Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1750. Vận mệnh bảy ngày

Nhóm: Vạn Yên Chi SàoNguồn: truyenyy.comLạnh lẽo tràn ra trong lời nói của Vân Triệt không hề ít hơn Trì Vũ Thập chút nào. Nhưng lại đã là một kết quả vô cùng tốt đối với Thủy Ánh Nguyệt và Lục Trú.Bọn họ dù sao cũng xuất thân đông thần vực, là Giới Vương của tinh giới đông thần vực.Đông thần vực do Vân Triệt cứu, lại đi phụ hắn. Nếu nói về vận mệnh tồn vong, cho dù Vân Triệt trả thù đông thần vực như thế nào, đều có được đầy đủ tư cách... Nhưng trong số này dù sao phần lớn sinh linh đều vô tội.Bọn họ ở trong “Nhà giam” với quy tắc do thượng vị giả xây nên, từ đầu đến cuối đều chưa từng chân chính rõ ràng xảy ra chuyện gì.Lưu Quang giới với Phúc Thiên giới đều là tinh giới có thể đặt mình ngoài sự việc, tự bảo toàn bản thân trong ma họa. Nhưng mà, Trụ Thiên tàn sát, Nguyệt Thần vỡ vụn, Tinh Thần co đầu rụt cổ, Phạm Đế bế giới... Thân là tinh giới đứng đầu dưới Vương giới, bọn họ phải đứng ra mới có thể giành được vài phần cơ hội xoay chuyển cho vận mệnh của đông thần vực.Bằng không, cứ tiếp tục như vậy, những ma nhân đáng sợ vốn không hề sợ chết này, thỏa sức phát tiết thù hận vô tận ở đông thần vực, không biết sẽ hủy đông thần vực thành một địa ngục như thế nào.Lục Lãnh Xuyên hành lễ, vô cùng chân thành nói:- Cảm tạ Ma chủ lại ban ơn cho đông thần vực. Chờ sau khi ta về giới, sẽ lập tức lấy danh tiếng Lưu Quang, Phúc thiên chiếu cáo thiên hạ, tinh giới nguyện đầu nhập dưới trướng Ma chủ có thể lấy được đặc xá của Ma chủ. Người không muốn... chúng ta cũng sẽ coi là địch!Bọn họ rất rõ ràng, quyết định như vậy nhất định gặp phải vô số bêu danh “Đầu ma”.Nhưng mà... chưa gặp ma kiếp, bọn họ ngược lại ở bên cạnh nhìn thấy rất rõ ràng. Theo Trụ Thiên và Nguyệt Thần lần lượt diệt vong với chân tướng công bố ra, dưới ý thức hỏng mất, đông thần vực vốn không có khả năng chống đỡ được ma nhân bắc vực.Muốn bảo trụ đông thần vực trên mức độ lớn nhất, đây đã là lựa chọn tốt nhất... thậm chí là duy nhất.- A! Không cần thiết!Vân Triệt lại cười lạnh, đột nhiên gọi thái cổ huyền chu ra, sau đó giơ tay trảo.Phịch!Một bóng người bị bao phủ trong hàn băng bị vung ra theo động tác cánh tay hắn, hung hăng nện lên trên mặt đất.Hàn băng vỡ vụn, người bên trong như hồ lô lăn ra rất xa, nhưng không đứng lên mà co quắp trên đất, run run.Ánh mắt liếc qua khuôn mặt người này, tất cả mọi người đều hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt của Thủy Thiên Hành, Lục Trú đều thay đổi, đồng thanh kinh giọng kêu:- Tinh Thần đế!?Ba chữ “Tinh Thần đế” truyền tới bên tai khiến người trung niên trên đất giật mình quay đầu lại, hắn nhìn thấy Lục Trú, nhìn thấy Thủy Thiên Hành... Đột nhiên, hắn kêu lên một tiếng, đột ngột vùi mặt trên đất, hai tay ôm đầu, như một con bò sát tuyệt vọng gắt gao cuộn mình lại:- Không... không... ta không phải là Tinh Thần đế... ta không phải... các ngươi... nhận lầm người... ta không phải... ta không phải...Trước kia hắn uy phong lẫm lẫm cỡ nào, Thủy Thiên Hành, Lục Trú Giới Vương thượng vị mạnh nhất này đều phải cung kính cúi đầu ở trước mặt hắn.Hiện giờ lại lấy tư thái như vậy gặp lại người quen biết, toàn thân hắn co rúm lại run run, sỉ nhục muốn chết... Hắn tình nguyện bản thân bị đóng băng vĩnh viễn cũng không muốn trò hề như vậy bị bất cứ kẻ nào nhìn thấy.Ít nhất như vậy, hắn vẫn còn là Tinh Thần đế đã biến mất ở trong mắt người đời, vĩnh viễn còn nhớ được dáng vẻ thần uy lăng thế, hiệu lệnh Tinh Thần của hắn.- Đây... đây là...Lục Trú và Lục Lãnh Xuyên liếc mắt nhìn nhau, trong lòng kinh hãi vô tận.Năm ấy, dưới kiếp nạn Tà Anh Tinh Thần giới bị phá thành phế tích, cùng ngày Tinh Thần đế lại đột nhiên mất đi bóng dáng. Sau đó, huyền giả Tinh Thần còn sót lại gần như tìm khắp toàn bộ đông thần vực đều không tìm được chút bóng dáng và khí tức nào.Về Tinh Thần đế đột nhiên biến mất, đông thần vực có vô số lời đồn và suy đoán.Hiện giờ, hắn lại vào lúc này và ở nơi này, lấy phương thức như vậy xuất hiện ở trước mặt bọn họ.Tinh Tuyệt Không trong tầm mắt nào còn có một chút đế uy với linh áp như năm đó, thậm chí gần như không cảm giác được một chút khí tức huyền lực.Huyền lực bị phế, tra tấn do đóng băng hàng năm khiến cho ý chí của hắn đã sớm hỏng mất không thành dáng vẻ gì. Trong mắt, trên người hiện ra chỉ có tuyệt vọng và run sợ. Cho dù là một phàm linh quá mức bình thường nhìn thấy hắn cũng đều sẽ sinh ra coi thường và thương hại sâu sắc.Có thể tra tấn Tinh Thần đế thành như vậy, cũng không phải trong ngắn hạn có thể làm được. Rất có khả năng, bắt đầu từ một năm khi hắn biến mất đã rơi vào thảm cảnh như vậy... Nhưng mà, bọn họ tự nhiên không dám hỏi. Vân Triệt cực hận Tinh Tuyệt Không, nhưng chưa bao giờ hạ sát thủ với hắn, ngược lại luôn luôn giữ lại mạng sống cho hắn. Đến giờ phút này lại còn có thể tạo được tác dụng.Hắn dùng đuôi khóe mắt liếc nhìn Tinh Tuyệt Không, đột nhiên giơ tay, lấy Tinh Thần luân bàn ra, sau đó trực tiếp ném nó tới trước người Tinh Tuyệt Không.Mặc dù không có Tinh Thần thần lực, nhưng dù sao Tinh Thần luân bàn đã làm bạn với Tinh Tuyệt Không vạn năm, chỉ riêng mùi vị, hắn đã quen thuộc đến tận trong xương tủy.Hắn chợt ngẩng đầu lên, khoảnh khắc nhìn thấy Tinh Thần luân bàn, hắn hơi sửng sốt, sau đó thân hình vốn gầy yếu đến không cách nào đứng lên lại đột nhiên như bọ chó nhảy tới, ôm chặt lấy Tinh Thần luân bàn vào trong ngực, nước mắt tuôn rơi.Đám người Lục Trú, Thủy Thiên Hành yên lặng nhìn, trong lòng thổn thức không lời nào diễn tả được.Vân Triệt thấp giọng nói:- A, Tinh Tuyệt Không, hôm nay bản Ma chủ sẽ ban cho ngươi một cơ hội làm lại Tinh Thần đế, ngươi cần phải... cố gắng quý trọng lấy!Tinh Tuyệt Không không hề đáp lại, giống như không nghe rõ Vân Triệt đang nói cái gì, toàn bộ lực lượng của hắn đều đang trên Tinh Thần luân bàn đang gắt gao ôm chặt. Trong lúc hoảng hốt, bản thân giống như Tinh Thần đế đứng ở đỉnh đương thời, ngạo nghễ nhìn xuống vạn linh.Cười lạnh một tiếng, Vân Triệt nâng bước tiến lên trước, thản nhiên nói:- Đạo Khai, mở trận!Hình chiếu Trụ Thiên dùng tốt vô cùng của Trụ Thiên giới lại một lần nữa mở ra.Tuy rằng duy trì một giây đều tiêu hao vĩ đại, nhưng những tiêu hao này đều cướp đoạt từ Trụ Thiên, nên không hề cần đau lòng chút nào.Hình chiếu đại trận nhanh chóng mở ra, bên trong hình chiếu phủ kín đông thần vực lần này là gương mặt âm trầm hung thần của Vân Triệt, ma uy hắc ám làm cho lòng người sợ hãi cũng lập tức bao phủ toàn bộ đông thần vực.Nhất thời, ma nhân trong đông thần vực, từ thần đế Vương giới đến ma binh bình thường nhất, toàn bộ đồng loạt bái xuống... Sùng kính giống như tín ngưỡng mãnh liệt đến khiến huyền giả của đông thần vực kinh hãi trong lòng.Mà lúc này huyền giả đông vực đối mặt với Vân Triệt đã có tâm tư hoàn toàn khác trước.Hắn là ác ma... nhưng là ác ma bị người thượng vị của đông thần vực, toàn bộ thần giới sờ sờ bức ra.Mà hắn vốn là thần tử cứu thế, càng là kiêu ngạo lớn nhất từ xưa đến nay của đông thần vực.Giong nói thong thả mà âm trầm của Vân Triệt vang lên:- Những đứa con hắc ám, tạm thời lắng xuống huyết dịch đang sôi trào của các ngươi, bản Ma chủ có một tin tức cực kỳ tốt, muốn tuyên bố cho những kẻ đáng thương của đông thần vực. Những kẻ đáng thương, các ngươi cần phải vểnh tai nghe cho rõ ràng, ngàn vạn lần đừng để sót bất cứ một chữ nào.Bên trong yên tĩnh, chỉ có vô số yết hầu đang khó nhọc mấp máy.Vân Triệt trong hình chiếu chậm rãi xòe tay, năm ngón tay mở ra giống như che phủ toàn bộ đông thần vực dưới bàn tay:- Trụ Thiên và Nguyệt Thần đã chôn diệt, Phạm Đế thần giới và Tinh Thần giới chỉ biết núp trong mai rùa của mình mà run run.- Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng các ngươi bị bọn họ vứt bỏ.. Không không, trước mặt kiếp nạn chân chính, kể cả tư cách bị ném đi từ đầu các ngươi đã không có. Dù sao, các ngươi cũng chỉ là một đám người đáng thương bị bọn họ có thể tùy ý vê nặn thành bất cứ hình dạng gì mà thôi.Vân Triệt nói hết sức châm chọc... nhất là ở trước mặt chân tướng lưu danh hậu thế càng châm chọc trăm ngàn lần.- Nhưng mà, bản Ma chủ dù sao đã từng nhận đại ân của Ngâm Tuyết giới, lại có Lưu Quang giới, Phúc Thiên giới đến cầu tình cho các ngươi. Nể ân tình thu lưu năm đó của Lưu Quang gới, Phúc Thiên giới nói đỡ, bản Ma chủ sẽ cho các ngươi một cơ hội.... Cũng là cơ hội duy nhất!Trong Trụ Thiên giới, phản ứng của Thủy Thiên Hành coi như bình tĩnh, còn trong lòng cha con Lục Trú lại kích động thật lâu.Nếu như đông thần vực bởi vậy mà được cứu vớt, tương lai Vân Triệt thật sự trở thành đứng đầu thần giới... Như thế, một lời hôm nay của Vân Triệt đủ để khiến cho danh vọng và địa vị vốn cực cao của Lưu Quang giới, Phúc Thiên giới lại một lần nữa lên cao thêm một bậc.Phía sau bàn tay máu tàn bạo của hắn, lại coi trọng tình nghĩa đến như vậy.Sau kích động lại là thở dài thật sâu... Một người như vậy, nếu như năm đó đông thần vực không phụ hắn mà bảo vệ hắn, như vậy, đông thần vực nhận được không phải là Vương giới bị hủy diệt, tai họa thây chất vạn giới, mà nhận được che chở với yên bình không thể lay động.Nhưng nói đi nói lại, nếu như không phải năm đó... Vân Triệt chỉ một lòng muốn mang Tà Anh đi lánh đời, cũng vốn không trưởng thành đáng sợ như bây giờ.Ngón tay Vân Triệt khép lại, một động tác rất nhỏ nhưng lại khiến cho vô số huyền giả đông vực lập tức cảm giác được tính mạng và linh hồn của mình đều giống như bị kẹp trong ngón tay Vân Triệt:- Trong vòng bảy ngày, tất cả tinh giới thượng vị, hoặc để Giới Vương của các ngươi đến trước đầu gối bản Ma chủ tuyên thệ nguyện trung thành thần phục, hoặc là... vĩnh viễn tan biến trong hắc ám!Lời Ma chủ hắc ám nói khiến vô số ánh mắt và trái tim điên cuồng nhảy lên.- Nhớ kỹ, các ngươi chỉ có bảy ngày, bảy ngày duy nhất! Mà cũng là cơ hội cuối cùng bản Ma chủ ban ân cho các ngươi!- Nếu như Giới Vương của các ngươi hồ đồ ngu xuẩn, cứ muốn lôi kéo các ngươi cùng chôn vùi trong bóng đêm, các ngươi có thể lựa chọn tử vong, cũng có thể lựa chọn làm thịt hắn, lại đề cử một Giới Vương mới.- Là cùng nhảy múa trong bóng đêm hay hóa thành bụi bặm vĩnh viễn, ta thật chờ mong lựa chọn của các ngươi!- Ha ha ha ha!Trong tiếng cười thấp lạnh, bóng dáng của Vân Triệt biến mất trong hình chiếu, nhưng lời nói như ác ma phán quyết lại đang xao động trong tâm linh của vô số huyền giả đông vực, chôn xuống mầm mống hắc ám.- Tuân theo mệnh lệnh Ma chủ, rút!Huyền giả đông vực còn trong ngơ ngác, đại quân ma nhân đã chỉnh tề lui về sau, sau đó cấp tốc rút lui, cho dù đội ngũ ma nhân lập tức sẽ đánh vào trung tâm cũng đều rút lui về, không hề có chút kháng cự do dự.Không có Vân Triệt, đừng nói được cải chính và xả hận thống khoái thoải mái như thế, kể cả năng lực bước chân ra khỏi bắc thần vực bọn họ đều không có! Hiệu lệnh của Vân Triệt chính là tín ngưỡng hắc ám cao nhất đối với bọn họ.Ma nhân rút đi như thủy triều, giọng nói đến từ Ma chủ hắc ám vẫn quanh quẩn thật lâu bên tai huyền giả đông thần vực...Trận ma kiếp đáng sợ nhuộm đỏ cả bầu trời này tạm thời dừng lại, nhưng bọn họ không cách nào biết được, đây rốt cuộc là “Ban ân” Hay là địa ngục hắc ám càng sâu hơn.Một huyền giả đông vực lớn tiếng kêu lên:- Không, ngàn vạn lần đừng bị ma nhân mê hoặc! Bọn chúng định chia rẽ, muốn nô dịch chúng ta!Nếu như vào hai ngày trước, phần lớn huyền giả đông vực luôn luôn liều chết phản kháng chắc chắn sẽ dốc lấy ý chí và tôn nghiêm cuối cùng, thà chết đều sẽ không quỳ gối trước mặt hắc ám.Nhưng dưới chân tướng tàn khốc và tín niệm sụp đổ, càng nhiều người ại nhìn thấy sinh cơ với hy vọng hiện ra trong hắc ám.Ma đế vì người đời hy sinh bản thân, Ma chủ vì cứu thế mà bị thế gian phụ bạc. Nếu như hắc ám vốn không được thế gian dung thứ là sai, nếu như áp bách và tiêu diệt ma nhân vô số năm qua của bọn họ từ đầu đến cuối đều là tội lỗi...Như vậy, thần phục Ma chủ hắc ám đã từng cứu thế, lại còn xuất thân từ đông thần vực bọn họ, cùng tồn tại với hắc ám như vậy, thật sự không thể tiếp nhận sao?Ít nhất, trận tai họa này có thể vì vậy mà dừng lại, ít nhất có thể giữ được tính mạng và tông tộc.- Ta đã.. không muốn đánh tiếp với ma nhân nữa.Một huyền giả quỳ trên mặt đất, phát ra âm thanh đặc biệt vô lực.Mà một câu nói yếu ớt không có ý chí này lại là tiếng lòng của vô số huyền giả đông vực.- Đại Giới Vương, lựa chọn thần phục đi, ma nhân quá mức đáng sợ, chúng ta vốn không phải là đối thủ. Hơn nữa... Vân Triệt hắn vốn chính là người của đông thần vực ta.- Tông chủ, trước mặt chân tướng, chúng ta rốt cuộc đang giãy giụa cái gì... Ta không muốn đánh nữa, thật sự không muốn.- Bọn họ là ma nhân! Chẳng lẽ các ngươi đã quên bọn họ giết bao nhiêu tộc nhân và đồng môn của các ngươi rồi sao!? Các ngươi muốn biến đông thần vực thành lãnh thổ của ma nhân sao!Một Giới Vương thượng vị dùng giọng nói bao hàm đế uy gầm thét lên.Một tiếng cười vô lực lạnh lẽo vang lên, chính là huyền giả trẻ tuổi có tư chất cao nhất, được ký thác trong tông môn bọn họ:- A, tông chủ, chúng ta đều chết hết, đông thần vực mới chân chính biến thành lãnh thổ của ma nhân, ta càng muốn sống tiếp, ta muốn tận mắt nhìn xem ma nhân chân chính rốt cuộc có dáng vẻ gì.- Đại Giới Vương, ngàn vạn lần không thể thần phục ma nhân, bằng không tương lai chúng ta còn có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông! Đừng quên còn có Phạm Đế thần giới! Phạm Đế thần giới luôn luôn bất động, nhất định không thể nào đang co đầu rụt cổ, nói không chừng đang yên lặng liên kết với nam thần vực và tây thần vực, chuẩn bị cho đám ma nhân một kích tuyệt mệnh... Bây giờ mà thần phục sẽ là ô uế mà toàn tộc chúng ta vĩnh viễn không cách nào tẩy đi!Trong đông thần vực, vô số sóng âm đang bắt đầu khởi động.Bởi vì vận mệnh của tinh giới bọn họ sẽ được quyết định trong bảy ngày ngắn ngủi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận