Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 2103. Tử quang (2)

“Cũng phải.” Vân Vô Tâm tin tưởng gật đầu: “Năng lực đối phó với nữ nhân của phụ thân cao siêu ~ như ~ vậy, quả thật không cần người khác giúp đỡ.”“Ta không có ý này! Hừ…” Rống xong, hắn thở dài một hơi, sao hắn cảm thấy chuyến đi này đã dạy hư nữ nhi, quay về nên giải thích thể nào với Sở Nguyệt Thuyền đây.Lông mày của Vân Vô Tâm nhướn lên: “Dù sao thì ngươi cũng đã ra tay với tiểu di khác của ta rồi, không thể bên trọng bên khinh.”“Bên trọng bên khinh là dùng như vậy à!?” Giọng Vân Triệt lại cao lên mấy phần, ánh mắt trừng nàng cũng càng phóng đại hơn.Nhìn thấy dáng vẻ của Vân Triệt, rốt cuộc Vân Vô Tâm cũng bắt đầu có chút sợ hãi, giọng nói cũng có chút rụt rè: “Phụ thân sẽ không thực sự tức giận đúng không?”Nàng vươn tay ra, nhẹ nhàng kéo tay áo của phụ thân: “Ta không cố ý chọc giận ngươi, chỉ là… trên đường đi lúc phụ thân nói cả đời mình không thể có bằng hữu nữa, dáng vẻ như rất mất mát, ta nghĩ như vậy có thể khiến ngươi vui vẻ một chút không… thật sự không phải cố ý chọc giận ngươi.”“…” Nội tâm của Vân Triệt như được nhẹ nhàng chạm vào, vẻ hung dữ lập tức thu lại, sau đó ngẩng mặt cười lớn: “Ha ha ha, hóa ra chỉ đơn giản như vậy là có thể dọa ngươi sợ, quả nhiên ta vẫn còn uy nghiêm của phụ thân, ha ha ha.”Bàn tay nhỏ bé của Vân Vô Tâm hất mạnh tay áo Vân Triệt, nhìn sang chỗ khác, hừ nhẹ nói: “Đáng giận! Biết ngay mà… Sao phụ thân có thể thật sự tức giận vì loại chuyện này được! Có khi mừng thầm còn không kịp, hừ!”Lúc này, âm thanh gió tuyết của Thánh Vực đột nhiên trở nên thong thả, lại một bóng dáng nữ tử như tiên như ảo từ trong tuyết đi đến.Vân Vô Tâm đưa mắt nhìn, khoảnh khắc nhìn rõ dung nhan nàng, môi nàng bất giác há ra.Nàng đến trước Vân Triệt và Vân Vô Tâm, dừng lại trong tuyết trắng vô ngần, nhìn Vân Triệt, nhẹ nhàng nói: “Ta nên gọi ngươi là Vân Đế hay là Vân sư huynh?”Ánh mắt nàng nhìn hắn vẫn như trước kia, dù cho hắn là Vân Triệt, là Ma Chủ, hay là Vân Đế.Vân Triệt nhìn nàng: “Nếu là Phi Tuyết thì đương nhiên ta vẫn muốn nghe ngươi gọi Vân sư huynh nhất, hoặc là Vân Triệt.”“Tiên nữ tỷ tỷ.” Lúc này Vân Vô Tâm đột nhiên nói: “Lần đầu gặp nhau, ta là Vân Vô Tâm.”Vân Triệt: (Cách gọi này cũng dùng…)Mộc Phi Tuyết có chút kinh ngạc, lúc nhìn thấy Vân Vô Tâm, đôi mắt băng tuyết của nàng rõ ràng dịu dàng hơn một chút, cũng phức tạp hơn: “Bất tri bất giác, nữ nhi của Vân sư huynh lại đã lớn như vậy rồi, thời gian lặng lẽ trôi giống như gió tuyết vĩnh hằng này, xinh đẹp mà tàn khốc.”“Nhưng ở trên người Phi Tuyết dường như chỉ có xinh đẹp.” Vân Triệt cười nói.“…” Đôi mắt xinh đẹp khẽ xao động, dường như nàng đang mỉm cười, chỉ là nụ cười trên khuôn mặt như ngọc của Mộc Phi Tuyết mãi mãi nhạt như tuyết đầu mùa tan ngay khi rơi xuống ngón tay.“Ta không quấy rầy cha con các ngươi nữa.”Nàng để lại một câu nói thản nhiên, sau đó cơ thể như tuyết nhẹ nhàng chậm rãi rời đi.Ánh mắt của Vân Vô Tâm vẫn dõi theo bóng lưng nàng, mãi cho đến khi nàng đi xa vẫn không dời mắt.“Rất giống nương của ngươi, phải không?” Vân Triệt nói.“Hả? Giống sao?” Vân Vô Tâm kinh ngạc hỏi lại.Lần này đến lượt Vân Triệt ngạc nhiên: “Vậy vì sao ngươi lại nhìn chằm chằm vào nàng?”Vân Vô Tâm nhìn chăm chú vào Vân Triệt một lúc, phát hiện vẻ ngạc nhiên của hắn dường như cũng không phải giả vờ, vì vậy nói: “Phụ thân, viên Hằng Ảnh Thạch ngươi tặng cho ta kia chính là nàng đưa cho ngươi, phải không?”“Ờm…” Vân Triệt vươn tay sờ sờ chóp mũi: “Thiên Ảnh a di nói cho ngươi à?”“Ta còn biết, nàng rất thích ngươi… loại rất thích kia.”Những lời này Vân Vô Tâm nói rất nghiêm túc, dường như mang theo một cảm xúc tinh tế.“Đây chắc chắn không phải do Thiên Ảnh a di ngươi nói.” Vân Triệt rất vững tin nói.Ánh mắt Vân Vô Tâm mang theo chút kỳ quái: “Phụ thân, trước khi ngươi tặng Hằng Ảnh Thạch cho ta, hẳn sẽ không… hoàn toàn không xem huyền ảnh khắc bên trong chứ?”Vân Triệt sững sờ một lúc, sau đó lắc đầu: “Không. Bởi vì ta đã nói rõ ràng với nàng rằng viên Hằng Ảnh Thạch này là để tặng cho nữ nhi. Sau khi nhận từ tay nàng, ta cũng chỉ muốn nhanh chóng tặng cho ngươi, không nghĩ đến chuyện khác.”“Chẳng lẽ bên trong vẫn còn lưu giữ huyền ảnh nàng khắc lên lúc trước?”Đôi chân nhỏ của Vân Vô Tâm giẫm mạnh lên tuyết: “Phụ thân, đôi lúc ngươi… thật sự là đồ siêu ngốc!”Vân Triệt: “Ờm…”“Đa tình lạm tình là chuyện rất đáng giận, nhưng… phụ lòng một người xinh đẹp như vậy, si tình như vậy là chuyện còn đáng giận hơn!”Viên Hằng Ảnh Thạch kia bị Vân Vô Tâm lấy ra, trực tiếp ném vào trong tay phụ thân: “Tự ngươi xem đi… ta cũng tự mình đi chơi!”Nói xong, Vân Vô Tâm trực tiếp quay người bay về phía thánh điện, bỏ lại phụ thân một mình “tự kiểm điểm”.“Vô Tâm, ngươi muốn đi…”Vân Vô Tâm lại hoàn toàn không để ý đến hắn, trong giây lát đã bay ra khỏi tầm mắt hắn.Vân Triệt vừa sầu não vừa buồn cười lắc đầu, cầm Hằng Ảnh Thạch trong tay, phản ứng của Vân Vô Tâm cũng khiến hắn tò mò không ít.Huyền khí bắt đầu khởi động… Bên trong Hằng Ảnh Thạch khắc rất nhiều huyền ảnh, có những hình ảnh mà hắn đã thấy Vân Vô Tâm khắc lên vào sinh nhật hàng năm cho hắn, có ngày thường này tiện tay lưu lại, cũng có rất nhiều ảnh lưu niệm về Sở Nguyệt Thuyền, Phượng Tuyết Nhi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận