Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1874. Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt (2)

“Có rất nhiều người đang đợi ngươi, rất nhiều người đang lo lắng cho ngươi. Ngươi quan trọng trong cuộc sống của họ hơn những gì ngươi tưởng đấy. Vì vậy... phải trở về một cách an toàn!”“...” Vân Triệt không đáp lại, cũng không quay đầu lại, chỉ có những ngón tay đang nắm chặt kia trở nên trắng bệch.Cuối cùng cũng không nhìn về phía Vân Triệt nữa, Hạ Nguyên Bá thở phào nhẹ nhõm, sắp đáp xuống Tuyết Vực phía dưới... Đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại và hắn nói: “Vô Tâm!?”Sự run rẩy của cơ thể Vân Triệt đột ngột dừng lại, hắn như bị đông cứng lại.Một hơi thở... hai hơi thở...Lý trí đã bị khát vọng mãnh liệt làm tan vỡ, hắn đột ngột quay người lại... Thủy Mị Âm nắm chặt lấy tay hắn, không hề ngăn cản.Trong tầm mắt, bóng dáng một nữ tử đang đi chậm rãi trên băng tuyết.Tuyết rộng mênh mông tựa như hoa bay, vốn dĩ là cảnh đẹp nhất thế giới, nhưng lúc này bỗng nhiên lại trở thành nét tô điểm trong một bức tranh khác, toàn bộ thế giới, tất cả ánh sáng rực rỡ đều tập trung ở trên người của nữ tử kia.Khi Vân Triệt ra đi, Vân Vô Tâm vẫn chưa đầy mười lăm tuổi.Bây giờ, đã gần hai mươi tuổi rồi.Đây là độ tuổi đẹp nhất của người con gái, mỗi năm trưởng thành là một lần biến đổi tươi đẹp duy nhất trong cuộc đời.Vân Vô Tâm của ngày hôm nay, sự trẻ con và ngây thơ luôn phóng túng trước mặt hắn đã không còn nữa rồi, và nàng đã trưởng thành, trở thành một tiên nữ xinh đẹp như mẫu thân nàng, nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành không nhuốm bụi phàm trần.Bước chân của nàng rất nhẹ nhàng và chậm rãi, không in dấu vết lên mặt tuyết, giống như nàng không muốn quấy rầy thế giới im lặng đang bị bao phủ bởi băng tuyết kia.Tóc nàng đã dài đến ngang hông, làn váy trắng tung bay phất phới trong gió tuyết. Đôi mắt nàng như những vì sao tỏa hào quang trên tận chín phương trời... nhưng hào quang kia lại dệt nên lớp sương thật đau lòng và buồn bã.Bước trên băng tuyết, cơ thể nàng ấy như được bao phủ bởi một lớp hào quang thánh khiết khó tả. Nàng ấy đẹp vô cùng, đẹp đến mức thuần khiết và thuần khiết như thể Thượng Đế đã ban tặng một kiệt tác hoàn mỹ nhất thế giới, đủ để bất cứ ai nhìn thấy nàng ấy thì cũng sẽ bị nàng hớp hồn.Đây là con gái của hắn.Trái tim điên cuồng thắt lại vì sự ấm áp, và máu trong toàn thân ngưng tụ trong cái nóng như thiêu đốt... Vân Triệt nắm chắc tay Thủy Mị Âm, sợ rằng hắn sẽ đột ngột mất kiểm soát, lao tới ôm chặt lấy nàng.Nàng ấy đã lớn... con gái của hắn đã lớn...Tuy nhiên, mỗi ngày, mỗi năm, mỗi chút trưởng thành đều kỳ tích, hắn ta đều đã bỏ lỡ...Hơn nữa đó là một sự bỏ lỡ vĩnh viễn.“Vân Triệt ca ca, chúng ta nên đi ngay thôi.”Trong mộng cảnh kia, tiếng gọi nhẹ nhàng của Thủy Mị Âm vang lên.“...”Tỉnh lại với một ý chí gần như tàn nhẫn, hắn ta buộc phải rời mắt khỏi Vân Vô Tâm, sau đó nhắm mắt lại và không bao giờ mở ra nữa.“Nguyên Bá,” hắn nói nhẹ nhàng: “Ta đảm bảo với ngươi rằng ta sẽ trở về một cách nguyên vẹn... không chỉ nguyên vẹn, mà còn sớm... sớm thôi!”Hạ Nguyên Bá đứng lại một lúc.Hắn đã tận mắt nhìn thấy Vân Vô Tâm, nhưng hắn không dám tiến về phía trước. Hắn không hình dung vào lúc này được Vân Triệt đang gánh một trọng trách nặng như thế nào.Trước lời hứa của Vân Triệt, hắn ta nặng nề gật đầu, vỗ mạnh vào ngực mình, nói: “Được rồi, tỷ phu, ta sẽ đợi! Cho đến khi ngươi trở lại, trừ khi ta chết, không ai có thể động vào Lam Cực Tinh của chúng ta được!”Sau khi nói xong, Hạ Nguyên Bá không ở lại nữa, và từ từ đáp xuống.“Chờ đã.” Vân Triệt lại ngăn hắn lại: “Giúp ta hỏi Vô Tâm… một câu.”Hạ Nguyên Bá nhìn lại và lắng nghe cẩn thận.“Nàng ấy… có hận ta hay không.” Khi nói ra những lời này, hắn vẫn nhắm chặt mắt, nhất thời không dám mở ra.“Ừm...” Hạ Nguyên Bá ngượng ngùng, nhưng trong tình huống này, hắn không thể nói gì để từ chối Vân Triệt, vì vậy hắn gật đầu: “Được.”“Thật ra ta cũng có một chuyện, hiện tại ta muốn hỏi tỷ phu.” Hạ Nguyên Bá cũng hỏi một chuyện này: “Tỷ tỷ ta... bây giờ nàng ấy... không sao chứ?”Thủy Mị Âm: “...”“...”Vân Triệt vẫn không phản ứng gì, chỉ trầm giọng nói: “Sau khi ta trở về, ta sẽ nói cho ngươi mọi chuyện một cách rõ ràng.”Hắn ta không có được câu trả lời chính xác, nhưng Hạ Nguyên Bá cũng không hỏi thêm, hắn ta lại gật đầu: “Được rồi! Tỷ phu, đừng quên lời hứa của ngươi đấy... Khi ngươi trở lại, ngươi nhất định phải thắng mà không được rụng một sợi tóc nào đâu đấy! ““Còn cả tỷ tỷ của ta cũng vậy nữa! Nhất định phải đưa tỷ tỷ bình an vô sự trở về, ta rất mong chờ các ngươi có con đấy, he he!”Với một nụ cười rạng rỡ, Hạ Nguyên Bá hội tụ linh khí của mình và hạ xuống một vùng tuyết ở xa phía dưới.Vân Triệt bất động như hóa đá, Thủy Mị Âm im lặng ở bên hắn, không lên tiếng thúc giục, giống như việc hắn đã làm với nàng, để cho hắn được tự chủ lần này.Sau khi đáp xuống một khoảng cách vừa đủ, huyền khí của Hạ Nguyên Bá được giải phóng, tốc độ tăng mạnh, và hắn ta đáp xuống ngay trước mặt Vân Vô Tâm.Vân Vô Tâm dừng lại, nhìn Hạ Nguyên Bá, nàng giật mình: “Hạ thúc thúc, ngươi... ngươi về rồi à?”“Ừm...” Hạ Nguyên Bá gãi đầu, với vẻ mặt tội lỗi: “Khi đến gần Thần Giới, ta đã gặp phải không gian hỗn loạn rất nhiều lần, vì vậy ta không còn cách nào mà phải quay trở lại thôi. Nhưng đừng lo, ta sẽ chỉnh đốn lại lại một thời gian đã, lần sau nhất định sẽ thành công. “Trên khuôn mặt ngọc trắng muốt không hề có chút thất vọng, đôi môi thanh tú nở một nụ cười rất nhẹ: “Cảm ơn Hạ thúc thúc, đến được thế giới đó hẳn là khó khăn lắm, Hạ thúc thúc chú ý nghỉ ngơi một lát cho khỏe.”Dứt lời, nàng khẽ gật đầu, lướt qua người Hạ Nguyên Bá, tiếp tục đi về phía Băng Vân Thiên Cung cách đó không xa.Tính tình của nàng ấy cũng trở nên lạnh lùng như mẫu thân nàng ấy.“Vô Tâm,” Hạ Nguyên Bá vội vàng gọi nàng: “Ừm... Ta có một câu hỏi muốn hỏi ngươi.”Vân Vô Tâm dừng hình, khẽ đảo mắt: “Hạ thúc thúc cứ hỏi.”Nhịp tim của Hạ Nguyên Bá tăng nhanh một cách khó hiểu, hắn biết rằng chắc hẳn vào lúc này, Vân Triệt vẫn đang dõi theo họ ở phương trời xa xôi.“Ngươi... ngươi có hận cha mình chút nào không?”Hạ Nguyên Bá hỏi ra, mặc dù đã rất cố gắng kiềm chế nhưng giọng nói của hắn ta vẫn có chút gượng gạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận