Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3687: Mới trợ thủ (length: 7638)

Nói xong chuyện công việc, Trần Vũ Oánh cúp điện thoại.
"Lát nữa chúng ta đi thôi, đến kho bãi."
"Có việc gì?"
"Cao Phong bị đuổi đi rồi, công ty con mới lên tổng quản lý, năng lực hơi kém một chút, cho nên cả hai bên việc, ta đều phải lo liệu, ba ta thấy ta quá vất vả, tìm cho ta người hỗ trợ, giống như là lúc ta còn bé, thằng nhóc hàng xóm nhà ta, tốt nghiệp đại học loại 985, còn đi du học về, muốn sắp xếp đến bên cạnh ta."
"Ngươi có ấn tượng gì về người này không?"
"Không nhiều lắm, chỉ nhớ hồi bé suốt ngày chảy nước mũi, đeo kính cận, như con mọt sách."
"Ít nhất bằng cấp của người ta so với hai chúng ta đều cao hơn." Lâm Dật cười nói:
"Bác cũng có ý tốt, có thể giúp cô chia sẻ công việc."
"Nói thì nói thế, nhưng ta muốn tự mình tìm người, dù là ba ta giới thiệu, nhưng cũng hơi khó chịu."
"Nói như vậy, vấn đề là ở cá nhân cô, chỉ cần kết quả tốt, cách thức không quan trọng."
"Cũng đúng, vậy thì gặp mặt trước đã."
"Ta đang ở phòng họp... Đợi cô, xong việc gọi ta một tiếng."
"Cùng ta đi luôn đi, tiện thể giúp ta đánh giá một chút."
"Tôi chỉ là tài xế thôi, đây là tính giá khác."
"Không có giá khác, tóm lại anh phải đi."
Không cho Lâm Dật cơ hội phản bác, Trần Vũ Oánh trở về phòng làm việc, Lâm Dật đi theo sau.
Trên thực tế, Trần Vũ Oánh chính cô cũng không phát hiện, nguyên nhân bài xích chuyện này, là do nàng đã coi Lâm Dật là cánh tay đắc lực nhất của mình.
Tuy công việc bề bộn, nhưng có Lâm Dật bày mưu tính kế, các vấn đề của công ty nàng đều có thể xử lý.
Mặc dù nàng vẫn luôn có ý định tìm người, nhưng lại không tìm được.
Cũng chính là vì nguyên nhân này, chỉ là nàng không nhận ra mà thôi.
Hai người đến văn phòng, Trần Vũ Oánh tiếp tục xử lý công việc trên tay.
Lâm Dật thảnh thơi nằm trên ghế sofa chơi game.
Hai người không ai làm phiền ai.
Ước chừng đợi hơn hai mươi phút, cửa văn phòng bị gõ.
"Mời vào."
Trần Vũ Oánh lên tiếng, cửa văn phòng mở ra.
Lâm Dật ngồi thẳng dậy, tránh để bản thân trông quá tùy tiện.
Người bước vào rất trẻ trung, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặc bộ âu phục vừa người, bên trong là sơ mi trắng.
Ngoại hình cũng được, vóc dáng không tệ, cho người ta cảm giác rất năng động.
Nhưng cũng có một chút gì đó non nớt của sinh viên, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy, kinh nghiệm làm việc không nhiều.
"Chị Trần."
Vừa vào đến, Từ Khải đã chủ động bắt chuyện.
Trần Vũ Oánh không nói gì thêm, cũng không suy nghĩ nhiều.
"Cậu là Từ Khải phải không?"
"Tôi là."
"Mời ngồi."
"Chúng ta nói chuyện tình hình một chút, nói chuyện đơn giản thôi, lát nữa tôi còn có việc, không có nhiều thời gian để nói chuyện đâu."
Trần Vũ Oánh có vẻ hơi nghiêm túc, ý tứ cũng rất rõ ràng.
Để Từ Khải nhận rõ thân phận, gạt bỏ quan hệ trước kia, dùng quan hệ công việc để bàn bạc.
"Vâng."
Từ Khải lấy lý lịch của mình ra từ trong cặp.
"Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã thực tập tại nhà máy lớn, chuyên phụ trách về mảng vật lưu."
Trần Vũ Oánh liếc qua lý lịch của Từ Khải, phát hiện quả thực rất tốt.
Gạt bỏ quan hệ của anh ta, cũng đủ tiêu chuẩn để vào làm việc trong công ty.
"Cậu mong muốn mức lương và đãi ngộ như thế nào?"
"Lương một vạn, các đãi ngộ khác tính sau, nhưng tôi mong muốn sau một năm có thể đạt tới hai vạn."
"Có thể đạt tới mức hai vạn này hay không, còn phải xem vào năng lực của cậu, không phải cứ nói là được."
"Tôi biết, tôi sẽ chứng minh cho chị thấy."
"Vậy thì trước mắt cứ theo phụ tá của tôi làm đã." Trần Vũ Oánh nói:
"Lương một vạn, nghỉ ngơi tuân theo pháp luật, cuối năm sẽ có thưởng cuối năm và các phúc lợi khác, có vấn đề gì không?"
"Không có, tôi có thể bắt đầu làm ngay."
Về mức lương và đãi ngộ, cha của Trần Vũ Oánh đã nói trước với anh ta rồi.
Nên hôm nay chỉ là đi lướt qua, nói chuyện thêm chút về phương diện khác, nếu không có vấn đề gì thì có thể chính thức nhận việc.
"Tôi vẫn còn có việc, về chi tiết cậu có thể hỏi Chu quản lý, tôi không đi sâu vào chi tiết được."
Nói xong, Trần Vũ Oánh cầm túi xách của mình, ra hiệu cho Lâm Dật, chuẩn bị cùng đi xem công trình.
Nhưng đúng lúc này, Từ Khải cũng đứng lên.
"Tổng giám đốc Trần muốn đi xem bãi tập kết mới phải không?"
Trần Vũ Oánh đánh giá anh ta một chút.
"Sao cậu biết?"
"Là chú Trần nói với tôi, mà vừa hay tôi cũng vừa nhận chức, không có việc gì, cùng đi với chị luôn đi." Từ Khải cười nói:
"Vả lại lúc thực tập ở nhà máy lớn, tôi cũng đã từng tham gia dự án tương tự, khi cần có thể giúp chị đưa ra vài ý kiến."
Trần Vũ Oánh suy nghĩ, kinh nghiệm ở nhà máy lớn vẫn là rất quan trọng.
Để anh ta đi theo, cũng có thêm người bàn bạc, dường như không cần phải từ chối.
"Vậy thì đi cùng đi."
"Vâng."
Ba người lần lượt rời khỏi văn phòng, ánh mắt của Từ Khải một cách tự nhiên, rơi vào người Lâm Dật.
"Tổng giám đốc Trần, vị này là?"
"Anh ấy là tài xế của em gái tôi, lúc rảnh cũng sẽ lái xe cho tôi."
Biết được thân phận của Lâm Dật, Từ Khải đầy ẩn ý gật đầu.
Vốn tưởng anh ta là quản lý công ty, không ngờ chỉ là tài xế, vậy thì không cần phải cố gắng giữ mối quan hệ với anh ta.
Ba người xuống lầu, Lâm Dật như thường lệ, mở cửa xe lên xe.
"Anh làm sao vậy? Mới ngày đầu làm tài xế à."
Từ Khải, khiến cho cả Lâm Dật và Trần Vũ Oánh đều ngạc nhiên.
Bọn họ bình thường vốn là như vậy, dường như cũng không có gì không ổn.
"Sao thế?" Lâm Dật nhìn Từ Khải nói.
"Cùng tổng giám đốc Trần xuống, sao anh lại tự mình lên xe, không biết mở cửa xe cho tổng giám đốc Trần à."
Lâm Dật có chút im lặng, từ cái ngày đầu tiên làm việc, chính mình đã chưa từng mở cửa xe cho các nàng rồi.
"Công ty không có nhiều quy tắc vậy đâu, việc lớn thì không thể qua loa, chuyện khác thì tùy ý một chút cũng được." Trần Vũ Oánh nói.
"Tổng giám đốc Trần, không thể nói như thế được, không có quy tắc sao nên hình thành tiêu chuẩn được, đây cũng là bước tiến quan trọng để công ty chúng ta vươn tới tầm cao hơn." Từ Khải chậm rãi phân tích:
"Lúc làm việc ở nhà máy lớn, các quy tắc đều rất nghiêm ngặt, tôi thấy điều này là vô cùng cần thiết."
Trần Vũ Oánh hơi nhíu mày.
Có chút không quen nghe như vậy. Dù lời anh ta nói cũng có lý, nhưng công ty là của mình, làm sao vận hành do mình quyết định, còn không đến lượt anh ta chỉ trỏ.
"Việc này là do tôi sơ ý."
Lâm Dật cười hì hì, đi đến trước mặt Trần Vũ Oánh, giúp nàng mở cửa xe.
Trần Vũ Oánh cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào chuyện này, thuận thế lên xe, Từ Khải theo phía sau, hai người ngồi ở hàng ghế sau.
"Đợi chút, tôi sẽ gửi vị trí cho anh."
"Vâng."
Lâm Dật ngồi vào ghế lái, mở hệ thống bản đồ lên, nhìn qua tiến độ nhiệm vụ.
215/ 1500.
Còn cần phải cố gắng nhiều mới được.
Rất nhanh, tin nhắn vị trí của Trần Vũ Oánh được gửi tới.
Lâm Dật mở bản đồ chỉ đường lên xem, đã ra khỏi nội thành, đang ở vùng ngoại ô.
Một chiều gần 50km, cả đi cả về cũng khoảng 100km.
Nhiều thêm vài chuyến đi thế này, thời gian hoàn thành nhiệm vụ có thể rút ngắn đáng kể.
Lâm Dật có chút hưng phấn, lần này phần thưởng là 30 vạn điểm kỹ năng.
Theo thói quen của hệ thống, chắc sẽ cho vài món đồ tốt.
Khởi động nào!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận