Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 2181. Lựa chọn

Trung tâm Thần Giới, giáp ranh lối vào của Thái Sơ Thần Cảnh.Cùng với sự vặn vẹo méo mó dữ dội của không gian, bảy bóng đen từ vực thẳm xuyên thẳng ra khỏi Thái Sơ Thần Cảnh, xuất hiện trong vùng không gian tọa lạc trên cao của Thần Giới bây giờ – cũng nơi mà Vân Triệt đang kiểm soát.“Thần… Giới…”Mạch Bi Trần lẩm bẩm, hắn chậm rãi đưa mắt nhìn bốn phía, cảm nhận mọi thứ ở xung quanh. Màu sắc trong đôi mắt của hắn không hề thay đổi, khó mà nhìn ra được vui buồn.“Pháp tắc thấp kém và yếu ớt như vậy, khí tức vẩn đục như vậy, đây thật sự là nơi mà năm đó Thần tộc và Ma tộc sinh sống ư?” Ánh mắt của Nam Chiêu Minh bảy phần kích động, ba phần khinh thường.“Thần quan đại nhân từng nói, theo ‘bánh xe thời gian của thế giới này’, có lẽ mới chỉ khoảng trăm vạn năm trôi qua kể từ khi Thần Ma diệt vong.” Mạch Bi Trần nhắm mắt lại, miệng thì thầm: “Chỉ trăm vạn năm ngắn ngủi mà đã suy tàn đến mức này, có thể thấy được sinh linh trên thế gian này thấp hèn đến nhường nào.”“Sinh linh thấp hèn như thế lại chiếm giữ vùng đất mà Thần Ma để lại, tận hưởng một thế giới không có cát bụi vực thẳm. Ha… ha ha…” Suy nghĩ của Nam Chiêu Quang xen lẫn với âm thanh nghiến răng ken két: “Thật nực cười… Thật đáng hận!”
Mà những lời nói này cũng khiến những người khác đồng thời xuất hiện cảm giác nóng nảy khó đè nén và khí tức bạo ngược.“Uyên Hoàng từ bi, không dung túng cho ác chiến, ức hiếp và lạm sát.” Mạch Bi Trần nói: “Vực thẳm hiện giờ có thể yên bình như vậy đều là nhờ ơn đức mà Uyên Hoàng ban cho.”“Tuy rằng nơi đây thấp kém, thế nhưng nó cũng sẽ trở thành vùng đất mà Uyên Hoàng ngự trị. Ta biết trong lòng các ngươi cảm thấy phẫn nộ, song thời điểm Uyên Hoàng giáng lâm, thứ mà hắn muốn nhìn thấy nhất định là sự cúi đầu cung kính nghênh đón của nơi này, chứ không phải là nỗi sợ sệt sau cuộc tàn sát đẫm máu.”Mạch Bi Trần nheo mắt: “Đây cũng là lời dặn dò của thần quan đại nhân. Chúng ta là những người tiên phong mang trong mình vinh quang vô tận, sẽ mãi mãi được khắc ghi trong sử sách. Bởi vậy, bất kể là vì Uyên Hoàng hay là vì bản thân, chúng ta đều phải kiềm chế dục vọng của mình, làm những việc nên làm.”Lời nói của Mạch Bi Trần khiến sáu người còn lại sững sờ.Nam Chiêu Minh thở hắt ra, nói: “Thông đạo đã có, chỉ cần thêm năm mươi năm nữa, Uyên Hoàng sẽ có thể ngự tụ thần lực để giáng lâm tới nơi này. Mặc dù thời gian năm mươi năm rất ngắn, thế nhưng đối với thế giới tôn sùng Thần Chủ này, với thực lực của chúng ta thì chỉ cần vài năm ngắn ngủi là có thể hoàn toàn khống chế. Trước lúc đó, việc buông tay đúng lúc không phải là không thể.”“Năm mươi năm? Hừ.” Mạch Bi Trần chế nhạo: “Ngươi quên mất ‘thủy triều đen thời gian’ rồi sao?”Nam Chiêu Minh nhíu mày, sau đó biến sắc: “Chẳng lẽ…”Mạch Bi Trần phất tay, trong lòng bàn tay là một chiếc bàn xoay thời gian màu đen: “Thần quan đại nhân đều sẽ ban tặng một chiếc bàn xoay thời gian cho mỗi một nhóm người tiên phong, dùng để rà soát thời gian. Các ngươi tự mình nhìn đi.”Hoa văn màu đen trên bàn xoay trải rộng, lờ mờ phát ra thứ ánh sáng u ám, mà bên dưới những hoa văn kia, thứ được phong ấn lại chính là một lĩnh vực thời gian độc lập.Bên trong lĩnh vực thời gian, một điểm sáng nhỏ bé như thể một ngôi sao đang di chuyển nhanh chóng, trông chẳng khác nào một chú đom đóm đang quay cuồng trong cơn bão.“Mười… lần…” Sắc mặt của Nam Chiêu Minh nhanh chóng tối lại: “Tức là… chỉ còn năm năm nữa!?”Mạch Bi Trần khép năm ngón tay lại, bàn xoay màu đen biến mất trong lòng bàn tay hắn: “Ngoài ra còn một chuyện khác, tốt nhất là các ngươi hãy ghi nhớ lấy.”Mạch Bi Trần quay người lại, đối mặt với sáu người, ánh mắt rét lạnh, giọng nói uy hiếp: “Thần quan đại nhân từng nói một câu rất thần bí: Nơi này là cố hương của Uyên Hoàng, của chúng ta.”“Thế nhưng hai chữ ‘cố hương’ này lại hoàn toàn khác biệt đối với Uyên Hoàng và cả chúng ta.”“Bởi vậy, dù cho trong lòng chúng ta có tích tụ bao nhiêu oán hận, nơi này trong mắt chúng ta thấp hèn hơn đi chăng nữa thì tốt nhất cũng đừng tùy… tiện… lỗ… mãng!”Ý trong lời nói là, có lẽ Uyên Hoàng coi trọng nơi này hơn vực thẳm.Vẻ hưng phấn và oán hận khó lòng đè nén ban đầu của sáu người bị dập tắt, Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang đều nhanh chóng tỉnh táo lại.“Rõ rồi.” Nam Chiêu Quang nói: “Đa tạ kỵ sĩ đại nhân đã chỉ điểm. Nếu vậy, tiếp theo nên làm gì, xin nhờ kỵ sĩ đại nhân giao phó.”Mạch Bi Trần đưa mắt nhìn về phía tây: “Thái Sơ Thần Cảnh tồn tại độc lập với Thần Giới, có lẽ con rồng mà chúng ta vừa mới giết kia chính là chúa tể của Thái Sơ Thần Cảnh, chứ không phải là Thần Giới.”“Kẻ ngoại lai kia nói rằng, Tây Thần Vực là trung tâm của Thần Giới, là nơi kế thừa huyết mạch của Long Thần, có Long tộc đứng đầu tự xưng là “Long Thần tộc”, kẻ nắm quyền lấy tên là ‘Long Hoàng’, có nghĩa là vị hoàng đế tối cao của Thần Giới.”“Hoàng?”Một chữ này khiến sáu người kia đều tái mét mặt mày, trông như thể nghe thấy điều kiêng kỵ gì đó to hơn cả trời.“Thế gian của Uyên Hoàng, kẻ nào dám xưng hoàng!”“Chỉ đơn giản một chữ này… đủ để ban chết vạn lần!” Nam Chiêu Minh cả giận, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận