Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 2234. Thần Tẫn ở trình độ cực hạn (4)

Ngũ quan của hắn biến dạng kịch liệt, ý chí mạnh mẽ của kỵ sĩ vực thẳm không cho phép hắn hét lên, thế nhưng chính bản thân hắn cũng không thể chịu đựng được, hai mắt như thể sắp nứt ra, cơ thể đột ngột lùi lại cũng tạo thành một vết nứt dài trong lĩnh vực hủy diệt.Hắn nhìn xuống cánh tay của mình, trên bề mặt là một vết bỏng kéo dài khoảng một tấc.Hắn thật sự không thể tin được, vết thương nhỏ xíu này lại có thể đem lại một cơn đau đớn dữ dội gần như xé nát cả ý chí.Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, sự phẫn nộ thuộc về kỵ sĩ vực thẳm bỗng chốc bùng lên.Thế nhưng cơn tức giận kỵ sĩ tới từ hắn còn chưa kịp phóng về phía Vân Triệt thông qua ánh mắt, đôi đồng tử ma quỷ của Vân Triệt với cơ thể trải đầy huyết văn đã phản chiếu trong linh hồn hắn.Vân Triệt không cho Mạch Bi Trần, cũng không cho bản thân chút cơ hội để thở dốc nào. Nhát kiếm thứ hai vung lên của Vân Triệt điên cuồng đánh tới, ma viêm vĩnh kiếp còn chưa tới gần, song đã như thiêu đốt linh hồn của Mạch Bi Trần.Có đôi khi, bóng tối bao phủ chỉ cần trong tích tắc.Cho dù đối phương là kỵ sĩ vực thẳm.Khoảnh khắc một lần nữa đối mặt với ma viêm vĩnh kiếp, Mạch Bi Trần lập tức khom người xuống, sau đó phóng thích thứ sức mạnh khổng lồ, bóp méo quỹ đạo sức mạnh đến từ Kiếp Thiên Ma Đế Kiếm ngay trong lĩnh vực hủy diệt đang vặn xoắn.Tiếp theo đó, huyền quang trên cánh tay Mạch Bi Trần chợt ngưng tụ lại, biến đôi tay hắn thành màu đồng cổ đặc quánh, đánh thẳng vào lồng ngực Vân Triệt.Vân Triệt không dừng thế tấn công của mình lại, Kiếp Thiên Ma Đế Kiếm cũng đánh bật lại ngay tức khắc… hắn không hề có bất kỳ động thái né tránh hay phòng thủ nào, thậm chí còn không có dư sức để tự bảo vệ mình.Hắn hoàn toàn phớt lờ thứ sức mạnh bán thần đang đánh thẳng vào lồng ngực mình.Tất cả những gì hắn muốn, chính là liều mạng!Trên thân kiếm không chỉ có ngọn lửa đen kịt dữ tợn, mà còn có một con mắt trông như bóng dáng của một con sói dưới vực sâu tối thui.Trái tim của Mạch Bi Trần đột ngột đập cái “thịch”.Uy lực của nhát kiếm này hơn hẳn nhát kiếm mới nãy.Hơn nữa còn vượt qua sức mạnh cực hạn của bản thân hắn!Nếu như bị đánh trúng từ chính diện, vết thương mà nhát kiếm này gây ra tuyệt đối không nhẹ chút nào!Hắn là một kỵ sĩ vực thẳm cao ngạo và mạnh mẽ, được ban cho cái danh “người bảo vệ”.Không một kẻ nào của thế giới này xứng để khiến hắn bị thương!Cánh tay đánh về phía Vân Triệt của Mạch Bi Trần đột ngột rút về. Hắn chắn ngang hai tay trước ngực, tạo thành một màn chắn màu vàng sẫm kỳ dị.Ầm…Ma viêm nuốt chửng cả bầu trời cùng với tiếng sói hú biến mọi ngóc ngách của Thái Sơ Thần Cảnh phản chiếu đôi mắt của tất cả mọi người thành một màu máu đen đáng sợ.Trong tiếng nổ ầm ầm chôn vùi mọi âm thanh trên thế gian này, Mạch Bi Trần rên lên một tiếng đau đớn rồi bay ngược lại, thời điểm rơi xuống còn tạo thành một cái rãnh sâu dài cả ngàn dặm trên mặt đất, sau đó lại bắn lên, bay thêm mấy chục dặm nữa mới miễn cưỡng dừng lại được.Mái tóc của hắn rối bù, giáp bạc nhuốm bụi bặm, trong đôi mắt bùng lên cơn phẫn nộ.Một vệt máu dài chậm rãi tràn ra từ khóe miệng hắn.Hắn… bị thương rồi!Rắc!Một luồng thần nguyên Nam Minh trên cơ thể Vân Triệt ngừng phát sáng hệt như một ngôi sao vĩnh viễn mất đi màu sắc.Phản phệ dữ dội tới từ nhát kiếm vừa rồi khiến Vân Triệt hộc máu, cơ thể mất thăng bằng trong chốc lát.Thế nhưng ngụm máu trong cổ họng còn chưa tuôn ra hết, Vân Triệt đã kéo theo một đường máu lao thẳng về phía Mạch Bi Trần, một chiêu hủy thiên diệt địa bao trùm cả trăm dặm xung quanh cơ thể hắn.Ầm ầm!Vạn tia sấm sét chấn động thế gian, bóng tối bao trùm khắp nơi nơi, trên nền xanh đã hoàn toàn hóa thành địa ngục tai ương, Mạch Bi Trần lại một lần nữa liên tiếp bị đánh lui.Phía xa, đám huyền giả vốn đã kinh sợ tới mức hồn xiêu phách lạc lúc này đây lại càng như đang rơi vào một giấc mộng vô cùng hoang đường.Đó là thứ sức mạnh mà bọn họ không thể hiểu được, cũng không thể chạm tới.Thế nhưng ai nấy đều có thể thấy rõ…Một kẻ tới từ vực thẳm, cường đại tới mức khiến bọn họ triệt để sinh lòng tuyệt vọng như Mạch Bi Trần, dưới thanh kiếm của Vân Đế, lại hoàn toàn rơi xuống thế hạ phong!Ầm ầm!Ầm ầm!Ùng ục…Dòng máu chảy khắp cơ thể của tất cả huyền giả bị khuấy động hết lần này tới lần khác, thậm chí mỗi lần thứ sức mạnh kia bùng nổ, màng nhĩ của bọn họ như thể đều phải gánh chịu tai ương vô cùng đau đớn.Không gian liên tục sụp đổ, rồi lại sụp đổ, bầu trời của vùng đất Thái Sơ xưa nay một màu xám trắng bị nhuộm thành một màu sắc u ám, không ngừng vặn vẹo vỡ vụn, từ xa nhìn lại trông chẳng khác nào bị xé toạc thành mấy chục lỗ hổng khổng lồ.Cùng lúc đó, mặt đất phía bên dưới cũng sụp thành từng hố như vực sâu đen kịt không thấy đáy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận