Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2393: Tung tích (length: 7322)

Nghe nói vậy mọi người đều sững sờ.
Bọn họ biết Lâm Dật là cảnh sát, nhưng không ngờ lại dám ăn nói với phó viện trưởng như vậy.
"Ngươi là cái thá gì, mà dám nói chuyện với Ngô viện trưởng như vậy?" Lưu Yến la hét om sòm.
Nhưng Lâm Dật chỉ mỉm cười, không hề tức giận.
"Ngươi nói đúng, ta xác thực không là gì cả, cũng chỉ là nói tùy tiện thôi, các ngươi đừng để bụng."
Nói xong, Lâm Dật hướng về phía Trương Văn Lệ chào hỏi, "Tẩu tử, ta đi trước đây."
"Ừ, ừ..."
Nhất thời, Trương Văn Lệ không biết nói gì cho phải.
Nàng biết Lâm Dật tính tình nóng nảy, nhưng không ngờ lại bốc đồng đến vậy, ngay cả viện trưởng cũng dám mắng.
Lâm Dật thay đổi thất thường, khiến những người khác không hiểu rõ đầu đuôi, lặng lẽ nhìn theo hắn rời đi.
"Trương Văn Lệ, cô có ý gì? Hắn nói lời đó là do cô xúi giục đúng không? Có phải cô bất mãn với Ngô viện trưởng không?"
Lưu Yến túm lấy tay Trương Văn Lệ, chĩa mũi nhọn về phía nàng.
"Tôi không có ý đó, tuổi của cậu ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện, tính khí hơi bốc đồng một chút, nhưng cậu ấy đã xin lỗi rồi, Ngô viện trưởng, ông đừng để bụng."
"Cô nghĩ chuyện này, chỉ xin lỗi là xong sao?" Lưu Yến không buông tha nói: "Tôi thấy cô là cố ý đấy."
"Được rồi, đừng nói nữa, tôi không tin việc này là do Tiểu Trương xúi giục, hơn nữa người kia cũng đã xin lỗi rồi, vậy cho qua chuyện này đi."
Ngô Vĩnh Bân sở dĩ nói như vậy, cũng không phải là rộng lượng.
Nếu ngay tại chỗ truy cứu trách nhiệm của hắn, thì sẽ lộ ra chính mình hẹp hòi, nên lựa chọn kìm nén cơn giận xuống.
Lưu Yến có chút tức giận bất bình, vốn định dùng chuyện này, hảo hảo trừng trị Trương Văn Lệ một trận, nhưng Ngô Vĩnh Bân không truy cứu, bản thân cô cũng không tiện nói gì.
"Đi thôi, tôi đến đây là để kiểm tra, đi làm việc chính trước đi."
"Vâng vâng vâng, Ngô viện trưởng mời đi bên này."
Ngô Vĩnh Bân ra vẻ, đi dạo một vòng trong phòng, cuối cùng đến phòng pha chế thuốc, nhất thời nổi trận lôi đình.
"Trương Văn Lệ, đây là cái kiểu gì đây? Trong phòng pha chế thuốc thì bừa bộn cả lên, thế này mà coi được à! Cô có biết đây là nơi nào không? Chỉ cần xảy ra một chút sai sót, có thể gây uy hiếp đến tính mạng của bệnh nhân. Cô, vị y tá trưởng này, còn muốn làm nữa không? Không muốn làm thì nói một tiếng, tôi sẽ phê duyệt cho cô nghỉ việc ngay lập tức!"
Thấy Ngô Vĩnh Bân đột ngột nổi giận, đám y tá nhỏ bên cạnh cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra là hắn đang chờ sẵn để bắt bẻ y tá trưởng, thật đúng là tiểu nhân.
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Trương Văn Lệ cũng hết cách, chỉ đành chọn cách nhẫn nhịn, dù sao cô còn cần công việc này.
"Tôi lần sau sẽ chú ý."
"Nếu còn có lần sau nữa, cô đừng làm ở đây nữa, tư cách chuyên môn cũng cứng nhắc quá, chỉ là đang gây họa cho dân chúng thôi!"
Ngô Vĩnh Bân nói như lẽ phải, nhưng những người khác lại khịt mũi coi thường.
Nếu thật sự như lời hắn nói, thì Lưu Yến là người không đủ tư cách nhất làm chủ nhiệm bộ phận quản lý bảo vệ.
Nhưng Lưu Yến lại không để bụng, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý của kẻ tiểu nhân.
Cô đã đợi ngày này từ rất lâu rồi.
"Làm gì mà ồn ào vậy?"
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, từ bên trong đi ra một người đàn ông dáng người cao gầy, mặc âu phục, để kiểu tóc ba bảy, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
Tên của người đàn ông này là Lưu Quốc Quyền, là viện trưởng bệnh viện thứ hai thành phố Trung Hải.
Thấy Lưu Quốc Quyền tới, Ngô Vĩnh Bân cười đón tiếp.
"Tôi đến kiểm tra các phòng, phát hiện phòng pha chế thuốc quá bừa bộn, Trương Văn Lệ làm việc ngày càng cẩu thả, chẳng giống một y tá kỳ cựu gì cả."
"Chuyện này ông khoan hãy để ý tới." Lưu Quốc Quyền nói:
"Ông bị sa thải rồi, về thu dọn đồ đạc đi."
"Hả?"
Nghe nói vậy ai nấy đều kinh ngạc, thậm chí cảm thấy mình nghe nhầm.
"Lưu viện trưởng, ông nói cái gì? Tôi bị sa thải rồi?"
"Ông không nghe nhầm đâu, không chỉ có mình ông, mà cả cô Lưu Yến kia nữa, hai người cùng đi đi."
"Ơ hay, sao tôi lại bị sa thải? Tôi cũng có làm gì sai đâu."
"Nguyên nhân cụ thể thì tôi không rõ, nhưng người ở cấp trên đã gọi điện tới, đích danh chỉ trích chuyện này, chi tiết cụ thể ông cũng đừng hỏi tôi."
Nói xong, Lưu Quốc Quyền nhìn Trương Văn Lệ, khách khí nói:
"Vốn dĩ chủ nhiệm bộ phận quản lý bảo vệ đã được điều đi, cấp trên quyết định để cô đến thay thế vào chỗ trống này, mấy ngày nay hãy bàn giao công việc của phòng cho tốt, sau này thì đến bộ phận quản lý bảo vệ làm việc."
"Tôi được thăng chức rồi sao?"
Trương Văn Lệ ngây người ra, sự đảo ngược tình thế này, đến nằm mơ cô cũng không nghĩ tới.
Vừa rồi còn đắc ý vênh váo hai người, trong nháy mắt đã bị cách chức, còn mình thì không những không bị hạ, ngược lại còn được lên làm chủ nhiệm bộ phận quản lý bảo vệ?
Sao nghĩ cũng thấy có chút ảo diệu.
"Thật đúng là phong thủy luân chuyển, có vài người chắc chắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, sẽ có ngày này."
Một vài y tá nhỏ có quan hệ tốt với Trương Văn Lệ lên tiếng.
"Thiên đạo tốt luân hồi, ông trời bỏ qua cho ai bao giờ, thật đúng là hả dạ!"
"Các cô ít nói mát đi, dù không làm ở đây thì chúng tôi sang bệnh viện khác làm cũng vậy thôi, ngày tháng còn thoải mái hơn các cô ấy chứ!"
"Tôi không biết các ngành nghề khác thế nào, nhưng với cái nghề chữa bệnh này, các cô bị đưa vào danh sách đen rồi, đừng có mà nghĩ đường khác nữa."
Lưu Quốc Quyền, như tạt một gáo nước lạnh vào đầu hai người kia.
Không ai nghĩ rằng lần xử phạt này lại tàn nhẫn đến vậy.
"Lưu viện trưởng, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao tôi lại được thăng chức?"
Khi chỉ có một mình Trương Văn Lệ, biểu hiện của Lưu Quốc Quyền hòa hoãn hơn.
"Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, sáng nay đột nhiên nhận được điện thoại của lãnh đạo bộ y tế, bảo tôi nhanh chóng xử lý chuyện này, hơn nữa việc đưa cô đến bộ phận quản lý bảo vệ làm chủ nhiệm cũng là do bọn họ chỉ đích danh, dạo gần đây cô có gặp được quý nhân nào không?"
"Quý nhân?"
Trương Văn Lệ nghĩ rất lâu, cô một mực làm việc ở bệnh viện, đi đâu mà gặp được quý nhân chứ?
Bỗng nhiên, Trương Văn Lệ đột nhiên nghĩ đến Lâm Dật.
Anh ta từng nói, trước đây đã làm bác sĩ ở bệnh viện Hoa Sơn, hơn nữa tay nghề phẫu thuật của anh cũng chính là do anh ta tự thực hiện, chắc là ở bệnh viện Hoa Sơn có quan hệ rất mạnh.
Chẳng lẽ là anh ta đã nhờ cậy với các lãnh đạo cấp trên?
Dường như có khả năng này.
"Được rồi, cô cứ bận việc của mình trước đi, bàn giao cho tốt rồi thì lên lầu chính kia làm việc."
"Vâng vâng vâng, cảm ơn Lưu viện trưởng."
"Khách sáo làm gì, tôi cũng đâu có giúp được gì."
Sau khi sóng gió lắng xuống, Trương Văn Lệ đã kể lại tin tức này cho Cố Diệc Nhiên ở trong phòng bệnh.
Hai người cùng phân tích một chút, hình như ngoại trừ Lâm Dật thì không ai có khả năng như vậy.
Mà Cố Diệc Nhiên trong lòng cũng thầm nghĩ, cảm giác thân phận của Lâm Dật rất bất phàm, xuống làm việc ở tuyến cơ sở, có thể chỉ là để mạ vàng.
Còn thân phận cụ thể là gì thì không phải mình có thể đoán được.
...
Cùng lúc đó, Lâm Dật đã đến phân cục.
"Huy ca, Chu ca, manh mối về chiếc xe ở đâu?"
"Hình ảnh từ camera theo dõi cho thấy, xe của Phương Đại Nghiệp đã biến mất ở khu vực Đông Giang trấn, đồng nghiệp của chúng ta đang điều tra đấy, cậu đến đó xem sao, xem có thể tìm ra chút dấu vết nào không."
"Giao cho tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận