Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 958: Chó cùng rứt giậu

**Chương 958: Chó cùng rứt giậu**
"Hắn... Vậy mà... lợi hại như vậy?" Mộc Tiểu Lam ngơ ngác nói: "Thế nhưng, hắn rõ ràng chỉ có Quân Huyền cảnh, làm sao có thể..."
"Không vào thần đạo huyền lực, thế mà có thể so sánh với người mới vào thần đạo Thần Nguyên cảnh," Mộc Túc Sơn cảm thán nói: "Đừng nói là ngươi, ngay cả ta đều chưa từng nghe thấy. Sợ là trong lịch sử Ngâm Tuyết Giới chúng ta, đều chưa bao giờ xuất hiện qua. Sư tôn của ngươi mang về người này, là một gia hỏa tương đối ghê gớm."
"Dung nhan chưa từng nghe thấy này, sợ là đủ để kinh động cả Đại Giới Vương."
Mộc Tiểu Lam: "..."
Lệ Minh Thành thở hổn hển, xung quanh bốn phía, những ánh mắt khác nhau như vô số đao nhọn đâm lên thân hắn. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, thực lực của Vân Triệt vậy mà cường đại đến tình trạng như thế, rõ ràng Quân Huyền cảnh giới, lại có thể trực diện lực lượng của hắn mà bất bại.
Giờ phút này, hắn mặc dù kinh hãi, cũng đã hiểu rõ, lúc trước khảo hạch, hắn hẳn là thật sự không có gian lận!
Thậm chí tại bão tuyết cảnh, còn cố ý nương tay.
Hắn khổ chờ nhiều năm như vậy mới tham gia khảo hạch, vì Ngọc Lạc Băng Hồn Đan. Hắn vốn nhất định phải có được, nhưng tình hình hiện tại, muốn cưỡng ép nói Vân Triệt gian lận là không thể nào, cũng đồng nghĩa với việc Ngọc Lạc Băng Hồn Đan sẽ rơi vào tay Vân Triệt.
Tiến vào Hàn Tuyết Điện, chuyện thứ nhất hắn muốn làm chính là lấy thiên phú hơn người cùng thân phận chất tử của Tổng Điện Chủ, nhanh chóng tích lũy thanh danh, nhưng bây giờ, trước mặt vô số người, hắn không những không thể giương oai, ngược lại mất hết mặt mũi, còn trở thành hòn đá lót đường cho Vân Triệt dương oai! !
Lệ Minh Thành nghiến răng ken két, toàn thân khẽ run, cơ hồ muốn tức nổ phổi, hắn đã không rảnh để chấn kinh vì sao Vân Triệt chỉ có Quân Huyền cảnh huyền lực lại có thể sở hữu lực lượng kinh người như vậy, chỉ muốn dùng hết tất cả để giẫm lên hắn, đoạt lại mặt mũi và thanh uy!
"Uống..." Lệ Minh Thành khẽ quát một tiếng: "Vân Triệt, ngươi thật sự là khiến ta kinh ngạc. Ta thừa nhận ta đã xem thường ngươi, nhưng chỉ bằng ngươi, còn không có tư cách phách lối đắc ý trước mặt ta! !"
Trong lúc hắn nói chuyện, trên thân bỗng nhiên bắt đầu hiện lên một tầng lam quang nhàn nhạt, rồi dần trở nên nồng đậm, khi quang mang trở nên có chút chói mắt, đại lượng băng linh diễn sinh xung quanh thân thể hắn, vờn quanh hắn bay múa.
Nhiệt độ của Hàn Tuyết Điện cũng hạ xuống kịch liệt với một biên độ kinh người.
Đinh!
Một tiếng vang khẽ, giống như bông tuyết trong máng xối, sau lưng Lệ Minh Thành, bỗng nhiên lộ ra một đạo huyền ấn hình hoa mai, theo hoa mai ấn ký xuất hiện, hàn khí tràn ngập không gian đột nhiên tăng vọt, một cỗ rét thấu xương băng hàn xuyên qua thân thể tất cả mọi người, sau đó đâm thẳng vào tâm hồn, khiến toàn thân bọn họ run rẩy.
"Cái này... Đây là..."
"Là Thanh Lẫm trận! Lệ Minh Thành vậy mà tu thành Thanh Lẫm trận! !" Kỷ Hàn Phong kinh hãi nói, hắn ở Hàn Tuyết Điện nhiều năm như vậy, còn chưa từng nghe qua ai có thể ở Thần Nguyên cảnh cấp ba phóng thích Thanh Lẫm trận.
Những huyền giả ở gần đều rụt rè lùi lại, vẻn vẹn khí tức đã kinh người như thế, uy lực của "Thanh Lẫm trận" này khủng bố bao nhiêu, có thể tưởng tượng được.
Ai nấy đều thấy được, Lệ Minh Thành không thể chấp nhận kết quả vừa rồi, đã bị chọc giận hoàn toàn, không chừng, thật sự sẽ trực tiếp giết Vân Triệt.
Khí tức không ngừng bành trướng của Lệ Minh Thành khiến Mộc Tiểu Lam đều cảm thấy sâu sắc kinh hãi, nàng vội vàng hô to: "Vân Triệt, mau tránh ra! Lệ Minh Thành, ngươi điên rồi à!"
"Hắc... Vân Triệt!" Lệ Minh Thành vươn tay, trên mặt là nụ cười lạnh dữ tợn: "Có gan, ngươi lại tiếp ta chiêu này thử xem! !"
Trong tiếng gào thét, Lệ Minh Thành hai tay giao thoa, liền muốn phóng thích Thanh Lẫm trận, nhưng ngay lúc này, trước mắt hắn bỗng nhiên quang ảnh nhoáng lên một cái, chính là khuôn mặt của Vân Triệt.
Oanh! ! ! !
Vân Triệt đạp Huyễn Quang Lôi Cực, như quỷ ảnh trong nháy mắt xuyên qua khoảng cách mấy chục trượng, thoáng hiện đến trước người Lệ Minh Thành, cùi chỏ hung hăng đụng vào bụng hắn.
Thân thể va chạm, mang theo âm thanh trầm đục như sấm.
Thân thể lực lượng của Vân Triệt khủng bố cỡ nào, một kích mãnh liệt tuyệt luân này, đối với Lệ Minh Thành mà nói, quả thực giống như bỗng nhiên từ trong hư không oanh ra, không có nửa điểm phòng bị. Thân thể thẳng tắp ban đầu của hắn bị đụng thành góc vuông, bụng dưới hoàn toàn lõm xuống, phía sau lưng lồi ra khoa trương, huyền ấn hoa mai vừa mới thành hình sau lưng cũng trực tiếp tan rã, cả người giống như đạn pháo bị bắn ra ngoài.
Ầm! !
Lệ Minh Thành trong nháy mắt bay ra hơn mười trượng, sau đó đập ầm ầm vào cột trụ đại sảnh phía sau, trong tiếng trầm đục lại hung ác rơi xuống, cằm trước thân thể, ngã một tư thế "chó ngã gặm bùn" vô cùng tiêu chuẩn, hai chiếc răng lẫn máu từ trong miệng hắn bay ra xa, trong đó một chiếc rất trùng hợp lăn xuống bên chân Vân Triệt.
Hàn Tuyết chính điện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có vô số âm thanh cằm rơi xuống đất.
"A... A a... A..."
Lệ Minh Thành hai tay ôm chặt bụng, co quắp trên mặt đất như tôm tép, lại rất lâu không đứng dậy nổi, khóe miệng máu tươi hòa với bọt mép không ngừng chảy ra, ngay cả tiếng rên rỉ cũng yếu ớt và thống khổ lạ thường.
Từng đạo ánh mắt đờ đẫn rơi vào trên thân Lệ Minh Thành, tất cả mọi người, nhất là Lệ Minh Thành, đều không thể tin được, vẻn vẹn chỉ là nhận một kích như thế của Vân Triệt mà thôi, vì sao lại trực tiếp không chịu nổi đến mức này.
Khả năng duy nhất, chính là thực lực của hắn không những thật sự thắng qua Lệ Minh Thành... mà còn thắng xa!
Nếu là đổi lại người khác, gặp phải tình huống tương tự, đối mặt với thân là chất nhi của Tổng Điện Chủ như Lệ Minh Thành, cũng quyết không dám hạ nặng tay để hắn chật vật như thế. Nhưng hắn trêu chọc lại là sát tinh Vân Triệt. Lúc trước hắn liên tục khiêu khích, vừa rồi lại liên tục mấy lần muốn hạ nặng tay thậm chí tử thủ với hắn, người như vậy, Vân Triệt sao có thể để hắn dễ chịu.
Tuy nhiên hắn vô số lần khuyên bảo mình tại Thần Giới nhất định phải khiêm tốn, nhưng bản tính là thứ, nếu dễ dàng ngăn chặn hoặc thay đổi như vậy, đã không thể gọi là bản tính.
Kỷ Hàn Phong run rẩy trọn vẹn mấy hơi thở, mới vội vàng vọt tới bên cạnh Lệ Minh Thành, cẩn thận đỡ hắn dậy: "Minh Thành sư đệ, ngươi không sao chứ?"
Lệ Minh Thành tuy thống khổ không chịu nổi, nhưng khí tức cũng không có suy yếu quá nhiều, nội thương cũng không quá nặng, Kỷ Hàn Phong lúc này mới thở phào một hơi. Lệ Minh Thành chính là chất tử ruột của Tổng Điện Chủ Mộc Phượng Xu, hơn nữa đối với hắn đặc biệt che chở, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ngay cả hắn cũng không gánh nổi.
Vân Triệt một cước giẫm lên chiếc răng gãy của Lệ Minh Thành, đi đến trước mặt Lệ Minh Thành và Kỷ Hàn Phong, mặt không đổi sắc nói: "Năm chiêu đã qua, Lệ Minh Thành, ngươi bây giờ còn muốn nói ta gian lận sao?"
"Ngươi... Ngô!" Lệ Minh Thành vừa lên tiếng, khóe miệng liền bỗng nhiên phun ra một ngụm bọt mép lẫn máu, thân trên lại lần nữa thống khổ cuộn tròn xuống.
Nhưng thống khổ trên thân thể, sao sánh nổi khuất nhục trong linh hồn hắn.
Vì ngày hôm nay, hắn chờ đợi, khổ tu lâu như vậy, vốn cho rằng hôm nay, lại là tân sinh của hắn, là điểm xuất phát để hắn bay cao.
Không ngờ, tất cả, lại bị một kẻ đến từ Hạ Giới, một kẻ huyền lực còn chưa bước vào thần đạo, trong mắt hắn lúc trước, ngay cả phế phẩm cũng không bằng, phá hỏng!
Hắn hoàn toàn sẽ không đem tất cả những chuyện này quy về việc mình gieo gió gặt bão.
Vân Triệt không thèm nhìn hắn, thậm chí không nhìn Kỷ Hàn Phong, quay người hướng về Mộc Túc Sơn nói: "Túc Sơn tiền bối, như vậy, ta đã đủ chứng minh mình không có gian lận rồi chứ?"
Lúc nói chuyện, hắn chú ý tới Mộc Tiểu Lam bên cạnh Mộc Túc Sơn, mắt lấp lánh, môi phấn mở lớn, ngơ ngác nhìn hắn, giống như hoàn toàn không nhận ra hắn, trong lòng liền đắc ý: Tiểu nha đầu này lần này đã biết sự lợi hại của ta rồi chứ!
"Ha ha ha ha," Mộc Túc Sơn cười lớn một tiếng, đưa tay vuốt râu, ánh mắt ý vị sâu xa: "Thẳng thắn mà nói, dù là ta, lúc trước tuy tuyệt không tin có người có thể gian lận trong Băng Huyền cảnh, lại cũng không thể tin được một người có thể lấy Quân Huyền cảnh giới huyền lực, dừng lại lâu như vậy trong Băng Huyền cảnh. Xem ra, ta một mực tự ngạo kiến thức uyên bác, cuối cùng cũng bất quá là ếch ngồi đáy giếng."
"Ngươi giao thủ với Lệ Minh Thành, chẳng những không có thua trong năm chiêu, ngược lại trong vòng năm chiêu đã đánh bại hắn, hơn nữa thoạt nhìn..." Mộc Túc Sơn khẽ động ánh mắt: "Đây còn chưa phải là toàn lực của ngươi. Băng Vân Cung chủ lần này vì Băng Hoàng Thần Tông chúng ta, mang về một kỳ tài, tuy chỉ là ngày đầu gặp mặt, nhưng ta sống nhiều năm như vậy, còn là lần đầu tiên bức thiết muốn xem ngươi tương lai sẽ đạt tới cảnh giới kinh người nào."
Nghe Mộc Túc Sơn đánh giá cực cao về Vân Triệt, đôi môi mềm mại vốn chưa khép lại của Mộc Tiểu Lam càng mở to hơn.
" ... Tạ Túc Sơn tiền bối khích lệ." Vân Triệt cười khổ nói. Lời này vừa ra, kế hoạch khiêm tốn của hắn ở Băng Hoàng Thần Tông, xem như đi tong.
Thế giới trước kia Vân Triệt không có khái niệm thần đạo, hôm nay lại là ngày đầu tiên đến Thần Giới, nên căn bản không rõ việc dùng huyền lực không vào thần đạo đánh bại huyền giả thần đạo là kinh người cỡ nào... hoặc là nói "nghịch thiên" cỡ nào.
Ít nhất tất cả mọi người ở đây, không ai từng nghe nói.
Đây cũng là vì sao căn bản không có người tin tưởng Vân Triệt có thể lấy thực lực của mình thông qua khảo hạch Băng Huyền cảnh.
Mộc Túc Sơn có địa vị cực cao tại Hàn Tuyết Điện, cao hơn tất cả Điện Chủ và đạo sư, cơ bản chỉ đứng sau Tổng Điện Chủ Mộc Phượng Xu. Những lời này của hắn đối với Vân Triệt, đừng nói những huyền giả vừa mới thông qua khảo hạch, các đệ tử chính thức của Hàn Tuyết Điện ở đây đều kinh hãi thật lâu, không nói nên lời.
Những ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt không còn nửa điểm miệt thị và trào phúng, nghĩ đến tiếng cười vang trước đó, bọn hắn chỉ thấy mặt đỏ tới mang tai.
"Hàn Phong, giao Ngọc Lạc Băng Hồn Đan cho Vân Triệt đi, sau đó mang Lệ Minh Thành đi chữa thương." Mộc Túc Sơn nhàn nhạt lên tiếng, sau đó vươn tay: "Ta không quên lời hứa vừa rồi, ngươi đã chứng minh mình không có gian lận, như vậy, ngoại trừ Ngọc Lạc Băng Hồn Đan, khối Trích Tinh thạch này, cũng ban thưởng cho ngươi, nó dùng trên người ngươi, cũng tất nhiên sẽ không bị bôi nhọ."
"... " Lệ Minh Thành tuy thống khổ muốn chết sau một kích kia của Vân Triệt, nhưng đủ để hắn nghe rõ âm thanh xung quanh. Lời trào phúng của Vân Triệt, khen ngợi và khen thưởng của Mộc Túc Sơn, hắn nghe rõ mồn một, mà vốn hắn là nhân vật chính, đã căn bản không người chú ý, như con chó chết bị đánh gãy chân, ngồi phịch ở đó, hắn phảng phất cảm thấy chế giễu và thương hại của đám người, phảng phất thấy được mình trở thành trò cười của toàn bộ Hàn Tuyết Điện sau này, chỉ cần Vân Triệt không chết, bóng tối và sỉ nhục này sẽ bao phủ hắn, khiến hắn vĩnh viễn đừng hòng ngẩng đầu lên.
"Vân... Triệt..." Lệ Minh Thành hàm răng run rẩy, đại não hỗn loạn, bỗng nhiên gào thét như dã thú, đột nhiên thoát khỏi Kỷ Hàn Phong, nhào về phía Vân Triệt đang quay lưng về phía hắn, một thanh hàn băng trường kiếm bị hắn nắm chặt, ngưng tụ tất cả lực lượng điên cuồng, trong tiếng cuồng hống đâm về phía sau lưng Vân Triệt.
Một màn đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người bất ngờ, Vân Triệt không những quay lưng về phía Lệ Minh Thành, mà còn cách xa chỉ không đến năm trượng, Mộc Túc Sơn sắc mặt biến hóa, nhưng khoảng cách ngắn như vậy, dù là hắn muốn ra tay ngăn cản cũng không kịp, mà Mộc Tiểu Lam chỉ kịp phát ra một tiếng thét kinh hãi.
"A —— ---- "
Trước khi Lệ Minh Thành ra tay, Vân Triệt đã cảm giác được rõ ràng một cỗ oán độc không ngừng gần như mất khống chế đang khóa chặt trên người mình, sớm có phòng bị. Ngay nháy mắt Lệ Minh Thành ra tay, hắn đã nhanh như chớp cong người, khiến một kiếm điên cuồng của Lệ Minh Thành trực tiếp đâm vào không khí, sau đó, khuỷu tay Vân Triệt hung hăng đập về phía sau, nghiền nát lực trận huyền khí của Lệ Minh Thành, đánh mạnh vào ngực hắn.
Trong nháy mắt lực lượng bạo phát, Vân Triệt khẽ động ánh mắt, trong lòng thầm niệm một tiếng: Nguy rồi.
Một kiếm điên cuồng này của Lệ Minh Thành ngưng tụ tất cả lực lượng và oán hận, căn bản không có bất kỳ hộ thân chi lực nào, một kích này vốn không tính quá nặng, lại tất nhiên sẽ khiến hắn trong trạng thái này trọng thương...
"Ô oa a a a a..."
Trong đại điện vang lên tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương, Lệ Minh Thành giữa không trung phun ra một đạo huyết tiễn dài hơn một trượng, như túi máu phá động, vẩy máu bắn tung tóe ra ngoài, cùng lúc đó, một tiếng rống to nổ tung bên tai Vân Triệt: "Dừng tay! !"
Gần như cùng lúc Vân Triệt đánh trúng Lệ Minh Thành, Kỷ Hàn Phong bay nhào tới lại bỗng nhiên ra tay, một đạo Huyền Khí băng lãnh không chút lưu tình đánh vào sau lưng Vân Triệt.
Không ai ngờ tới Lệ Minh Thành sẽ bỗng nhiên phát rồ đánh lén Vân Triệt, càng không ai ngờ, Kỷ Hàn Phong lại cũng sẽ bỗng nhiên ra tay với Vân Triệt. Kỷ Hàn Phong chính là đệ tử chính thức của Hàn Tuyết Điện đã đạt tới Thần Nguyên cảnh trung kỳ, hoàn toàn không thể so sánh với Lệ Minh Thành, căn bản không phải Vân Triệt có thể tiếp nhận.
Vân Triệt như bị núi cao đánh trúng, trước mắt đột nhiên tối sầm, bị đánh bay ra ngoài.
"Vân Triệt!"
Mộc Tiểu Lam giật mình kinh hô, cấp tốc bay lên, đỡ lấy Vân Triệt đang bay tứ tung, sau đó nhanh chóng tan mất dư lực trên người hắn, nàng vừa muốn hỏi thăm thương thế của Vân Triệt, nhưng bỗng nhiên cảm giác được trên người hắn dường như không có dấu hiệu bị thương, lập tức sửng sốt một chút, mới yếu ớt hỏi: "Ngươi... không sao chứ?"
Toàn thân khí huyết Vân Triệt sôi trào, hai tay của hắn nắm chặt, ánh mắt đột nhiên chuyển hướng Kỷ Hàn Phong, một cỗ lệ khí xông lên đỉnh đầu: "Kỷ... Hàn... Phong! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận