Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1340: Tuyệt Mệnh Tinh Hồi

**Chương 1340: Tuyệt Mệnh Tinh Hồi**
"Tam thập thất trưởng lão! !"
Để tránh thoát Trấn Tinh Liệm, hắn đã tự phế cánh tay phải của mình, vô cùng quyết tuyệt. Cánh tay cụt mang đến thống khổ tột cùng, vốn dĩ phải khiến lòng người tan nát, đau đến mức không muốn sống. Nhưng Vân Triệt lại ngay lập tức bạo công Tinh Minh Tử bằng cánh tay còn lại. Tinh Minh Tử dồn hết lực lượng vào Trấn Tinh Liệm, nằm mơ cũng không nghĩ Vân Triệt sẽ tự phế cánh tay, càng không ngờ sau khi mất tay, hắn lại có thể bộc phát trong nháy mắt…
Dù hắn là chí tôn thần chủ, bị Vân Triệt nổi giận đập một kiếm trúng thiên linh, cũng tối sầm mặt mũi, ý thức hỗn loạn.
Thân thể Vân Triệt lảo đảo, mãnh liệt quỳ rạp xuống đất, nhưng ngay sau đó lại đột ngột ngước mắt, ánh mắt ngập tràn hận ý. Một cánh tay cầm Kiếp Thiên kiếm vẫn bộc phát ra uy thế đáng sợ, đánh về phía Tinh Minh Tử.
Nhưng kiếm này lại không thể rơi vào Tinh Minh Tử đang mất đi ý thức. Phía sau hắn là tiếng bạo hống rung trời, hơn trăm Tinh Vệ đã liều mạng xông tới, khí lãng chồng chất khiến Vân Triệt đang trọng thương như bị cơn lốc quét ngang. Kiếm thế chệch đi, một kiếm oanh ra, sau đó hung hăng ngã văng ra ngoài.
Tư…
Tư…
Vết đứt ở cánh tay phải của hắn đang phun trào máu tươi, toàn thân cũng bị máu tươi nhuộm đỏ hoàn toàn. Bất cứ ai cũng sẽ không hoài nghi, không cần quá lâu, máu trong toàn thân hắn đều sẽ chảy cạn. Hắn chậm rãi đứng lên, xung quanh, một trăm… hai trăm… ba trăm… năm trăm… Càng ngày càng nhiều Tinh Vệ tuôn ra, bao vây hắn tầng tầng lớp lớp.
Nhưng đến khi hắn hoàn toàn đứng lên, lại không có một Tinh Vệ nào ra tay công kích. Nhất là những Tinh Vệ ở tầng gần nhất, đồng tử không khỏi kịch liệt run rẩy, trái tim rung động càng không cách nào dừng lại.
Ngực bị xuyên thủng, cánh tay phải bị tự hủy, toàn thân vết thương vô số, máu chảy gần cạn… Vậy mà vẫn có thể đứng lên, khí tức trên người vẫn hung thần khiến người ta nghẹt thở.
"Hắn đã là nỏ mạnh hết đà… Mau giết hắn!"
Âm thanh này lại là mệnh lệnh của Tinh Thần Đế, đủ thấy một Tinh Thần giới vương đã kiêng kị Vân Triệt đến mức nào. Nếu không phải không thể rời khỏi nghi thức và kết giới, hắn chắc chắn sẽ liều mạng đích thân ra tay, triệt để mạt sát hắn.
Âm thanh hắn vừa dứt, chúng Tinh Vệ còn chưa kịp phản ứng, một đạo huyết quang đã hòa lẫn máu tươi nổ tung…
Oanh! !
Từ trạng thái đứng im đến bạo phát, rõ ràng chỉ còn một cánh tay, kiếm này khủng bố vẫn khiến tất cả Tinh Vệ hồn bay lên trời. Hơn ba mươi Tinh Vệ bị một kiếm quét bay cùng lúc, gần như toàn bộ đều trọng thương.
Bóng máu lóe lên, bóng dáng Vân Triệt đã như quỷ mị đâm vào bên trong Tinh Vệ, Kiếp Thiên kiếm nhuốm máu đem hai Tinh Vệ cùng lúc xuyên thủng, tàn nhẫn xuyên họ vào thân kiếm khổng lồ.
Tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của ác quỷ lại vang lên lần nữa, theo đó ngọn lửa bùng cháy, tiếng kêu thảm thiết im bặt. Thân thể thần quân của hai Tinh Vệ nổ tung trong ngọn lửa, những mảnh viêm rơi xuống thiêu đốt đám Tinh Vệ đang kinh hãi, lại lần nữa kích thích một tràng kêu thảm vang vọng.
Oanh! !
Oanh! !
Oanh! !

Trên đời này, đáng sợ hơn ma quỷ là ma quỷ đang nổi giận. Đáng sợ hơn ma quỷ phẫn nộ, là ma quỷ đang tuyệt vọng. Hắn từng bước một, từng kiếm từng kiếm, mỗi một kiếm oanh xuống đều tất kéo theo máu tươi tàn chi khắp trời, hủy diệt từng Tinh Vệ, từng sinh mệnh.
Vô số thương kiếm, huyền quang đánh xuống người hắn, khiến thân thể hắn vết thương trải rộng, sớm đã không tìm thấy một chỗ lành lặn. Nhưng, công kích của Tinh Vệ, hắn căn bản không tránh không né, càng không hề chuyển dù chỉ nửa tia lực lượng đi áp chế thương thế. Mặc cho thân thể mình thủng trăm ngàn lỗ, nhưng Kiếp Thiên kiếm bằng một tay cụt vẫn vung lên kiếm uy và liệt diễm từ vực sâu tuyệt vọng.
Trong tầm mắt của Vân Triệt, thế giới sớm đã mơ hồ trong màu máu. Thân thể hắn tầng tầng vỡ vụn, lần lượt bị xuyên thủng, nhưng tròng mắt hắn lại bình tĩnh đến đáng sợ, chỉ có hận và giết… Mà tính mạng của bản thân, vốn đã không còn quan trọng.
Giống như năm đó, sau khi Tô Linh Nhi mất đi sinh mệnh, hắn đã vô cùng bình tĩnh, lại cực kỳ tuyệt vọng…
Hơn bảy triệu sinh linh… Đó là món nợ máu mười đời mười kiếp cũng không thể rửa sạch…
Máu tươi bao phủ từng mảnh đất, phản chiếu lên bầu trời một màu đỏ tươi cùng ánh viêm quang.
Trong kết giới, Tinh Thần Đế, chúng tinh thần, trưởng lão đều ngơ ngác nhìn, biểu lộ khi thì run rẩy, khi thì ngưng lại. Đã rất lâu, không một ai phát ra tiếng. Trong mắt là máu tươi tàn chi cùng sinh mệnh Tinh Vệ lần lượt vẫn lạc, bên tai là kiếm uy oanh minh cùng tiếng kêu thảm khóc thét không dứt…
Nhưng Vân Triệt, người đầy máu, lại không biết bị Tinh Vệ xuyên thủng bao nhiêu vết thương, làm thế nào cũng không chịu ngã xuống.
Bọn hắn không biết, cơn ác mộng này rốt cuộc khi nào mới có thể kết thúc.
Mà vào lúc này, Tinh Minh Tử co quắp một trận, sau đó mãnh liệt đứng lên.
Thần chủ sao có thể dễ dàng bị đánh tan, ý thức bị Vân Triệt đánh tan rốt cục cũng khôi phục. Hắn kho hoàng đứng dậy, đầu lâu truyền đến cơn đau thấu xương kịch liệt. Hắn chậm rãi đưa tay sờ soạng, rõ ràng sờ thấy mấy vết nứt đáng sợ trên xương sọ.
Xương sọ là bộ phận kiên cố nhất trên cơ thể người, xương sọ của thần chủ lại càng kiên cố hơn. Vậy mà xương sọ của Tinh Minh Tử lại bị nện nứt… Hắn rất rõ ràng, nếu không phải Tinh Vệ lập tức hợp vây, khi ý thức hắn tán loạn, Vân Triệt tuyệt đối đủ khả năng lấy mạng hắn.
Nghĩ mà sợ, run rẩy, sợ hãi, phẫn nộ, khuất nhục… Tinh Minh Tử, mỗi mạch máu toàn thân đều phẫn trương muốn nứt, hắn bỗng nhiên mạnh mẽ chộp vào ngực, trong miệng phun ra một ngụm lớn sơn huyết dịch.
"Tinh… Tinh huyết! ?" Hành động của Tinh Minh Tử khiến một trưởng lão tinh thần kinh hô.
"Tam thập thất trưởng lão điên rồi sao?"
"Hắn không điên… Hắn bình sinh cực nộ và cực nhục đều ở ngày hôm nay, hắn đây là muốn không tiếc tự tổn tinh huyết, cũng tất sát Vân Triệt." Tinh thần đại trưởng lão trầm giọng nói.
Tinh huyết đổ xuống, sau đó từ trong tay hắn phóng thích ra hồng quang quỷ dị. Bàn tay hắn khép lại cỗ hồng quang này, tất cả lực lượng cũng theo thân thể run rẩy điên cuồng tuôn về phía hai tay. Một huyền trận nhỏ bé dần thành hình, đến cuối cùng, trong huyền trận, từ từ bay lên một vòng hồng mang.
Vệt hồng mang này chỉ lớn bằng nắm tay, nhưng khi nó xuất hiện, một mảng lớn không gian xung quanh Tinh Minh Tử đột nhiên xuất hiện tầng tầng vặn vẹo. Ánh mắt chạm đến vệt hồng quang này, tầm mắt như thể đột ngột đình trệ trong vực sâu vô tận. Ngay cả linh hồn cũng giống như bị một cỗ lực lượng đáng sợ xé rách, như muốn lìa khỏi cơ thể.
"Là… Diệt Quỷ Tàn Tinh!"
"Quả nhiên!" Tinh thần đại trưởng lão khẽ thở ra: "Ngay cả ta phóng thích Diệt Quỷ Tàn Tinh cũng có chút miễn cưỡng. Lấy tu vi của Tinh Minh Tử mà cưỡng ép Diệt Quỷ Tàn Tinh, chẳng những phải tổn hao tinh huyết, còn khiến tu vi của hắn ít nhất ngàn năm trì trệ không tiến. Chẳng qua với điều này, Vân Triệt dù có là quỷ thần thật sự, cũng sẽ tử vong, không còn chốn dung thân."
"Chỉ là cái giá này… Ai."
Phóng thích ra tinh mang hồng quang quỷ dị hoàn toàn thành hình, Tinh Minh Tử trừng lớn hai mắt, vẻ mặt đầy máu tràn ra khoái ý vặn vẹo. Hắn nhào về phía Vân Triệt, trong miệng phát ra tiếng gào khàn khàn: "Tất cả cút ngay cho ta!"
Thần chủ giận âm, xuyên tim đâm hồn, những Tinh Vệ đang vây đánh Vân Triệt đều theo bản năng nhìn về phía nơi phát ra âm thanh. Ánh mắt chạm đến hồng mang trong miệng hắn, không khỏi chấn động mạnh, bằng tốc độ nhanh nhất tản ra bốn phía.
Ánh mắt Tinh Minh Tử nhìn thẳng Vân Triệt, hồng mang trong tay càng khóa chặt hắn: "Vân Triệt… Chết đi! ! ! !"
Tiếng tru này dường như muốn phóng thích tất cả lệ khí khuất nhục trong lòng, cánh tay hắn vung ra, hồng mang lập tức bắn về phía Vân Triệt, tốc độ còn nhanh hơn cả sao băng rơi.
Nơi hồng mang đi qua, không gian như bị một cỗ lực lượng không cách nào chống cự xé rách, tầng tầng co lại, ngay cả tia sáng cũng bị thôn phệ trở nên tối tăm.
Một màn đáng sợ này khiến đám tinh thần trưởng lão cũng phải kinh hãi.
Đây là lực lượng Tinh Minh Tử dùng tinh huyết và tương lai để đổi lấy, đã vượt ra khỏi phương diện cấp một thần chủ. Dù là Vân Triệt lúc ban đầu ở trạng thái bạo tẩu, toàn thịnh, cũng quyết không thể tiếp nhận, huống chi là hiện tại.
"Diệt Quỷ Tàn Tinh" cuồng mãnh liệt luân, chưa đến một phần mười nháy mắt đã áp sát Vân Triệt. Tròng mắt Tinh Minh Tử trợn đến cực hạn, hắn vô cùng xác định Vân Triệt trong nháy mắt đầu tiên bị màu đỏ tinh mang chạm vào sẽ bị hủy thành mảnh vỡ. Hắn phải tận mắt chứng kiến một màn này, trong nháy mắt đều sẽ không bỏ qua.
Thân thể Vân Triệt xoay nửa vòng, không gian chấn động do hồng mang đến gần khiến hắn khó mà đứng vững, tựa hồ cũng căn bản bất lực trốn thoát. Hắn giơ cánh tay phải lên, Kiếp Thiên kiếm nghênh đón hồng mang, khẽ vung lên…
Tinh thần và Kiếp Thiên kiếm va chạm, sau đó như bị gương phản xạ ánh sáng, đột ngột quay ngược lại… Trong đồng tử của Tinh Minh Tử, cảnh "Diệt Quỷ Tàn Tinh" hủy diệt Vân Triệt chưa từng xuất hiện. Ngược lại nhìn thấy vệt hồng mang đã đánh tới người Vân Triệt trong tầm mắt ngày càng gần, ngày càng lớn…
Oanh —— —— —— ——
Một tiếng oanh minh, ngột ngạt như toàn bộ đại địa Thần giới bỗng nhiên lật úp. Tinh mang quay ngược lại đánh vào thân Tinh Minh Tử, hồng quang nổ tung tận trời, xuyên thẳng lên cao. Mà thân thể Tinh Minh Tử đã bị mang về phía xa, hồng quang trên người hắn điên cuồng lóe lên, như có vô số tinh thần không ngừng nổ tung trên người hắn. Mỗi lần nổ tung đều sẽ kéo theo tiếng kêu thảm thiết vang vọng cùng những cơn mưa máu…
"Sao… Sao… Chuyện gì xảy ra? Đã xảy ra chuyện gì?"
Mặc dù hôm nay thần kinh của bọn hắn sớm đã bị Vân Triệt chấn kinh đến chết lặng, nhận thức bị xé nứt vỡ nát, nhưng tình cảnh vừa nãy lại một lần nữa khiến đám thần chủ này triệt để kinh hãi gần chết.
Tinh Minh Tử dưới cơn cực nộ, không tiếc tổn hại nặng nề tinh huyết phóng ra Diệt Quỷ Tàn Tinh, lại bị Vân Triệt… Hời hợt một kiếm oanh trở lại! ?
Sao lại có loại chuyện này! ? Cho dù là Tinh Thần Đế, cho dù là mười cái trăm cái Tinh Thần Đế… Có thể nhẹ nhõm chống cự, nhưng tuyệt đối không thể đem Diệt Quỷ Tàn Tinh lực lượng lập tức oanh trở lại như vậy!
Oanh… Oanh… Oanh… Oanh… Oanh… Oanh… Oanh… Oanh… Oanh… Oanh…
Hồng quang vẫn đang nổ tung liên hoàn trên người Tinh Minh Tử, trọn vẹn hơn trăm lần sau mới rốt cục dừng lại. Tinh Minh Tử từ không trung rơi thẳng xuống, toàn thân đã máu thịt be bét, tàn phá không chịu nổi. Mà trong nháy mắt hắn rơi xuống đất, bóng dáng nhuốm máu của Vân Triệt đã nhào xuống trong tiếng quái hống, Kiếp Thiên kiếm đột nhiên đập xuống.
Ầm! !
Thần chủ dù sao cũng là thần chủ, Tinh Minh Tử dù bị chính mình Diệt Quỷ Tàn Tinh hủy đi nửa đời, nhưng vẫn còn sót lại dụng tâm biết cùng lực lượng. Hai tay hắn giơ cao lên, gắt gao chống tại trên Kiếp Thiên kiếm. Hai người tròng mắt va chạm, đều đỏ thẫm như ác quỷ.
"Ây… A a a! !"
Vân Triệt gầm lên một tiếng, Kiếp Thiên kiếm đột nhiên ép xuống. Trong một tiếng bạo minh, hai tay giơ cao của Tinh Minh Tử bị đè gãy. Huyết quang trong đồng tử hắn càng tăng lên, như một đầu triệt để điên cuồng ma quỷ, phát ra từng tiếng quái hống. Kiếp Thiên kiếm như phát điên vung lên trên thân thể tàn phế của Tinh Minh Tử.
Oanh! !
Cánh tay phải Tinh Minh Tử vỡ nát.
Oanh! !
Vùng cổ của Tinh Minh Tử băng liệt.
Oanh! !
Hai chân Tinh Minh Tử bị một kiếm nện thành bốn đoạn.
Oanh! !
Ngực, xương sườn của Tinh Minh Tử cùng lúc hóa thành mảnh vỡ, nội tạng bay ngang.
"A a! Dừng tay! !"
Sau lưng vang lên tiếng kêu to của Tinh Vệ, bọn hắn chen chúc nhào tới, muốn cứu mạng Tinh Minh Tử. Vân Triệt lại không hề quay đầu, Kim Ô huyễn thần từ trên người hắn bay đi, trong đám Tinh Vệ đang xông tới vô tình nổ tung một cái Hoàng Tuyền Hôi Tẫn.
Tiếng gào thét lập tức biến thành vô số tiếng kêu thảm. Màu vàng kim hỏa diễm nhấn chìm đám Tinh Vệ ở gần vào địa ngục thiêu đốt. Mà kiếm của Vân Triệt lúc này nặng nề đâm xuống, xuyên qua thân thể Tinh Minh Tử, lại đâm sâu vào lòng đất Tinh Thần Thành.
"Ây… Ách…" Đồng quang của Tinh Minh Tử hoàn toàn tan rã, bờ môi hắn run rẩy sợ hãi, phát ra âm thanh cuối cùng trong cuộc đời này…
"Quái… Vật…"
Oanh —— ——
Kiếp Thiên kiếm phát ra hỏa diễm bùng cháy, lập tức đốt khắp thân thể Tinh Minh Tử. Theo một tiếng nổ khiến tất cả mọi người tim gan vỡ vụn, thân thể thần chủ bị ngọn lửa đốt cháy nổ tung dưới kiếm, hóa thành vô số mảnh lửa vỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận