Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1391: Tâm linh niết bàn

**Chương 1391: Tâm linh niết bàn**
Đối với Vân Vô Tâm, Vân Triệt có vô tận yêu thương, cũng có vô tận áy náy.
Mà sau áy náy, lại có một điểm thủy chung khiến hắn cảm thấy an ủi... Đó chính là, Vân Vô Tâm kế thừa từ hắn một chút Tà Thần thần lực, từ đó khiến nàng có được thiên phú huyền đạo cực kỳ ngạo nhân, thậm chí vượt xa nhận biết của người khác. Mười hai tuổi, nàng ở vị diện cấp thấp này đã trở thành bá hoàng, không hề nghi ngờ, tương lai của nàng nhất định vô cùng sáng chói, không cần quá lâu, nàng chắc chắn vượt qua Phượng Tuyết Nhi, tái hiện "thần thoại" năm đó của hắn.
Đây không chỉ là an ủi, cũng là một loại kiêu ngạo không gì sánh bằng của người làm cha.
Bây giờ...
May mắn là, mặc dù huyền lực của Vân Vô Tâm tan hết, nhưng huyền mạch không bị tổn thương, hoặc là cho dù có tổn thương, chỉ cần không hoàn toàn tổn hại, Vân Triệt hiện tại cũng có thể chữa trị. Huyền lực mất đi có thể tu luyện lại, nhưng... thiên phú vốn đủ để ngạo thế của nàng đã không còn.
Vĩnh viễn không còn.
Hắn yên lặng rất lâu. Tà Thần huyền mạch thức tỉnh, huyền lực, thần khu, thần hồn, thần thức của hắn mỗi một khắc đều đang khôi phục... Nhưng cái giá của tất cả những thứ này lại là tương lai của con gái hắn.
Nếu như có thể trả lại tất cả những thứ này cho nàng, dù hắn có vĩnh viễn thân tàn phế, cũng chắc chắn không chút do dự... Nhưng, ngay cả một điểm này, hắn đều căn bản không có cách nào làm được.
Thân thể hắn đang phát run, trái tim run rẩy, tâm hồn càng là một mảnh hỗn loạn triệt để, hắn dần dần vặn vẹo năm ngón tay đến mức xương sọ cũng biến dạng, nhưng hắn lại không hề hay biết... Thậm chí việc Vân Vô Tâm tỉnh lại, nhẹ nhàng mở mắt cũng không phát giác.
"Cha..." Vân Vô Tâm nhìn phụ thân, khẽ gọi, chỉ là nàng quá mức yếu ớt, âm thanh cũng nhẹ mềm như sợi bông.
Vân Triệt toàn thân chấn động mạnh, mãnh liệt ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt mông lung như sương mù của Vân Vô Tâm, hắn vội vàng tiến đến, cố gắng hết sức nhu hòa, nhưng vẫn mang theo thanh âm khàn khàn nói: "Tâm nhi, con đã tỉnh... Con... Con bây giờ có đói bụng không... Có chỗ nào không thoải mái không..."
Vân Vô Tâm rất khẽ dao động đầu: "Cha, sao cha khóc vậy ạ?"
"Ách?" Lời nói của Vân Vô Tâm khiến Vân Triệt mới cảm giác được những vệt ướt băng lãnh trên mặt, hắn vội vàng đưa tay, luống cuống xóa đi, lộ ra mỉm cười: "Không có không có, cha sao lại khóc. Chỉ là... Chỉ là..."
Một câu nói chưa hết, giọng hắn không ngờ nghẹn ngào... Vô luận thế nào cũng không thể khống chế và áp chế nghẹn ngào.
"..." Hắn quay đầu đi, thân thể và thanh âm vẫn đang phát run, nỗ lực điều chỉnh rất lâu, nhưng căn bản không thể gắng gượng bình tĩnh, chỉ có thể thống khổ nói ra: "Tâm nhi, con... Vì sao... Muốn..."
"Cha," Vân Vô Tâm cắt ngang lời hắn sắp nói ra, khuôn mặt trắng bệch, lại lộ ra nụ cười yếu ớt thuần mỹ vô song: "Trước đây cha yếu như vậy, khiến con một chút xíu cũng không có cảm giác an toàn. Về sau, cuối cùng con cũng có thể thỏa thích được cha bảo vệ... Hì hì."
"..." Trong tim hắn, thậm chí toàn bộ linh hồn đều bị lấp đầy bởi một thứ gì đó quá mức ấm áp, hồi lâu, hắn mới chật vật lên tiếng: "Cha sẽ... Cả đời thủ hộ con... Ai dám tổn thương con... Ta... Nhất định..."
Hắn không nói tiếp, cũng không thể nói tiếp.
"Vâng!" Vân Vô Tâm rất dùng sức lên tiếng, rõ ràng huyền lực và thiên phú đều mất hết, nhưng trên mặt nàng lại tràn đầy vui vẻ và thỏa mãn: "Vậy cha phải bảo vệ tốt chính mình trước... Ngô, rõ ràng mới vừa tỉnh ngủ... Lại có một điểm buồn ngủ, cha trông mệt mỏi quá... Cũng đi ngủ, có được không?"
Vân Triệt sắc mặt vô cùng tiều tụy... Chỉ là Vân Vô Tâm không biết, lực lượng của phụ thân nàng ở phương diện rất cao, sớm đã không cần giấc ngủ.
"Được..." Vân Triệt nhẹ nhàng gật đầu.
Vân Vô Tâm khẽ cong khóe môi, đôi mắt nặng nề khép lại, nàng dường như thử giãy giụa, nhưng thân thể yếu ớt căn bản không thể kháng cự cơn buồn ngủ, theo mi mắt run rẩy, nàng lại chìm vào giấc ngủ.
"..." Vân Triệt thả nhẹ hô hấp, nhưng trong ngực lại chập trùng vô cùng kịch liệt.
Yên lặng nhìn Vân Vô Tâm, hắn chậm rãi đưa tay, hướng về gương mặt đang ngủ yên của nàng... Nhưng sắp chạm vào, tay hắn lại dừng lại, sau đó đột nhiên rụt về.
Bàn tay này của hắn đã vấy vô số tội ác, chạm qua vô số hắc ám, nhuộm qua vô số máu tươi... Còn tự thân cướp đi thiên phú của con gái.
Cánh tay thu lại, hắn lặng lẽ đứng dậy, đi ra ngoài.
Ánh mắt đục ngầu, ngơ ngác.
Cửa phòng đẩy ra, trời không biết từ lúc nào đã tối. Phượng Tiên Nhi đứng ở góc sân, đôi mắt đẹp rưng rưng, hốc mắt đỏ bừng, nhìn thấy Vân Triệt, nàng cuống quýt lau nước mắt trên mặt, đi về phía hắn, chỉ là bước chân vô cùng nhút nhát...
"Thiếu gia, ta..." Phượng Tiên Nhi cúi đầu, không dám nhìn Vân Triệt.
"Không cần phải nói." Vân Triệt không nhìn nàng, ánh mắt kinh ngạc, âm thanh bất lực: "Không phải lỗi của ngươi."
"Ta... Ta..." Âm thanh không chút tình cảm của Vân Triệt khiến Phượng Tiên Nhi hoảng sợ trong lòng: "Ta thật sự không biết Phượng Thần đại nhân sẽ... Ta..."
"Ngươi đi đi." Vân Triệt mặt không biểu tình, từ đầu đến cuối không nhìn nàng: "Trở về nơi nên về."
"..." Phượng Tiên Nhi ngây người, nước mắt giàn giụa rơi xuống: "Thiếu gia... Xin đừng đuổi ta đi... Để ta chăm sóc Tâm nhi có được không... Ta..."
"Ngươi đi." Vân Triệt nhắm mắt lại.
"..." Thân thể Phượng Tiên Nhi lay động, lệ rơi như mưa, nàng đưa tay dùng sức che môi, không để mình phát ra tiếng khóc, trong tầm mắt bị nước mắt làm mờ, nàng kinh ngạc nhìn bóng lưng Vân Triệt một hồi lâu, cuối cùng quay người rời đi...
Dưới bầu trời đêm, rơi xuống lấm tấm ánh sao trong suốt.
"..." Vân Triệt ngẩng đầu, nhìn vầng trăng trên trời.
Hôm nay ánh trăng đặc biệt ảm đạm, như bị che phủ bởi một tầng mây mỏng u ám. Gió đêm cũng lạnh lẽo lạ thường, rõ ràng chỉ là từng tia từng sợi, lại có thể rót vào cốt tủy.
Hắn nhìn bầu trời đêm, hồi lâu không nhúc nhích, như cương hóa.
Một bóng hình đi tới, lặng lẽ đứng bên cạnh hắn, nàng mặc một thân tuyết y, dưới ánh trăng như tiên nữ cung điện trên trời lâm phàm, khiến toàn bộ bầu trời đêm dường như sáng hơn rất nhiều.
"Tiểu tiên nữ..." Vân Triệt không quay đầu, ngơ ngác lên tiếng: "Nàng nói... Ta có phải là người... vô dụng nhất, người cha thất bại nhất trên thế giới này không..."
Sở Nguyệt Thiền nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng."
Vân Triệt chậm rãi nhắm mắt lại.
"Năm đó, Tâm nhi còn trong bụng, đã bị người độc thủ, suýt nữa mất mạng." Sở Nguyệt Thiền nhẹ giọng nói: "Khi đó, ngươi không bảo vệ nàng, cũng không ở bên cạnh... Thậm chí căn bản không hề hay biết."
"Nàng sinh ra, ta suýt nữa tuyệt mệnh, ngươi không chứng kiến nàng sinh ra, còn kém một chút xíu, đã khiến nàng trở thành đứa trẻ vừa sinh ra đã không cha không mẹ."
"..." Thân thể Vân Triệt kịch liệt phát run.
"Mười một năm, nàng cùng ta sống trong thế giới ngăn cách, nàng bầu bạn ta, bảo vệ ta, mà phụ thân nàng, thực lực ngày càng mạnh mẽ, địa vị ngày càng cao, nhưng chưa bao giờ bầu bạn nàng một khắc, bảo vệ nàng một khắc. Khiến cuộc đời nàng, so với bất kỳ cô gái nào, đều vắng vẻ và không trọn vẹn."
"Nhưng, sau khi gặp nhau, nàng đối với ngươi, lại chưa bao giờ có bất kỳ bất mãn và oán niệm nào, ngược lại chỉ có sự thân cận. Khi ngươi trọng thương, nàng nguyện ý vì ngươi, không chút do dự bỏ qua thiên phú... Dù cả đời trở về bình thường."
"..." Thân thể Vân Triệt lay động trong gió đêm.
Sở Nguyệt Thiền ánh mắt trở nên đặc biệt ôn nhu: "Tâm nhi là một đứa con gái ngoan, là niềm kiêu hãnh của chúng ta. Nhưng ngươi... lại không phải một người cha tốt, có lẽ như lời ngươi nói, là người cha vô dụng nhất, thất bại nhất."
Nàng xoay người nhìn hắn, ánh mắt còn óng ánh hơn ánh trăng: "Cho nên, ngươi định dùng tự trách và áy náy để tự an ủi mình, hay là làm một người cha tốt hơn, mạnh mẽ hơn để thủ hộ nàng, đền bù cho nàng?"
Linh hồn hỗn loạn bị va chạm một cách ôn nhu mà nặng nề... Thân thể Vân Triệt run rẩy, cứng đờ.
Ánh mắt thu hồi, Sở Nguyệt Thiền xoay người, chậm rãi rời đi... Đi được vài bước, chân nàng đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi, ta thấy Tiên Nhi khóc rời đi... Ngươi hẳn là hiểu rõ, chuyện này, nàng là người bất lực nhất, người vô tội nhất."
"Hơn một năm nay, tất cả chúng ta đều nhìn ra được, nàng đối với ngươi một mảnh thuần tâm, nhưng xưa nay không biểu lộ, cũng chưa từng hy vọng xa vời nhận được hồi đáp. Chuyện của Tâm nhi, nàng đã quy tất cả trách nhiệm về bản thân, thống khổ không chịu nổi, ngươi không những không an ủi, lại đem bi oán trong lòng phát tiết lên một cô gái vô tội nhất, mà lại vốn đã vô cùng tự trách..."
"Ngươi cũng là một người cha, ngươi có thiết thân nghĩ tới, nếu phụ thân nàng biết con gái mình bị đối xử như vậy, sẽ nghĩ như thế nào không."
Vân Triệt: "..."
Sở Nguyệt Thiền rời đi, Vân Triệt vẫn đứng ngây ngốc ở đó, hồi lâu không nói, không động tác, ngay cả thần sắc đều từ đầu đến cuối không có chút biến động... Chỉ có ánh mắt dưới trăng vô cùng hỗn loạn lóe ra.
Lời nói của Mạt Lỵ khi ở Tinh Thần giới chia tay hắn...
Hạ Khuynh Nguyệt sau khi đưa hắn đến luân hồi cấm địa quyết tuyệt rời đi...
Thần Hi đã nói với hắn hết lần này đến lần khác...
Tất cả hiển hiện trong đầu hắn, hỗn loạn xen lẫn.
"Thân ngươi mang trên mình sáng thế thần lực duy nhất đương thời, có thiên phú và cơ duyên mà bọn hắn mười đời cũng không dám hy vọng xa vời, ngươi là người có tư cách nhất trên đời này để có được dã tâm... Vì sao, phản ứng đầu tiên của ngươi lại là trở về hạ giới?"
...
Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong bất tri bất giác, tầng mây đen che khuất ánh trăng kia lặng yên tan đi.
Hỗn loạn trong lòng dần lắng lại, đôi mắt hắn chậm rãi trở nên thanh minh, dần dần, ngay cả gió đêm cũng không còn băng lãnh, ánh trăng rơi xuống trên bầu trời đêm tĩnh mịch mà ấm áp.
"Cảm ơn nàng, tiểu tiên nữ." Vân Triệt khẽ đọc một tiếng, nhếch miệng cười nhẹ.
Hắn giơ tay lên, nhìn lòng bàn tay mình. Theo thần khu tự mình khôi phục, hắn đã có thể cảm nhận lại được sự thân hòa giữa thân thể mình và thiên địa linh khí, điều này có nghĩa là, Hoang Thần chi lực cũng đã bắt đầu dần dần thức tỉnh.
Bàn tay nắm lại, lại dần dần nắm chặt, trên người tràn động, không chỉ có tân sinh lực lượng, mà còn là trách nhiệm và tân sinh nhân sinh vĩnh viễn phải giữ vững.
Tâm nhi... Hắn khẽ đọc trong lòng... Lực lượng hiện tại của ta, là do con mà sinh ra, cho nên, đây không chỉ là lực lượng của ta, mà còn là lực lượng của con.
Vì con, vì tất cả những người quan trọng bên cạnh chúng ta, để không mất đi, để không hối hận, ta sẽ nắm chặt lực lượng hiện tại, để nó càng thêm cường đại, để bản thân trở thành người mạnh nhất trên đời này, để thế gian này không còn ai có thể khiến các con phải chịu nửa điểm ức hiếp.
Vô luận khó khăn bao nhiêu, vô luận bao lâu.
Vô luận hạ giới, hay là Thần giới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận