quỷ.
Hắn sống mấy vạn năm, tình cảnh gì chưa từng thấy... nhưng tràng diện như vậy, hắn thật sự là chưa từng trải qua.
Đối mặt Vân Triệt... một người chỉ là Thần Chủ cấp ba mỉm cười nhìn thẳng, hắn - một cường giả tuyệt thế Thần Cực cảnh cấp chín, lại nửa ngày không thể nói ra một chữ, giống như là đột nhiên bị thứ gì đó chặn họng.
Bởi vì những gì Vân Triệt nói, quả thực chính là những lời hắn đã chuẩn bị trong đầu mấy ngày nay, thậm chí còn mô phỏng âm điệu, ngữ khí, cách dùng từ cực kỳ giống.
Họa Thanh Ảnh khóe môi mơ hồ có một đường cong vô cùng nhỏ nhặt thoáng qua... nhưng quá mức nhỏ nhặt không dấu vết, không ai may mắn nắm bắt được.
Thấy Mộng Tàng Cơ hồi lâu không nói gì, Vân Triệt liền gật đầu, tiếp tục nở nụ cười ôn lương vô hại. : "Nếu Tổng Điện chủ không có gì có thể bổ sung, vậy mau bắt đầu bước tiếp theo đi."
"Những người các ngươi an bài tốt để làm nhục... Không đúng không đúng, để luận bàn cùng ta, những huyền giả cùng cảnh giới nên ra sân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận