Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1913: Chân tướng (thượng)

**Chương 1913: Chân tướng (Thượng)**
"Mị Âm, nói cho ta... Hiện giờ Càn Khôn Thứ ở trong tay ngươi, cũng chỉ có ngươi biết rõ hết thảy, ta muốn ngươi chính miệng nói cho ta!"
Vân Triệt đã dùng ý chí lớn nhất khống chế tâm tình, vào cái ngày nhìn xuống bốn vực phong đế kia, hắn thậm chí không ngần ngại cho rằng sau này thế gian không còn có thể xuất hiện việc khiến hắn sụp đổ tâm can.
Nhưng, dao động tâm tình quá mức kịch liệt, mỗi một lần va chạm đều đánh thẳng vào giới hạn khống chế của Vân Đế.
"..." Thủy Mị Âm cắn chặt môi, từ từ rỉ ra một giọt máu tươi đỏ thắm.
Nàng cúi đầu, phát ra thanh âm thống khổ, khó khăn: "Nếu như... Hết thảy đều là nàng làm, nàng không có lý do... Khi ngươi trở về không nói cho ngươi biết hết thảy... Vân Triệt ca ca, cầu ngươi không cần... Không cần lại ép mình tin tưởng nữa..."
"Là ngươi đang ép ta, là ngươi đang ép chính mình!"
Cho đến bây giờ, rõ ràng đã không còn lời lẽ nào để giải thích, nhưng Thủy Mị Âm vẫn cưỡng ép kháng cự... Dù cho có vẻ không còn chút sức lực.
Mà điều này cũng làm cho đồng tử của Vân Triệt càng thêm táo bạo, âm thanh cũng biến thành tiếng gầm thấp, có phần không khống chế được: "Tất cả đều là giả, ngay cả khả năng ta cưỡng ép ảo tưởng vì ngươi đều là giả, ngươi vì cái gì còn không chịu thừa nhận! Ngươi rốt cuộc đang che giấu điều gì! Đã đến tình trạng như thế, ngươi vì cái gì còn không chịu nói cho ta!"
"..." Thủy Mị Âm không nói chuyện, chỉ có thân thể càng thêm run rẩy kịch liệt, như rơi xuống vực sâu băng giá thấu xương của ngục hàn đàm.
"…!" Mà lúc này, Vân Triệt bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, ánh mắt run lên mãnh liệt, bàn tay đang nắm bả vai Thủy Mị Âm hốt hoảng buông lỏng.
Vạt áo trên vai nàng đã bị hắn dùng huyền khí mất khống chế cắt đứt, trên làn da trắng hơn tuyết, là những vết bầm đen do hắn nắm tạo thành.
Hai tay Vân Triệt lơ lửng giữa không trung, hồi lâu, một vầng ánh sáng đen kịt từ giữa ngón tay hắn phóng ra, nhẹ nhàng che phủ bả vai Thủy Mị Âm, đem những vết bầm đen kia từng chút một xóa đi.
Tí tách…
Tí tách…
Tí tách…
Từng giọt nước mắt rơi trên đầu gối hắn, rõ ràng êm dịu không tiếng động, lại làm cho trái tim Vân Triệt như bị cắt cứa, đau đớn kịch liệt.
Mấy năm nay, Thủy Mị Âm bỗng nhiên trở nên rất hay khóc.
Hắn rõ ràng nhớ kỹ, năm đó khi báo tin Hạ Khuynh Nguyệt đã chết, tâm tình Thủy Mị Âm sụp đổ tại chỗ, nhào vào trước ngực hắn khóc nức nở rất lâu... Lúc đó, nàng nói nàng là kích động mà khóc, vui đến phát khóc.
Lúc này nghĩ đến, nếu là vui đến phát khóc, làm sao có thể khóc đến đứt từng khúc ruột gan như vậy.
Ba năm cùng tu luyện tại Trụ Thiên Thần Cảnh, có lúc hắn tỉnh lại từ suy tưởng, sẽ phát hiện Thủy Mị Âm đang nhìn một phương hướng ngẩn người, trên mặt nhuộm đầy nước mắt.
Nàng sau đó sẽ lập tức lộ ra nụ cười, nói cho hắn biết sau khi trải qua kiếp nạn như thế còn có thể gặp nhau, gần gũi nhau, tựa như một giấc mộng, làm nàng luôn cảm thấy hân hoan, muốn rơi nước mắt.
Thậm chí ngay cả ở Lam Cực Tinh, rõ ràng là những thời khắc thoải mái, ấm áp nhất, trong mắt nàng cũng thường thường sẽ dâng lên một sự mờ mịt khó hiểu.
"Mị Âm của ta vĩnh viễn mười lăm tuổi"... Hắn đã không ít lần nói với Thủy Mị Âm câu nói giống như đùa giỡn này, bởi vì nàng mấy năm nay thật sự quá hay khóc.
Giờ đây, hắn mới giật mình, "tính thích khóc" của nàng mấy năm nay tuyệt đối không phải như hắn nghĩ.
Những giọt nước mắt kia, có lẽ mỗi một giọt, đều bắt nguồn từ sâu thẳm trong nội tâm nàng.
"Mị Âm, thật xin lỗi." Hắn nặng tay đặt lên bả vai Thủy Mị Âm, chỉ là lần này động tác vô cùng dịu dàng, âm thanh cũng nhẹ đi rất nhiều: "Ta cho rằng, bản thân mình đã trưởng thành đủ cường đại, kết quả, vẫn là không chịu thua kém... mất khống chế khó coi như vậy."
"Nhưng, chân tướng chuyện này, với ta mà nói thực sự quá trọng yếu... Nói cho ta, nói cho ta được không?"
Trán ngọc vẫn như cũ rủ xuống thật sâu, nước mắt không có cách nào ngừng rơi... Nếu như lúc này nhìn vào mắt nàng, sẽ phát hiện hồn vô cấu thần của nàng, đồng tử lại mờ mịt một màu u ám, đáng sợ.
"Không thể… Không thể..." Nàng lẩm bẩm, âm thanh đã mất đi vẻ trong trẻo, trong đau đớn mang theo mấy phần cứng nhắc: "Đây là... lời hứa... Là của nàng... nguyện vọng cuối cùng..."
"Ta không thể... Không thể..."
Lời hứa...
Nguyện vọng cuối cùng...
Nguyện vọng!?
"Mị Âm, ngươi nghe ta nói, ngươi nhìn vào mắt ta."
Vân Triệt hai tay rất nhẹ nâng lên gương mặt Thủy Mị Âm đẫm lệ: "Ta biết rõ, giữa ngươi và nàng, nhất định có một ước định nào đó, ngươi đã hứa với nàng sẽ giữ kín tất cả bí mật. Mà hơn nữa, ngươi đã luôn làm rất tốt, những năm này, một câu, một chữ cũng không hề tiết lộ."
"Lừa gạt người thân cận là một việc rất thống khổ, ngươi vì lời hứa với nàng, không tiếc hết lần này đến lần khác dệt nên những lời nói dối với ta... Ngươi thật sự đã làm rất tốt, rất tốt."
"Những chân tướng kia, là do ngoài ý muốn mà bị từng chút một vạch trần, là ta từng chút một phát giác, không phải do ngươi để lộ, càng không phải do ngươi kể ra, hiện giờ ngươi nói ra hết thảy với ta, chỉ là một khi hết thảy đã bị bại lộ, không thể không thẳng thắn... Không phải là vi phạm lời hứa, càng không phải có lỗi với nàng."
Lời nói của Vân Triệt, làm cho đồng tử mờ tối của Thủy Mị Âm khẽ run lên.
Hắn âm thanh càng trở nên nhẹ hơn, trong ánh mắt không có một chút trách cứ nào đối với những lời nói dối của nàng, chỉ có sự thương yêu sâu đậm: "Ngươi gánh vác tất cả bí mật, chân tướng, biết rõ những gì nàng làm, lại chỉ có thể nhìn thế nhân xem nhẹ nàng, nhục mạ nàng, coi thường nàng, cười nhạo nàng... Càng phải nhìn ta oán nàng, hận nàng, thậm chí không nguyện bất kỳ ai nhắc đến tên nàng trước mặt ta..."
"Cảm giác này, nhất định rất thống khổ, đúng không?"
Những lời này, giống như một đòn nặng nề, giáng thẳng vào nơi sâu nhất trong tâm hồn Thủy Mị Âm. Thân thể cùng đồng tử nàng đột nhiên run rẩy kịch liệt gấp mấy lần.
"Hơn nữa, ngươi quên rồi sao?" Khóe môi Vân Triệt cong lên một nụ cười thật mềm mại, thật nhẹ: "Hiện tại đã khác so với lúc đó, hiện tại chúng ta, đã là vợ chồng chính thức, những chuyện vui sướng, những chuyện bi thương, những chuyện nặng nề... Dù là tội không thể tha thứ, chúng ta cũng nên cùng nhau gánh vác, cùng gánh chịu, đây mới thật sự là vợ chồng, đúng không?"
"Cho nên, nói cho ta, được không? So với thẳng thắn tất cả, ngươi nhất định càng không muốn nhìn ta mãi mãi mang một lỗ hổng trong tim, nhìn người đã âm thầm làm nên tất cả lại vẫn phải mang tiếng xấu ô danh... Đúng không?"
Đôi mắt sáng như sao run rẩy kịch liệt… Lại run rẩy…
"Ngô… Hức…"
Tiếng nức nở nghẹn ngào, cuối cùng vào một khoảnh khắc nào đó, đồng tử co rút của nàng vỡ vụn như thủy tinh, tỏa ra vô vàn ánh sao đẹp đẽ, thê lương.
"Ô… Ô ô… Ô oa a a a a a!"
Tiếng lòng, nỗi đau, nước mắt đồng thời vỡ òa, nàng nhào vào người Vân Triệt, cất tiếng khóc lớn.
Những năm này, sau mỗi nụ cười của nàng, trong tâm hồn, đều luôn có một chiếc gai nhọn găm vào, mỗi lần chạm đến, đều là nỗi đau thấu tim gan trong sự ngột ngạt kéo dài.
"Là nàng... Là Khuynh Nguyệt tỷ tỷ... Là Càn Khôn Thứ của nàng... Là nàng... Ô... Ô oa a a a a..."
Nàng cuối cùng cũng đã thốt lên cái tên đó...
Cũng cuối cùng cũng không cần phải một mình gánh vác hết thảy những điều này.
Phảng phất như núi cao vạn trượng đè nén nội tâm rất lâu sụp đổ trong nháy mắt, nàng mặc sức gào khóc, mặc sức bộc phát, tựa hồ muốn đem tất cả những đau đớn, nặng nề, kìm nén, dày vò trong những năm này trút bỏ...
Nhưng dưới sự đau đớn tột cùng như vỡ òa, nàng căn bản đã là khóc không thành tiếng, không thể nói thành lời.
Vân Triệt ôm chặt nàng, nhắm mắt lại, răng nghiến chặt vào nhau.
Trái tim đã sớm tin chắc... Nhưng chính tai nghe Thủy Mị Âm thốt ra tên nàng, nội tâm hắn vẫn như cũ chấn động đến tan nát.

Trên không trung xa xôi, hô hấp của Mộc Huyền Âm cũng xuất hiện sự hỗn loạn hiếm có.
Nếu không phải tâm thần của Vân Triệt đang ở trong trạng thái hỗn loạn còn nặng hơn gấp bội, ắt hẳn đã trong nháy mắt phát giác được sự tồn tại của nàng.
Không yên tâm về Vân Triệt, nàng cuối cùng vẫn lo lắng đi theo.
Lại nghe được một cái... chân tướng quá mức rung động lòng người.
Hạ Khuynh Nguyệt... Năm đó đối với Vân Triệt phản bội cùng vết thương nặng nề, người khó tin và khó chấp nhận nhất, trừ Vân Triệt, chính là nàng và Trì Vũ Thập.
Đặc biệt là Trì Vũ Thập, nhiều năm trôi qua như vậy, mà hơn nữa Hạ Khuynh Nguyệt đã sớm chết, nàng vẫn như cũ canh cánh trong lòng, không có cách nào tiêu tan.
"Ma Hậu," nàng lẩm bẩm một tiếng: "Ngươi đối với nàng nhận biết, không phải ngươi cái gọi là thiên ngộ lớn nhất đời này, trước nay đều không phải…"

"...Năm đó, khi Vân Triệt ca ca ở Bắc Thần Vực, việc Lưu Quang Giới từng chứa chấp ngươi một ngày bị bại lộ và lan truyền, sau đó, Khuynh Nguyệt tỷ tỷ liền nhanh chóng đến, đem phụ thân ta trọng thương, còn phế huyền mạch của ông ấy, sau đó mang ta đến Nguyệt Thần Giới giam giữ."
Dùng rất lâu mới bình phục được tâm tình, Thủy Mị Âm bắt đầu giải thích hết thảy mọi chuyện năm đó, hai mắt nàng đã khóc đỏ hoe, giờ đây vẫn còn đọng lại những giọt nước trong suốt.
"Ta và phụ thân, tỷ tỷ từ rất sớm đã biết, chuyện này sớm muộn cũng sẽ bị người khác biết rõ, cũng đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ là không ngờ tới lại nhanh như vậy... Nhưng kỳ thực, tin tức Lưu Quang Giới từng chứa chấp ngươi, là Khuynh Nguyệt tỷ tỷ cố ý tiết lộ ra ngoài."
"...Quả nhiên." Làm cho hết thảy trong đầu Vân Triệt được xâu chuỗi lại, rất nhiều chuyện, trong mắt hắn đã có một diện mạo hoàn toàn khác.
"Nếu như đầu tiên bị vương giới khác... Đặc biệt là Phạn Đế Thần Giới biết được, rồi giáng xuống trọng trách, hậu quả khó lường. Thế nên, nàng đi trước một bước, đem tin tức này phát tán, cũng sớm cho Trụ Thiên Thần Giới biết, đem Trụ Hư Tử dẫn tới Lưu Quang Giới, sau đó ngay trước mặt hắn, đem phụ thân ta trọng thương, phế bỏ huyền mạch, lại tuyên bố đem ta giam cầm tại Nguyệt Thần Giới ngàn năm."
Là một trong ba đại giới vương thượng vị tinh giới mạnh nhất Đông Thần Vực, chỉ trọng thương Thủy Thiên Hành thì thôi, còn vĩnh viễn phế huyền mạch của ông ấy... Đây không nghi ngờ gì là hình phạt tàn khốc đến cực điểm.
Không chỉ là phế bỏ Thủy Thiên Hành, mà còn là phế bỏ trụ cột cốt lõi nhất của Lưu Quang Giới.
Trụ Hư Tử thậm chí còn cảm thấy không đành lòng, cầu xin tha thứ cho ông ấy.
Trụ Hư Tử đối với Thủy Mị Âm rất yêu thích, năm đó vô cùng nóng lòng muốn nhận nàng làm đồ đệ, chuyện này ở Đông Thần Vực không ai không biết... Cho nên, việc Hạ Khuynh Nguyệt giam giữ Thủy Mị Âm, Trụ Hư Tử cũng chỉ có thể cầu xin, nếu muốn chuyển sang giam giữ ở Trụ Thiên Thần Giới, chắc chắn sẽ bị thế nhân chỉ trích là bao che.
Như thế, đối với Lưu Quang Giới, tất cả trừng phạt đều kết thúc, thủ đoạn trừng phạt tàn khốc làm người khác sợ hãi, còn có Trụ Thiên Thần Đế chứng kiến và cầu xin. Cứ như vậy, bao gồm cả Phạn Đế Thần Giới ở bên trong, không ai có thể lại nhúng tay vào chuyện này.
Đồng thời, nếu có người muốn thông qua tội của Lưu Quang Giới mà ngấp nghé hồn vô cấu thần của Thủy Mị Âm, cũng phải trực diện sắc mặt của Nguyệt Thần Đế.
"Bề ngoài là trừng phạt nặng, kỳ thực, là đối với Lưu Quang Giới, đối với ta, là một loại bảo hộ." Thủy Mị Âm khịt mũi một cái: "Nàng nói cho ta, phụ thân ta bị phế sạch huyền mạch... Đợi tương lai Vân Triệt ca ca trở về, nhất định có thể khôi phục."
"Quả nhiên." Nàng ngẩng mặt lên, khóe mắt lại không kìm được nước mắt lăn dài: "Phụ thân hắn đã hoàn toàn khỏe mạnh, ta thật sự rất muốn... có thể trực tiếp nói cho Khuynh Nguyệt tỷ tỷ chuyện này."
Vân Triệt nhẹ giọng hỏi: "Năm đó, sau khi nàng đem ngươi bắt... đưa đến Nguyệt Thần Giới, liền nói cho ngươi biết hết thảy, đúng không?"
"Ừm!" Thủy Mị Âm gật đầu: "Nàng chủ động phát tán tin tức, trừng phạt Lưu Quang Giới, bảo hộ Lưu Quang Giới chỉ là nguyên nhân thứ yếu, điều nàng muốn làm nhất, chính là có thể danh chính ngôn thuận, đem ta đưa đến bên cạnh nàng."
"Sau đó, ở trong Nguyệt ngục tầng dưới cùng của Nguyệt Thần Giới, nàng lấy ra Càn Khôn Thứ của mình, sau đó nói cho ta biết... tất cả mọi chuyện."
Hơi thở của Vân Triệt lập tức ngừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận