Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1501: Lại vào hư vô

**Chương 1501: Lại vào hư vô**
Thần giới, nơi đó hoàn toàn không thích hợp với Hạ Nguyên Bá hiện tại. Thêm vào việc Thần giới đang đối mặt với kiếp nạn Ma Thần sắp trở về, có quá nhiều điều không chắc chắn, hắn sẽ không cho phép Hạ Nguyên Bá đến Thần giới vào lúc này.
Hai năm... Coi như là một ước định tạm thời vậy.
Hạ Nguyên Bá rời đi không lâu, lại có một người thẳng hướng hắn mà đến, từ xa đã hô: "Vân huynh đệ, đã lâu không gặp! Muốn gặp ngươi một lần thật đúng là không dễ dàng."
Người đến một thân anh khí, mặt mày cương nghị tuấn lãng, khí chất cực kỳ bất phàm, rõ ràng là thiếu gia chủ Tô gia trong Huyễn Yêu mười hai gia tộc thủ hộ, Tô Chỉ Chiến.
Năm đó đối mặt với thế lực của Hoài vương, hắn đã từng cùng Vân Triệt sóng vai chiến đấu, cũng là người mà Vân Triệt thân thiết nhất trong lứa tuổi trẻ của mười hai gia tộc thủ hộ.
"Chỉ Chiến huynh, thế mà ngay cả ngươi cũng tới." Vân Triệt có chút dở khóc dở cười.
"Ha ha," Tô Chỉ Chiến từ không trung rơi xuống, cười lớn một tiếng nói: "Nếu không có Tiêu tiền bối, thì không có Vân huynh đệ của năm đó, tính ra, Tiêu tiền bối chính là đại ân nhân của toàn bộ Huyễn Yêu giới chúng ta, thân là người thủ hộ của hoàng tộc Huyễn Yêu, há có thể không tới."
Vân Triệt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, ngoại trừ đến chúc thọ cho gia gia của ta, hẳn là còn có chuyện khác a?"
"Quả nhiên không thể gạt được Vân huynh đệ," Tô Chỉ Chiến nói xong, nụ cười trên mặt trở nên có chút "rụt rè": "Nghe nói chỉ mấy tháng nữa ái nữ của huynh sẽ cùng linh thể thứ mười lăm, như vậy, thời gian xuất giá cũng chỉ còn mười tháng ngắn ngủi."
Vân Triệt: ". . ."
"Khuyển tử của ta, Lãnh Lâu vừa tròn mười tám, thiên phú ở Huyễn Yêu giới trong lứa tuổi trẻ không ai sánh bằng, tương lai ắt sẽ là gia chủ Tô gia, gia tộc đối với việc cưới vợ của hắn vô cùng coi trọng, rất khó có người vừa mắt. Duy chỉ có lệnh ái, gia gia và phụ thân ta đều vô cùng yêu thích, nếu như có thể. . ."
"Tô gia, muốn cùng Vân gia ta kết thân, cưới con gái ta?" Vân Triệt bình tĩnh nói, không thể nhìn ra bất kỳ biểu tình gì.
"Chính là ý này." Tô Chỉ Chiến gật đầu nói. Hắn và Vân Triệt ý hợp tâm đầu, Vân gia và Tô gia càng là đồng tâm hiệp lực, môn đăng hộ đối. Những người khác không chắc chắn hướng Vân Triệt cầu hôn, chỉ có Tô gia là thích hợp nhất.
"Ừm. . ." Vân Triệt gật gật đầu, sau đó cánh tay nâng lên, chỉ hướng về phía sau Tô Chỉ Chiến, chậm rãi nói: "Cút. . . Ngay. . . Đi! !"
"Cái này. . ." Tô Chỉ Chiến đã nghĩ tới khả năng sẽ bị Vân Triệt từ chối khéo, nhưng không ngờ lại là kiểu đáp lại này, hắn còn muốn nói gì đó, lại đột nhiên từ trên người Vân Triệt cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo. . .!
Sát khí của Vân Triệt há phải tầm thường, ngạo khí ngút trời, xưa nay không biết sợ là gì, Tô Chỉ Chiến rụt cổ lại, giọng nói run rẩy theo: "Đã. . . Nếu như vậy, vậy chuyện này sau này bàn lại."
"Bàn lại cái đầu ngươi, cút mau lên! !" Vân Triệt gầm nhẹ nói.
". . . Ta đi bái kiến Tiêu tiền bối trước."
Tô Chỉ Chiến lùi lại một bước, toàn thân mồ hôi lạnh tuôn ra.
"Chờ chút," Vân Triệt lại bỗng nhiên lên tiếng gọi hắn lại, Tô Chỉ Chiến cho là có chuyển biến, lại nghe hắn chậm rãi nói: "Phiền Chỉ Chiến huynh giúp ta ở Yêu Hoàng thành truyền một lời, sau này ai còn dám đến cửa cầu hôn, lão tử nhất định tự mình đánh gãy chân hắn!"
"~! @# $%. . ." Tô Chỉ Chiến chạy trối chết.
"Phốc phốc. . ."
Theo một trận cười khẽ, Tiêu Linh Tịch đi tới bên cạnh Vân Triệt, cười nói: "Ngươi và Tô thiếu gia chủ giao tình tốt như vậy, hắn bất quá là nhắc tới việc thông gia mà thôi, vì sao lại tức giận như vậy."
"Hừ! Dám đánh chủ ý lên con gái ta, không có đánh gãy chân hắn đã là nể mặt giao tình rồi." Vân Triệt hung hăng nghiến răng, giống như là bị chạm đến vảy ngược.
"Ở Yêu Hoàng thành, Vân gia và Tô gia được xem là môn đăng hộ đối nhất rồi." Tiêu Linh Tịch nói. Nói một cách chính xác, ở tầng thứ của Lam Cực Tinh, trong số rất ít gia tộc có thể xứng với Vân Vô Tâm, Tô gia là một trong số đó.
"Môn đăng hộ đối cái rắm! Hắn chỉ là một tên mao đầu tiểu tử của Tô gia mà muốn cưới con gái ta? Nằm mơ đi!" Vân Triệt hừ lạnh một tiếng.
Vô Tâm mới trở lại bên cạnh hắn không bao lâu, có người muốn cưới nàng đi? Tuy việc này căn bản còn chưa phát sinh, nhưng hắn chỉ mới nghĩ đến thôi, đã thấy một bụng lửa giận vô cớ.
Nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Vân Triệt, Tiêu Linh Tịch lại lần nữa che miệng.
"Không riêng gì ta, Nguyệt Thiền, còn có cha mẹ ta cũng nhất định sẽ không đồng ý." Vân Triệt buồn bực nói. Nhìn Tiêu Linh Tịch, hắn bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại, sau đó liếc mắt truyền âm nói: "Ảnh Nô, lui đến ngoài năm trăm dặm, không được dò xét bất kỳ khí tức nào trong phạm vi Tiêu Môn."
Khí tức của Thiên Diệp Ảnh Nhi lập tức rời xa.
"Linh Tịch, cho ngươi xem một vật."
Kéo tay Tiêu Linh Tịch, đưa nàng vào trong phòng, nhanh chóng bố trí kết giới ngăn cách, sau đó lấy ra phiến đá kia của Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Phiến đá khắc ấn nghịch thế thiên thư!
Phiến đá vừa mới lấy ra, Vân Triệt căn bản còn chưa rót vào huyền khí, liền thấy trên phiến đá bỗng nhiên lập loè ánh sáng rực rỡ màu bạc.
So với khi Thiên Diệp Ảnh Nhi rót huyền khí vào toả ra ánh sáng rực rỡ còn sáng ngời hơn, mãnh liệt hơn mấy lần.
Vân Triệt kinh ngạc, ánh sáng rực rỡ màu bạc đã thoát ly khỏi phiến đá, dao động trên không trung, nhanh chóng trải rộng ra một mảng văn tự kỳ dị.
". . ." Vân Triệt hồi lâu không nói gì, trong lòng chấn động kịch liệt.
Năm đó, khối hắc ngọc thần bí kia của Thí Nguyệt Ma Quân, hắn vô luận thăm dò thế nào đều không có phản ứng, lại đột nhiên sinh ra phản ứng kịch liệt khi Tiêu Linh Tịch tới gần, phóng thích ra ánh sáng rực rỡ kỳ dị, sau đó ngưng tụ thành hình thù văn tự kỳ lạ lơ lửng.
Khối phiến đá này, cũng giống như vậy!
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào! ?
Ánh mắt Tiêu Linh Tịch bị văn tự dị hình lơ lửng hấp dẫn, không có chú ý tới phản ứng của Vân Triệt, nàng khẽ mở môi, lẩm bẩm nói: "Lại là loại văn tự đó. . . Tiểu Triệt, ngươi bây giờ đã biết những thứ này là văn tự gì rồi sao?"
"Ừm," Vân Triệt gật đầu: "Loại văn tự này, tên là Thái Sơ thần văn, ngươi có ấn tượng với cái tên này không?"
"Thái Sơ thần văn?" Tiêu Linh Tịch lắc lắc đầu, khẳng định nói: "Không, chưa từng nghe qua, tựa hồ là một loại văn tự rất xa xưa."
Nàng chuyển mắt, rất là mong đợi mà hỏi: "Tiểu Triệt, ngươi đã biết tên loại văn tự này, như vậy có phải cũng sẽ biết vì sao ta lại nhận biết loại văn tự này?"
"Rất đơn giản," Vân Triệt mỉm cười: "Cũng giống như lần trước ta nói, loại văn tự này được xưng là 'Thần văn' là bởi vì nó tự mang linh tính, sẽ chỉ cho phép người hữu duyên giải đọc nó. Linh Tịch có thể nhận ra nó, nói rõ ngươi đã được loại văn tự này tán thành."
"Nguyên lai thật là như vậy." Tiêu Linh Tịch khẽ đọc một tiếng, nghi ngờ trong lòng cũng theo đó mà được giải. Vân Triệt muốn thông qua Thần giới, nhìn thấy mọi phương diện của xã hội, tự nhiên biết rất nhiều chuyện mà nàng không biết và không hiểu. Tuy rằng giải thích "văn tự có được linh tính" rất là huyền diệu, nhưng đã là lời nói ra từ miệng Vân Triệt, nàng đương nhiên không có chút hoài nghi.
Vân Triệt giải thích lúc ánh mắt bình thản, mặt mỉm cười, nhưng kỳ thực, nội tâm hắn vẫn luôn cuồn cuộn không ngừng, không cách nào dừng lại.
Thái Sơ thần văn khắc ấn thủy tổ thần quyết "Nghịch thế thiên thư", chỉ có tứ đại sáng thế thần cùng tứ đại Ma Đế nhận biết, đây không chỉ là ghi chép của Thần giới, mà còn là lời nói ra từ miệng Kiếp Uyên. . . Hơn nữa nói năng chém đinh chặt sắt, không thể nghi ngờ.
Ngay cả Thiên Diệp Ảnh Nhi, tồn tại đỉnh cao của Thần giới, sở hữu Phạn Đế Thần giới to lớn, khi có được phiến đá khắc ấn nghịch thế thiên thư cũng không thể nào giải đọc.
Tiêu Linh Tịch. . . Vì sao lại nhận biết Thái Sơ thần văn! ?
Chẳng lẽ, nàng là một trong các vị sáng thế thần, hoặc là Ma Đế chuyển thế! ?
Nhưng, ghi chép liên quan đến thời đại Thượng Cổ trong thần giới, đều nói chư thần chư ma đều là hình hồn câu diệt, không có khả năng luân hồi chuyển thế, Thần giới cũng chưa từng có bất kỳ tin đồn liên quan đến chân thần chân ma chuyển thế.
Kiếp Uyên, cũng chưa từng thử tìm kiếm Tà Thần chuyển thế, hiển nhiên, dù cho trong nhận thức của Ma Đế, loại sự tình này đều căn bản không tồn tại.
Coi như thật sự tồn tại chuyển thế, cũng không lý nào còn giữ được nhận thức lúc trước.
Giải thích của Vân Triệt với Tiêu Linh Tịch, là vì không muốn để nàng lưu lại nghi hoặc và bất an không cần thiết, đồng thời, sao lại không phải đang cưỡng ép an ủi chính mình.
Có lẽ. . . Thật sự chỉ là Thái Sơ thần văn hữu duyên với Linh Tịch. . . Nhất định là như vậy đi. . .
"Tiểu Triệt, muốn ta đọc cho ngươi nghe không?" Giữa lúc nỗi lòng Vân Triệt hỗn loạn, bên tai truyền đến âm thanh của Tiêu Linh Tịch.
"A. . . Tốt." Vân Triệt gật đầu.
Thủy tổ thần quyết mà ngay cả sáng thế thần và Ma Đế đều không thể chạm tới, nếu nói Vân Triệt không có hứng thú, đó tuyệt đối là giả.
Hơn nữa, khoảng thời gian hắn trọng sinh thân phế, hắn bỗng nhiên tiến vào cảnh giới "hư vô", cũng vẫn luôn khiến hắn khó mà tiêu tan.
Tiêu Linh Tịch khẽ đáp một tiếng, nàng nhìn lên phía trên, khẽ động môi, chậm rãi đọc: "Khôn không từ, càn niệm sinh, ý đoạt sở trọng, tình u chi xung thân, mộng bất phi mộng, mộng diệc mộng, lung trạch hữu nhĩ huyễn tư. . ."
Tiêu Linh Tịch chậm rãi đọc, Vân Triệt yên lặng lắng nghe, Thái Sơ thần văn lơ lửng, hắn hoàn toàn không biết, Tiêu Linh Tịch giải đọc nó, hắn cũng hoàn toàn không cách nào nghe hiểu, giống như lần trước, căn bản không hiểu ý nghĩa.
Nhưng, trong bất tri bất giác, bên trong vô thức của Vân Triệt, âm thanh Tiêu Linh Tịch khẽ đọc bên tai tựa hồ trở nên càng ngày càng xa, càng ngày càng kéo dài, càng ngày càng phiêu diêu. . .
Hắn không tự giác nhắm mắt lại, âm thanh bên tai, hắn vẫn như cũ không có cách nào nghe hiểu, nhưng, trước mắt hắn, xung quanh hắn, lại lặng lẽ trải rộng ra một thế giới kỳ dị.
Thế giới này trống rỗng, không có bất kỳ vật thật nào tồn tại, không có âm thanh, không có ánh sáng, không có khí tức. . .
Ngay cả sự tồn tại của bản thân cũng không cảm nhận được.
Đó là một loại cảm giác "hư vô" không gì sánh được rõ ràng, lại cực kỳ hư ảo.
Thế giới hư vô quỷ dị này, cũng không phải là lần đầu tiên hắn tiến vào. Khoảng thời gian thân phế, ý niệm của hắn đã từng đột ngột chìm vào thế giới này. . . Đó tựa hồ là một loại đốn ngộ, một loại đốn ngộ quỷ dị xuất hiện ở trạng thái không có huyền lực, nhưng lại căn bản không có ngộ ra được gì, vô luận tinh thần hay thân thể, đều căn bản không có chút biến hóa nào.
Ít nhất cảm giác của hắn là như vậy.
Trong thế giới hư vô, lúc này chiếu ra một bóng dáng hư ảo mờ mịt.
Đó là một bóng dáng nữ tử, tựa mộng tựa khói, chính là bóng dáng kỳ dị đã từng xuất hiện trong thế giới này, nàng tựa hồ đang nhìn Vân Triệt, âm thanh đến từ nàng, cũng vang vọng trong thế giới ý niệm của Vân Triệt:
"Có thể lần nữa tiến vào thế giới này, xem ra, ngươi đã chạm tới tầng thứ hư vô pháp tắc sâu hơn."
". . ." Vân Triệt không cách nào phát ra bất kỳ âm thanh nào.
"Thế nào là hư ảo, thế nào là chân thật."
"Có lúc, hư ảo là hư ảo, chân thật là chân thật, có lúc, hư ảo mới là chân thật, chân thật bất quá là hư ảo."
"Ngươi đã chạm tới hư vô pháp tắc, có lẽ đã có thể nhìn thấy càng nhiều 'chân thật' hơn."
"Chỉ đáng tiếc. . ."
Âm thanh đột nhiên biến mất, thế giới trống rỗng cũng đột nhiên tỏ khắp.
". . ." Vân Triệt mở mắt ra, hai mắt mờ mịt.
"A?" Bên tai truyền đến tiếng kinh hô của Tiêu Linh Tịch, nàng vội vàng đi tới bên cạnh hắn: "Tiểu Triệt, ngươi cuối cùng đã tỉnh."
"Ách," Vân Triệt lập tức hoàn hồn, giải thích nói: "Vừa rồi giống như đột nhiên tiến vào trạng thái đốn ngộ."
Nói xong, hắn bỗng nhiên chú ý tới nơi này lại có một người khác tồn tại, liếc mắt một cái, nhìn thấy Tô Linh Nhi đang ở bên cạnh, cười khanh khách nhìn hắn, hắn ngẩn người, nói: "Linh Nhi, ngươi tới đây lúc nào?"
"Hì hì, còn không phải Linh Tịch tỷ tỷ quá mức lo lắng cho ngươi, cho nên mới lôi kéo ta giúp ngươi." Tô Linh Nhi đi tới, thuận miệng hỏi: "Lần này lại ngộ ra được gì?"
Vân Triệt thu lại lông mày, lắc lắc đầu: "Không có gì."
Cảnh giới đốn ngộ, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, huyền giả có thể tiến vào cảnh giới đốn ngộ, chắc chắn sẽ đạt được lý giải sâu hơn và tiến cảnh trên phương diện huyền lực hoặc huyền công.
Nhưng, hai lần đốn ngộ này của Vân Triệt, lại không hề cảm thấy mình ngộ ra được gì. . . Chỉ là mơ hồ nhớ kỹ thế giới trống rỗng kia, cùng âm thanh nữ tử phiêu diêu kỳ dị kia.
Âm thanh kia nói, ta ở trên "hư vô pháp tắc" lại tiến gần thêm một bước.
Nhưng, vì sao ta lại không có một chút xíu cảm giác lĩnh ngộ nào?
Thậm chí căn bản cũng không biết hư vô pháp tắc đến tột cùng là cái gì.
Chẳng lẽ, hư vô pháp tắc bản thân chính là hư vô?
Lúc này, Vân Triệt bỗng nhiên chú ý tới một sự kiện.
Hắn trước khi để Tiêu Linh Tịch giải đọc phiến đá khắc ấn nghịch thế thiên thư, đã cố ý bày ra kết giới ngăn cách.
Lấy huyền lực của hắn, trên tinh cầu này không có khả năng có người phá vỡ nó, không có mệnh lệnh của hắn, Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng không có khả năng phá kết giới do chính tay hắn bày ra.
Mà Tô Linh Nhi lại xuất hiện ở đây.
Trừ phi, sau bảy ngày, kết giới tự tan.
Vân Triệt mãnh liệt giật mình, gấp giọng nói: "Trạng thái này của ta kéo dài bao lâu?"
"Đã hơn nửa tháng." Tô Linh Nhi nói.
"Cái gì! ?" Vân Triệt kinh hãi trực tiếp nhảy dựng lên.
Huyền giả đốn ngộ, mấy năm đều là chuyện thường, đến tầng thứ của Thần giới, một lần đốn ngộ mấy chục năm mấy trăm năm đều không hiếm lạ.
Tuy nhiên, dưới trạng thái đốn ngộ, khó mà cảm nhận chính xác sự trôi qua của thời gian, nhưng cũng có thể mơ hồ biết đại khái.
Mà Vân Triệt, rơi vào "thế giới hư vô", lại rõ ràng cảm giác thời gian chỉ trôi qua không đến mười hơi thở!
Lần trước gặp Kiếp Uyên, nàng muốn hắn một tháng sau đi tìm nàng, nàng sẽ cho hắn biết một "đáp án".
Thời gian hắn dừng lại ở Lam Cực Tinh, cộng thêm hơn nửa tháng đốn ngộ đột ngột không tên này, đã là không sai biệt lắm vượt qua một tháng!
Đây là thời gian hạn định của Kiếp Uyên, còn liên quan đến vận mệnh của Hỗn Độn, nếu đến trễ, thì còn gì nữa!
Vân Triệt như bị lửa thiêu mông, gấp giọng nói: "Ta phải lập tức đi Thương Vân đại lục một chuyến, sau này không chừng phát sinh chuyện gì, có thể trong thời gian ngắn không cách nào trở về. . . Thay ta chào hỏi gia gia và Vô Tâm bọn họ."
Nói xong, hắn lại bất chấp những thứ khác, thân hóa nhanh chóng ảnh, rời đi xa xa.
"A, Tiểu Triệt!" Tiêu Linh Tịch khẽ gọi, nhưng Vân Triệt đã là lập tức đi xa.
"Xem ra, quả thật là có chuyện rất gấp gáp." Tô Linh Nhi niệm nói: "Ta đi nói với các tỷ tỷ khác một tiếng."
Tiếng nói rơi xuống, lại không nhận được sự đáp lại của Tiêu Linh Tịch, Tô Linh Nhi chuyển mắt, phát hiện Tiêu Linh Tịch đang ngơ ngác nhìn phương hướng Vân Triệt rời đi, giống như mất hồn.
Thế giới trước mắt nàng, bỗng nhiên hóa thành một vùng tối đen.
Một mảnh tối đen thuần túy không gì sánh được, không có giới hạn, lại thâm thúy đáng sợ.
So với nói đó là một thế giới tối đen, không bằng nói nó càng giống như một vực sâu tối đen không đáy.
Bóng dáng của Vân Triệt trong bóng tối từ từ đi xa, giống như là đang rơi xuống trong vực sâu. . . Càng ngày càng xa, càng ngày càng sâu. . . Cho đến khi toàn bộ bóng dáng đều bị bóng tối hoàn toàn nuốt chửng.
"Linh Tịch tỷ tỷ! ?"
"A?" Một tiếng la lên bên tai khiến Tiêu Linh Tịch lập tức hoàn hồn.
"Ngươi. . . Sao vậy?" Tô Linh Nhi nhìn nàng, có chút lo lắng hỏi.
Thế giới trong tầm mắt đã khôi phục bình thường, vực sâu tối đen không tên tựa hồ chỉ là ảo giác chợt lóe, Tiêu Linh Tịch lắc lắc đầu, cười nói: "Không có việc gì, vừa rồi mắt giống như bị hoa một chút."
"Hì hì, thật là, " Tô Linh Nhi cười nói: "Mỗi lần Vân Triệt ca ca rời đi, ngươi đều mất hồn mất vía, ngươi dứt khoát ở luôn trên người Vân Triệt ca ca là được."
". . ." Tiêu Linh Tịch trán rủ xuống, môi mấp máy, lại là không cười ra tiếng. . . Không biết vì cái gì, nhịp tim của nàng trở nên hỗn loạn, toàn thân trên dưới đều tràn ngập cảm giác bất an không tên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận