Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 2211. Sống hay chết (7)

Giờ phút này, bàn tay siết chặt cổ họng Vân Triệt của hắn chợt buông lỏng, sau đó hoảng hốt ấn lên mắt của mình.Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc hóa thành tro tàn, lục phủ ngũ tạng của Diêm Nhất và Diêm Nhị hoàn toàn dập nát, Diêm Tam bị xé đôi cơ thể, ai nấy đều đã không còn chút đường sống nào.Khi suy nghĩ bảo vệ chủ nhân được buông xuống cũng chính là lúc sinh mệnh của bọn họ kết thúc.Mà thứ năm người liều mạng khao khát chính là giây phút này.Khoảnh khắc đôi đồng tử nhuốm máu nhìn rõ Vân Triệt thoát khỏi bàn tay của Mạch Bi Trần, Diêm Nhất lập tức hét lên một tiếng, vuốt quỷ gãy lìa bỗng chốc vung tới nhanh như chớp, đẩy Vân Triệt ra xa.Ý thức của Thủy Mị Âm chưa bao giờ rõ ràng và tập trung đến như vậy, mà từ đầu đến cuối, nàng không hề phát ra âm thanh nào.Chỉ có duy nhất Càn Khôn Thứ vẫn luôn lóe lên thứ ánh sáng đỏ thẫm thuần khiết nhất giữa các ngón tay của nàng.Trong nháy mắt Vân Triệt thoát khỏi bàn tay của Mạch Bi Trần, ánh sáng đỏ thẫm lập tức phóng ra, xuyên qua không gian bao phủ lấy cơ thể Vân Triệt, đưa hắn biến mất khỏi không gian bán thần của Mạch Bi Trần.Mà một vệt sáng đỏ khác cũng lập tức đáp xuống bên cạnh nàng.Thiên Diệp Ảnh Nhi nhanh chóng lao tới ôm chặt lấy Vân Triệt, toàn thân không ngừng run rẩy.Lần này, chỉ một chút nữa thôi là nàng sẽ mất đi hắn mãi mãi.Đó là nỗi sợ hãi mà nàng không bao giờ muốn gặp lại một lần nữa.Vân Triệt không nhúc nhích, gân mạch và xương cốt của hắn đều đã gãy vụn, đâu đâu trên cơ thể cũng là vết thương, trong đôi mắt khép hờ không còn chút ánh sáng nào, tựa như đã hoàn toàn mất ý thức.Nếu như đổi thành bất kỳ Thần Quân cảnh nào đó trên thế giới này, chắc hẳn hắn đã chết vì bị thương nặng tới vậy.“Đi!” Trì Vũ Dao thu hồi tầm mắt, cố nén sự hỗn loạn trong ý thức để phát ra ma âm thấu hồn.Ánh sáng đỏ thẫm lại một lần nữa xuất hiện, bao phủ lấy Thủy Mị Âm, Trì Vũ Dao, Thiên Diệp Ảnh Nhi, Mộc Huyền Âm, Thái Chi và Vân Triệt.Bóng dáng của bọn họ biến mất khỏi vùng đất tuyệt vọng và ác mộng này, chỉ còn lại ánh phạm quang vàng rực và những tiếng rít gào như quỷ khóc dưới luyện ngục.Ý thức trống rỗng của Mạch Bi Trần chỉ kéo dài chưa đầy một nhịp thở.Khoảnh khắc Niết Luân Ma Hồn được thu lại, ý thức của hắn cũng nhanh chóng trở nên tỉnh táo.Nỗi sợ hãi do sự tiếp xúc đột ngột với phạm quang sắc vàng cũng nhanh chóng tan biến với sự quay trở lại của ý chí.Thay vào đó, chắc chắn là cơn giận bùng nổ trong tích tắc!Mà điều khiến hắn càng thêm tức giận chính là trong cảm nhận của hắn không hề có sự tồn tại của Vân Triệt!Ầm…Một tiếng nổ lớn vang lên, tinh vực sụp đổ dữ dội dưới sức mạnh tới từ cơn thịnh nộ tích tụ của hắn, ba Diêm Tổ vướng víu lập tức bị đánh bay, máu và xương nổ tung ngay giữa trời.Mạch Bi Trần không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái mà lao thẳng đến chỗ Trì Vũ Dao và Thủy Mị Âm trước đó.Song ngay cả thần thức của hắn cũng không tìm thấy chút dấu vết không gian nào.So ra thì còn biến mất triệt để hơn cả Quân Tích Lệ trước đó.Mạch Bi Trần im lặng nghiến răng ken két, ngũ quan dần trở nên vặn vẹo dữ tợn.Ầm!Hắn vươn tay, không gian phía trước mặt lập tức nứt ra thành hàng ngàn hàng vạn vết đen hệt như một tấm vải, nhưng lại chẳng thể giúp hắn trút bỏ hết lửa giận trong lòng.Hơn cả giận dữ chính là nhục nhã.Là một bán thần, là một kỵ sĩ vực thẳm, nhưng trong thế giới thấp hèn này... Hắn ngoảnh đầu nhìn lại cái bóng đen mờ ảo trong không gian phía xa xăm.Dưới sức mạnh tới từ cơn thịnh nộ mới nãy của hắn, Diêm Nhất Diêm Nhị Diêm Tam vốn chẳng còn đường sống, thân thể lại càng bị cắt thành vô số mảnh.Chẳng qua xét cho cùng thì ba Diêm Tổ cũng đều là lão quái vật sống tám mươi vạn năm, sức sống vô cùng ngoan cường. Dù cho lục phủ ngũ tạng bị nghiền nát, dù cho cơ thể đứt lìa thành từng khúc, đôi mắt của bọn họ vẫn sẽ mở to, thân xác tàn tạ vẫn sẽ tuôn ra thứ ma quang nồng đậm.“Khặc... khặc khặc khặc...” Diêm Nhất đang cười, bởi lẽ bọn họ đã hoàn thành xuất sắc sứ mệnh cuối cùng của mình, tận mắt nhìn thấy Vân Triệt được cứu đi.“Ngươi... cười cái quái gì.” Ma quang trên người Diêm Tam là yếu ớt nhất, thế nhưng giọng điệu của hắn lại chẳng yếu đi chút nào: “Công lao... của lão tử... lớn nhất!”“Sống lâu như vậy, cũng đủ rồi.” Diêm Nhị cũng đang cười, đối với bọn họ mà nói, không có thứ gì đáng giá hơn cái chết này: “Chủ nhân... nhất định phải... bình an vô sự...”Ngũ quan trên gương mặt Mạch Bi Trần ngừng vặn vẹo, hắn đột nhiên nhận ra rằng mọi sự thất thố ngắn ngủi trong thế giới này đều là một điều đáng xấu hổ.Khi tất cả lửa giận đều ngưng tụ nơi đáy mắt, Mạch Bi Trần bèn lạnh lùng quay người đi, sau đó năm ngón tay đột nhiên siết chặt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận