Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3033: Cơ hội giết ta tới (length: 7173)

"Vậy thì uống một chén trà chiều."
Afro nhìn đồng hồ trên tay, cười tủm tỉm nói:
"Cũng sắp đến một tiếng rồi, không biết Lâm tổ trưởng có dùng đủ không?"
"Ha ha..."
Người xung quanh đều cười ồ lên, nếu Lâm Dật không đáp ứng thì sẽ mất mặt.
Lâm Dật nhếch miệng, nở nụ cười khó hiểu.
"Đã ngươi thành tâm mời, ta đương nhiên không có lý do gì cự tuyệt."
"Đa tạ Lâm tổ trưởng đã nể mặt." Afro ra hiệu mời, sau đó dẫn Lâm Dật vào một căn phòng ở giữa.
Diện tích căn phòng rất lớn, nhưng không hề xa hoa, đồ đạc trong nhà có vẻ hơi cũ.
Nhưng ở nơi như thế này thì môi trường như vậy cũng coi như không tệ.
Vừa mới vào phòng, Afro đã đẩy Lâm Dật ngã xuống giường, đè hắn ở dưới thân.
Cảm giác da thịt chạm vào nhau cứ như sờ vào hai quả bóng nước lớn.
Khoảng cách giữa hai người chưa tới 10cm, thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm từ hơi thở của nhau.
Và Lâm Dật cũng nhận ra mùi hương quyến rũ kia hình như trở nên mãnh liệt hơn.
Hắn cần phải tập trung cao độ mới có thể áp chế được nó.
"Lâm tổ trưởng, người ta vẫn nói xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu rồi."
Afro nhìn Lâm Dật, đôi mắt như hồ ly tinh quyến rũ người, "Ngươi muốn tôi hầu hạ ngươi thế nào?"
"Thì dùng cái gì ngươi giỏi nhất ấy." Lâm Dật thuận theo đáp.
"Vậy tôi quỳ được không?"
"Thôi, tôi nằm cho khỏe, không muốn đứng dậy."
Nghe Lâm Dật nói vậy, Afro hớn hở ra mặt, cứ như thể vừa vớ được một chiến lợi phẩm.
Dần dà, Afro lại bò lên người Lâm Dật, hai người mặt đối mặt, hơi thở thơm ngát, không khí mập mờ đều đầy vẻ ôn nhu.
"Ngươi thấy tôi đẹp không?" Afro mơ màng nói.
"Đẹp, đẹp như Venus vậy."
"Vậy ngươi có nguyện ý làm tín đồ của Nữ Thần không?"
"Nguyện ý..."
Nhẹ nhàng, Afro hôn khẽ lên khóe miệng Lâm Dật, dùng giọng dụ dỗ nói:
"Tín đồ của ta, cho ta biết, mục đích ngươi đến đảo là gì?"
"Thực hiện nhiệm vụ."
Tay Afro vuốt nhẹ lên mặt Lâm Dật, dịu dàng như làn gió.
Chiêu này, đổi lại người đàn ông khác, chắc chắn không thể nào giữ được bình tĩnh.
"Nhiệm vụ gì, có phải liên quan đến Viêm Long không?"
Bỗng nhiên!
Ánh mắt Lâm Dật trở nên sắc bén!
Hắn nắm tóc Afro, lôi dậy, rồi đặt nàng xuống dưới thân.
Vẻ mặt của Afro lập tức biến sắc, thậm chí lộ ra chút hoảng loạn.
Lâm Dật trở tay, rút con dao sau lưng ra, kề lên cổ Afro.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì!"
"Trình độ này của ngươi không dùng được trước mặt ta." Lâm Dật cười khẩy nói:
"Hình như ngươi biết chút gì đó, hi vọng ngươi có thể nói thật."
Afro nhìn chằm chằm Lâm Dật, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy, đánh giá lại người đàn ông trước mặt.
"Nếu tôi không nói, ngươi sẽ giết tôi à?"
"Đương nhiên." Lâm Dật nói.
"Tôi ở Phiêu Lượng Quốc gặp người Khark du kỵ binh, bọn họ đang muốn biết cái gì đó, đang dò la động tĩnh của Viêm Long."
"Dò la động tĩnh của Viêm Long?"
Sắc mặt Lâm Dật thay đổi, ý thức được có chút bất ổn, nhưng cũng không để Afro phát hiện.
"Chắc trong đám các người vệ lữ có phát hiện trọng đại gì rồi, nếu không ngươi sẽ không một mình đến đây."
"Người quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt."
Mặt Afro lại nở nụ cười quyến rũ, nói:
"Nhưng tôi lại thích loại đàn ông thông minh như anh, nên tôi có thể cho anh biết một tin khác."
"Tin gì?"
Afro luồn tay vào trong váy mình, không biết lấy ở đâu ra hai tấm hình, đưa cho Lâm Dật xem.
"Bọn họ là người của Khark du kỵ binh."
"Bọn họ?"
Lâm Dật liếc nhìn ảnh chụp, hình dạng cũng bình thường, không có gì đặc biệt.
"Sau đó thì sao, ngươi muốn nói gì?"
"Bọn họ ở trên tàu."
Nghe được tin này, Lâm Dật buông tay, thả Afro đang bị đè phía dưới ra, quay người đi ra ngoài.
"Lâm tiên sinh."
Lâm Dật dừng lại quay đầu, "Còn việc gì?"
"Bây giờ vẫn còn 40 phút nữa mới lên đảo, tôi nghĩ vừa đủ, chẳng lẽ anh muốn đi sao?"
"Mùi phấn quá nồng, không phải món khoái khẩu của ta, khuyên cô dùng chút nước hoa Lục Thần đi."
Lâm Dật mở cửa rời đi, không hề nán lại.
Afro hừ một tiếng, "Thật đúng là một gã đàn ông không hiểu phong tình."
Sau khi rời phòng, Lâm Dật đi ra boong tàu.
Hắn biết rõ, thông tin Afro vừa nói với mình chỉ là đồ bỏ đi.
Với nàng, nếu có thể moi tin tức từ miệng mình ra thì tốt nhất.
Bây giờ nhiệm vụ thất bại, thì cũng coi như là dùng mình để tiêu hao lực lượng của Khark du kỵ binh, quá hời còn gì.
Dù sao thì "đục nước béo cò".
Mà chuyện này, hắn không thể không làm.
Nhìn bức ảnh trong tay, Lâm Dật hoàn toàn không lo, Afro sẽ gạt mình.
Nếu không, cô ta sẽ không thể nào xuống thuyền được.
Thấy Lâm Dật đi ra từ khoang tàu, không ít người đều bất ngờ.
Trong mắt bọn họ, hai người phải vật lộn đến lúc xuống tàu mới thôi, không thể nhanh như vậy được.
Đứng trên boong tàu, Lâm Dật nhìn quanh một lượt, cũng không thấy hai người trong ảnh.
Lúc Lâm Dật quay lại phòng nhỏ trên tàu thì thấy Afro dựa vào tường đứng, đồng thời cũng nhìn về phía mình.
Hai người nhìn nhau, Afro hất cằm về phía căn phòng đối diện, ý tứ rất rõ ràng.
Lâm Dật không khách khí, trực tiếp đi tới.
Nhưng vừa tới cửa, Afro đã lật tay đè Lâm Dật vào tường, ép sát vào.
"Bỏ qua lợi ích sang một bên, tôi vẫn thấy Lâm tiên sinh rất thú vị." Afro nhìn Lâm Dật nói:
"Không biết Lâm tiên sinh có thể cho tôi một cơ hội không."
"Đây là muốn làm gì? Chuẩn bị "tác chiến" ở đây à?"
"Nếu anh có hứng thú thì tôi cũng không ngại."
"Tôi có ý kiến, xê ra."
"Đúng là một gã đàn ông không hiểu phong tình."
Afro cũng không giận, nhún nhảy vòng eo nảy nở rồi rời đi.
Lâm Dật thì liếc mắt về phía cửa, rồi chậm rãi bước tới.
Cùng lúc đó, hai thành viên của Khark du kỵ binh đang ngồi trong phòng uống rượu.
"Chúng ta phải cẩn thận, lúc lên đảo thì xuống tàu sau cùng, không được xung đột với hắn."
"Yên tâm đi, chúng ta đã ngụy trang kỹ vậy rồi, làm gì có ai biết chúng ta là ai." Người đàn ông râu dài nói.
"Tên kia là Sát Thần đấy, năng lực mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều, mọi việc cẩn thận chút là không sao."
"Má nó, thật muốn có ngày đập chết hắn!"
"Ha ha, nếu mà ngươi đập chết được hắn, thì nổi danh toàn thế giới luôn đấy." Người đàn ông da đen đồng bọn nói:
"Nhưng đến lúc đó, Trung Vệ Lữ và đám Poker sẽ truy sát ngươi khắp nơi trên thế giới."
"Vậy tôi cũng cam lòng, hắn ta là công huân tổ trưởng của Trung Vệ Lữ, giết được hắn thì đến gặp Thượng Đế tôi cũng có mặt mũi."
Xoạch xoạch _ _ _ Cánh cửa bị Lâm Dật vặn mở, giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Hiện tại các ngươi có cơ hội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận