Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 781: Ma Quật ác chiến

**Chương 781: Ác chiến Ma Quật**
Ầm! Ầm! Ầm! Oanh…
Thí Nguyệt Ma Quật đang phải hứng chịu thảm họa kinh khủng nhất từ trước tới nay. Hỏa diễm bạo ngược cùng bóng tối âm u tràn ngập mỗi một góc. Không gian điên cuồng sụp đổ, đổ nát, tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc tựa như một cái chuông trời bị ngọn núi cao vạn trượng tùy ý va chạm… Lúc này, nếu có Huyền giả khác ở đây, dù cho là cường giả vương Huyền cảnh giới, chỉ cần là tiếng nổ rung động thương khung này, đều đủ để bọn họ trong nháy mắt ý thức sụp đổ, khí huyết chảy ngược, hôn mê tại chỗ.
Nếu là Huyền lực yếu hơn một chút, thậm chí sẽ thân hồn đều tan nát mà mất mạng.
Một người một ma, ở trong thế giới đen ám bị đóng chặt này đã giao thủ mấy trăm hiệp, như có sự hiểu ngầm, sức mạnh của bọn họ đều không ngừng tăng cường… Đều đang từng bước thăm dò cực hạn sức mạnh của đối phương.
Tai họa bao phủ Thí Nguyệt Ma Quật ngày càng kịch liệt, toàn bộ tiểu thế giới như ở vào miệng núi lửa đang phun trào… Chỉ có U Minh Bà La hoa chưa hoàn toàn nở rộ tương tự ở trong bão táp tai họa, nó một mình chập chờn, phát ra từng trận âm thanh như tiếng quỷ khóc cười.
Ầm!!!
Vân Triệt một kiếm nổ ra, thân kiếm bị Thí Nguyệt Ma Quân đẩy ra, mang theo lực lượng hỏa diễm của Trọng Kiếm đánh vào vách đá cách đó 50 trượng, nhất thời, âm thanh vỡ nát chói tai vô cùng át đi tiếng nổ của hỏa diễm, một vết rách thật dài tại trên vách đá nghiêng xuống phía dưới lan tràn cho đến mặt đất.
Ở trên vách đá này nổ ra vết rách, so với một kiếm chém nát núi cao vạn trượng còn gian nan hơn!
Vân Triệt một kiếm vung hụt, thân thể mất đi thăng bằng, nhưng nhanh chóng xoay người lại, Kiếp Thiên Kiếm nặng ngàn cân tựa như cánh tay của hắn mềm mại tùy tâm, trong nháy mắt đánh ngược lại, đem ma trảo hung ác của Thí Nguyệt Ma Quân đánh văng ra.
Rầm rầm rầm rầm…
Thí Nguyệt Ma Quật rung động kéo dài, bên trong vết rách trên vách đá do Vân Triệt nổ ra, bắt đầu có đá vụn rơi rải rác xuống, nhưng còn chưa chạm đất, đã bị cuốn vào dòng xoáy sức mạnh cuồng bạo.
Hơn một ngàn hiệp giao thủ, một người một ma thế mà lại kỳ lạ ngang sức ngang tài, từ đầu đến cuối không một bên nào chiếm được dù chỉ là một chút thượng phong.
Vẻ mặt Vân Triệt một mảnh hung tàn, bởi vì đây không phải luận bàn, mà là liều mạng, hắn và Thí Nguyệt Ma Quân, phải có một người chết… Nhưng trong ánh mắt, lại lộ ra sự hưng phấn ngày càng mãnh liệt.
Nhưng mà, Thí Nguyệt Ma Quân lại càng ngày càng hoảng sợ.
Hắn là ma, Viễn cổ chi ma chân chính, lại còn là quân vương trong ma! Mà người, trong nhận thức của ma, là sinh linh thấp kém như giun dế, hắn chỉ cần giơ tay, liền có thể dễ dàng hủy diệt một tinh giới có ngàn tỉ nhân loại.
Mặc dù hôm nay mệnh hồn của hắn đều bị tổn hại, thực lực không bằng một phần vạn của năm đó, nhưng đối với sự miệt thị loài người, là khắc vào trong xương. Mà dù cho là trạng thái bây giờ của hắn, khí tức từ Vân Triệt, cũng phải yếu hơn hắn không biết bao nhiêu lần… Cho dù trong tay hắn nắm giữ một thanh dị kiếm khiến hắn sợ hãi, linh hồn đều không bị khống chế run rẩy, ở trong mắt hắn, vẫn như cũ là giun dế.
Nhưng từ khi bắt đầu giao thủ hiệp thứ nhất cùng Vân Triệt, khiếp sợ ngay khi trong linh hồn hắn lan tràn, mà loại khiếp sợ này không những không tùy theo nhỏ yếu, ngược lại ngày càng mãnh liệt… Lúc ban đầu, hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực, bởi vì đối mặt một sinh linh thấp kém như vậy mà dùng hết toàn lực, đối với hắn mà nói là một sự sỉ nhục to lớn. Cảm nhận được sức mạnh của Vân Triệt vượt xa dự liệu, hắn bắt đầu tăng dần sức mạnh của mình, nhưng sức mạnh của hắn mỗi khi tăng lên một phần, sức mạnh của đối phương cũng sẽ theo đó tăng trưởng, cho đến hắn tăng đến chín phần ma lực, vẫn như cũ không thể nào áp chế được Vân Triệt.
Sức mạnh truyền đến từ thanh cự kiếm đỏ thẫm kia khiến hắn sợ hãi, mà sức mạnh như vậy, với thân thể phàm nhân của Vân Triệt, mỗi một kiếm, đều tất nhiên là tiêu hao cực lớn. Nhưng mà dưới Thiên Kiếm, kiếm uy của hắn không những không yếu đi, ngược lại còn tăng cường…
Sinh linh cấp thấp, thân thể và khí tức cấp thấp, nhưng lại phảng phất ẩn chứa sức mạnh như Ma Thần thân thể của hắn!
Tên nhân loại đáng ghét này, hắn nhất định là đang liều mạng cắn răng kiên trì! Với khí tức thấp kém và thân thể thấp hèn như vậy, làm sao có thể liên tục phóng ra sức mạnh như thế!!
Vẻ mặt Thí Nguyệt Ma Quân vặn vẹo dữ dội, hai con ngươi ác ma đột nhiên bắn ra hắc quang mạnh mẽ, Vĩnh Dạ Huyễn Ma Điển trong nháy mắt vận chuyển đến cảnh giới cao nhất, Hắc Ám Ma lực cũng không còn giữ lại, toàn lực dâng lên.
Vân Triệt nhíu mày lại, trong miệng một tiếng rống to, bắp thịt hai tay nổi lên, gân xanh vặn vẹo, khớp xương nổ vang, sau đó, hai chân ngang về phía trước, Huyền lực nổi khùng từ toàn thân hắn dẫn dắt đến hai tay, lại tràn vào Kiếp Thiên Kiếm, bỗng nhiên quét về phía trước.
(còn tiếp, xin mời lật trang) Ầm!!!
Mặt đất đen ám dưới chân Vân Triệt hoàn toàn nứt toác, tùy theo như bị cuồng phong cuốn lá rụng bay ngược ra sau, trong một tiếng nổ lớn hung hăng đánh vào trên vách đá phía sau… Vách đá cứng rắn quá mức khiến hắn thừa nhận cự lực toàn bộ phản chấn lại thân thể của hắn, khiến toàn thân hắn tê dại, ý thức xuất hiện trống không trong nháy mắt, trong miệng càng là suýt nữa phun ra một ngụm máu lớn.
Mà Thí Nguyệt Ma Quân tình hình tốt hơn hắn không được bao nhiêu, hắn bị Vân Triệt một kiếm đánh bay về phía trên lệch, ma khu to lớn nện vào trên thạch bích không trung, lại bị đánh bật ngược xuống, sau đó thẳng tắp lăn mười mấy trượng mới đánh vào trên vách đá phía sau dừng lại.
Thí Nguyệt Ma Quân đứng dậy, vẻ mặt, ánh mắt, hoàn toàn thay đổi, hô hấp, càng trở nên vô cùng dồn dập.
Hắn… Đường đường Ma Quân, lại bị một tên loài người đánh bay rồi!!
Bị một tên loài người đánh bay rồi!!
Đánh bay rồi!!
Phảng phất có một cái ma chú ghé vào lỗ tai hắn, trong tâm hồn lần lượt vang vọng. Lúc trước bị Vân Triệt một kiếm gây thương tích, là do hắn ở trong trạng thái thất thần đột nhiên không kịp chuẩn bị, nhưng lần này, hắn rõ ràng là đã dùng hết toàn lực, lại là không hề dùng xảo thuật giao phong chính diện, hắn lại bị đánh bay!!
Bị một tên loài người đánh bay!
Đây là khuất nhục bậc nào!!
Mà điều này cũng rõ ràng chứng minh… Tên loài người trước mắt này mà hắn vốn tưởng rằng là giun dế, lại có thực lực ngang hàng với hắn!
Vân Triệt đã đứng dậy trước Thí Nguyệt Ma Quân, cho dù chịu một đòn toàn lực của đối phương, Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm nặng ngàn cân cũng không có nửa khắc buông tay. Mặc dù xương cánh tay rạn nứt, mười mấy cây kinh mạch đứt vỡ, nhưng chuyện này với hắn mà nói, chỉ có thể xem là vết thương nhẹ có thể bỏ qua. Hắn bình phục khí huyết, từng bước một hướng về Thí Nguyệt Ma Quân tới gần: “Thí Nguyệt Ma Quân, ngươi luôn mồm gọi ta là nhân loại thấp hèn, ta còn tưởng rằng ngươi lợi hại bao nhiêu… Hóa ra ngươi cũng chỉ có thế!!”
“Ngươi… Vậy… Mà…”
So với sự tùy ý trào phúng của Vân Triệt, Thí Nguyệt Ma Quân đã là phẫn nộ, khuất nhục làm mất đi một nửa lý trí. Ở thời đại Viễn Cổ, dù là ma giới, hắn đều đứng trên vạn ma! Chỉ là loài người, ngay cả tư cách quỳ gối trước mặt hắn đều không có!
Mà bây giờ, hắn bị người đánh bay, bị người gây thương tích, càng bị một tên loài người khinh bỉ, trào phúng.
Đây là sỉ nhục mà cả đời hắn chưa từng có!!
“Vĩnh… Dạ… Vô… Quang!!”
Trong tiếng than nhẹ chứa đầy hận thù, Hắc Ám vô tận như màn sân khấu đen kịt từ trên trời giáng xuống, khiến Vân Triệt trong nháy mắt rơi vào vũng bùn Hắc Ám, Thôn Phệ chi lực đáng sợ đánh úp về phía thân thể hắn, linh hồn. Mỗi một tế bào, dường như có vô số bàn tay âm u, kéo hắn hướng về vực sâu tử vong.
Vân Triệt lập tức nhận ra, đây rõ ràng là Hắc Ám Lĩnh Vực mà Phần Tuyệt Trần đã liều mạng phóng thích khi giao thủ với hắn mấy tháng trước, ở trong tình thế tan vỡ.
Khi đó, tất cả ánh sáng Minh Đô bị thôn phệ, hắn như bị kéo vào vũng bùn Hắc Ám vô tận… Duy chỉ có, Kiếp Thiên Kiếm ở trong bóng tối vô tận vẫn như cũ phóng thích ánh sáng đỏ thẫm không hề suy nhược, mà theo hắn vung vẩy, tia sáng đỏ thẫm này cũng ung dung xé rách Hắc Ám vô tận.
Vĩnh Dạ Vô Quang đến từ Thí Nguyệt Ma Quân, so với Phần Tuyệt Trần mạnh hơn mấy lần, nhưng, ở trong bóng tối vô tận, vẫn như cũ lóe lên ánh sáng đỏ thẫm của Kiếp Thiên Kiếm! Hơn nữa, ở dưới Hắc Ám quá mức nồng đậm, nó có vẻ càng thêm chói mắt.
“Phá!!”
“Hoàng Tuyền Tro Tàn!!”
Kiếp Thiên Kiếm nặng nề oanh ra, chém ngang Hắc Ám thế giới trong nháy mắt, quét ra một khoảng không chân không rộng vài trượng, hỏa diễm Kim Ô hung hãn từ bên trong bùng cháy, cuồng bạo lan tràn, hung ác đâm vào mỗi một góc của Hắc Ám thế giới, trong nháy mắt, thế giới của Thí Nguyệt Ma Quật như tràn vào dung nham đỏ đen, tàn ngược tất cả những gì có thể nuốt chửng.
Hắc Ám và hỏa diễm cắn xé, ở trong thế giới tai họa hỗn loạn, Thí Nguyệt Ma Quân và Vân Triệt đã một lần nữa chiến đấu cùng nhau, lần này, một người một ma không còn thăm dò, mỗi một trảo, mỗi một kiếm, đều là dốc toàn lực. Khuôn mặt Thí Nguyệt Ma Quân đã vặn vẹo không ra hình thù gì, trong miệng gào thét không còn uy nghiêm của ma, nhiều tiếng dữ tợn khủng bố. Vân Triệt cũng là toàn thân huyết thống thiêu đốt, mỗi một kiếm đều kèm theo một tiếng gào thét khàn giọng.
Vĩnh Dạ Vô Quang, Hoàng Tuyền Tro Tàn… Hai loại lĩnh vực mạnh mẽ này vượt qua phương diện con người, nhưng lại trùng điệp bạo phát ở trong một cái Thí Nguyệt Ma Quật nhỏ bé. Giờ khắc này Thí Nguyệt Ma Quật đã không thể đơn giản xưng là thế giới tai họa, mà là một địa ngục hủy
(còn tiếp, xin mời lật trang) diệt! Bất luận sinh vật hay vật chết tiến vào, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sẽ bị hủy diệt thành hư vô.
Mà chính là thế giới hủy diệt như vậy, lại có hai người ở trong đó điên cuồng chém giết.
Quần áo Vân Triệt đã bị nuốt chửng gần như không còn, làn da hiện vẻ đỏ đen đáng sợ, thân thể, tứ chi, đã bị tàn phệ ra mấy trăm lỗ hổng lớn nhỏ, gần như lộ cả xương cốt. Trên người Thí Nguyệt Ma Quân cũng đã cháy lên mấy chục nơi hỏa diễm, nhưng hai người dường như hoàn toàn vô tri vô giác, căn bản không quan tâm đến thương tích mà lĩnh vực của đối phương mang lại, mỗi một lần công kích đều hung ác đến tột cùng… Đều dốc toàn lực muốn đưa đối phương vào chỗ chết!
Một người một ma, đều đã đánh như điên. Ở trong Thiên Độc Châu, Mạt Lỵ vẫn luôn yên lặng mặc nhìn bọn họ ác chiến, giống như Thí Nguyệt Ma Quân, nàng không nghĩ tới, Vân Triệt thế mà có thể ở trong tình huống chưa lật hết tất cả lá bài tẩy, cùng Thí Nguyệt Ma Quân thế lực ngang nhau.
Mà nguyên nhân mấu chốt nhất trong đó, chính là Hồng Nhi… Cũng chính là sự tồn tại của Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm!
Sự tồn tại của Hồng Nhi, khiến Vân Triệt hoàn toàn thoát khỏi sự áp chế linh hồn của Thí Nguyệt Ma Quân do cảnh giới cao hơn, đồng thời đem loại áp chế này, phản lại cho Thí Nguyệt Ma Quân!
Hai người ác chiến, Vân Triệt từ đầu tới cuối duy trì trạng thái bình tĩnh, hưng phấn. Mà tâm cảnh tu vi gấp vạn lần Vân Triệt là Thí Nguyệt Ma Quân, lại thủy chung tức giận, táo bạo… Thậm chí, Mạt Lỵ cũng có thể cảm giác được linh hồn hắn không bị khống chế run rẩy.
Còn có, sức mạnh của Thí Nguyệt Ma Quân khi đến gần Vân Triệt… Nói chính xác là tới gần Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm, đều sẽ trong nháy mắt suy yếu khoảng ba phần mười! Phạm vi suy yếu lớn như vậy, nhưng lại không hề có quá trình, như thể bỗng nhiên bị một hư không nhìn không thấy nuốt chửng!
Nói cách khác, Thí Nguyệt Ma Quân dù cho dốc toàn lực, Vân Triệt thừa nhận, cũng chỉ có bảy phần mười sức mạnh ở trạng thái đỉnh cao của hắn mà thôi.
Điểm này, Vân Triệt không có chú ý tới, nhưng Thí Nguyệt Ma Quân tự mình rõ ràng, Mạt Lỵ cũng nhận biết rõ ràng.
Dưới nhiều nhân tố chồng chất, khiến Thí Nguyệt Ma Quân rõ ràng toàn bộ phương diện đều vượt xa Vân Triệt, lại cùng Vân Triệt rơi vào trạng thái giằng co mà hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Mà tất cả những nhân tố này, căn nguyên đều là Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm!
Tru Ma Kiếm là khắc tinh của ma.
Thế nhưng, trình độ khắc chế của Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm đối với Thí Nguyệt Ma Quân, vượt xa sự khắc chế của Tru Ma Kiếm đối với ma trong truyền thừa ký ức của Mạt Lỵ!
Mà Thí Nguyệt Ma Quân lúc trước hô lên, lại bị hắn phủ nhận là “Kiếp Thiên Ma Thần Kiếm” càng khiến trong lòng nàng nổi lên sóng lớn đến tận bây giờ vẫn chưa tan.
——————————
Trong thế giới của Thí Nguyệt Ma Quật long trời lở đất, cách một tầng kết giới màu lam mỏng manh, thế giới bên ngoài lại gió êm sóng lặng.
Sắc trời chậm rãi tối lại, Phượng Tuyết Nhi vẫn như cũ đứng ở vị trí ban đầu, mặc cho gió biển thổi, đều từ đầu đến cuối không có quá nửa bước di động, một đôi mắt đẹp ngưng tụ linh vận tối ưu trong thiên địa ngơ ngác nhìn kết giới màu lam phía dưới, ánh mắt không hề chớp mắt dời đi, sợ rằng bỏ qua dù chỉ trong nháy mắt.
Hạ Nguyên Bá từ đàng xa bay trở về, đến bên cạnh Phượng Tuyết Nhi. Từ khi Vân Triệt bị phong ở trong đó, đã qua bốn canh giờ, trong bốn canh giờ này, hắn trước sau vây quanh kết giới của Thí Nguyệt Ma Quân quanh quẩn mấy chục vòng, nỗ lực tìm kiếm điểm dị thường của kết giới, nhưng ngay cả một chút xíu sóng lớn Huyền lực đều không nhìn thấy.
Nhìn Phượng Tuyết Nhi ngây ngốc, thất mộng thần mê, Hạ Nguyên Bá khá đau lòng, lại một lần nhỏ giọng khuyên lơn: “Tuyết Nhi muội muội, ngươi trước về Hải điện nghỉ ngơi đi, cha ngươi bọn họ nhất định rất lo lắng cho ngươi. Nơi này có ta bảo vệ, anh rể lúc đi ra, ta nhất định lập tức nói cho ngươi… Kỳ thực, nửa canh giờ trước, cha ngươi đã tới, ở xa nhìn ngươi một lúc, rồi rời đi.”
“… Ta phải ở đây chờ Vân ca ca.” Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng ôn nhu than nhẹ: “Hắn lúc đi ra nếu như không nhìn thấy ta, sẽ lo lắng.”
“… ” Hạ Nguyên Bá thầm hô một hơi, không khuyên nữa, bay người lên đến bầu trời trung tâm kết giới, tĩnh nhìn biến hóa của kết giới. Trước hôm nay, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, cô gái thoạt nhìn còn ôn nhu hơn Bạch Tuyết, lại có một mặt quật cường chấp nhất như thế.
“Bất quá nữ nhân… Thật sự là phiền phức.” Hạ Nguyên Bá bộc lộ cảm xúc, cẩn thận tự nói: “Xem ra ta vẫn là cả đời không nên tìm lão bà thì tốt hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận