Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2459: Chúng ta không thể trêu vào (length: 7502)

"Tốt, ta đã biết."
Hiệu trưởng Chu Ngọc Lương rất khách khí nói.
Trên thực tế, hắn và Lâm Dật cũng không tính là quen thuộc, dù sao không cùng một hệ thống.
Nhưng vấn đề là, lãnh đạo Học viện Y Giao Đại biết Lâm Dật là ai, cũng biết tầm ảnh hưởng của hắn ở toàn bộ Trung Hải lớn đến mức nào, và cũng đang trên đường tới, để nói rõ với hắn.
"Vậy thì phiền toái."
"Khách khí."
Chu Ngọc Lương cười gật đầu, lập tức biểu lộ thay đổi, nhìn về phía Lý Tư Triết và Dương Phàm.
"Bỏ buổi tọa đàm đi, đi theo ta."
Hai người ngơ ngác.
Tim đập thình thịch, nửa ngày trời vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.
Nhưng trong thâm tâm, bọn họ nhận thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Lần này mình có thể gặp rắc rối rồi.
"Thưa hiệu trưởng Chu, chúng tôi..."
"Đừng nói gì nữa, cứ đi theo ta, đừng làm chậm trễ thời gian của các bạn học khác."
Trước sự chú ý của tất cả mọi người, hai người nơm nớp lo sợ đứng dậy.
Nét mặt ủ rũ đi ra khỏi phòng học hình bậc thang.
Sau khi cửa phòng học đóng lại, nhất thời trở nên im phăng phắc.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Lâm Dật.
Đều rất muốn biết hắn là ai, mà có thể âm thầm gọi được hiệu trưởng Chu tới đây, thật quá lợi hại.
Mà lúc này, Lý Sở Hàm đang ở trên bục giảng, nở nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt.
Lâm Dật hướng về phía nàng gật đầu, ra hiệu nàng tiếp tục.
Rất nhanh, buổi tọa đàm tiếp tục, mọi người đều nghiêm túc lắng nghe, không có xảy ra thêm chuyện không vui nào nữa.
Cùng lúc đó, Chu Ngọc Lương đưa Lý Tư Triết và Dương Phàm đến văn phòng.
Không có người ngoài, hai người cũng không còn căng thẳng như trước.
Vì là bí mật, gia đình hai bên và Chu Ngọc Lương đều đã có tiếp xúc qua, nên không có chân tay luống cuống như những sinh viên bình thường.
"Hiệu trưởng Chu, nếu không có chuyện gì thì chúng tôi xin phép đi trước." Lý Tư Triết lên tiếng.
Dọc đường đi, hai người đã tỉnh táo hơn, cho rằng chẳng có gì đáng sợ.
Với mối quan hệ của gia đình mình và trường học thì chẳng nhằm nhò gì cả.
"Gọi điện thoại về cho gia đình các cậu trước đi, đến làm thủ tục nghỉ học."
"Hả?"
Vẻ mặt hai người đờ ra, có chút không tin vào tai mình.
"Hiệu trưởng Chu, ngài nói gì? Làm thủ tục nghỉ học?"
Chu Ngọc Lương gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc:
"Các cậu gọi điện thoại trước, nói việc này cho người nhà biết, tôi sẽ thông báo cho phòng giáo vụ, làm thủ tục rút hồ sơ của các cậu."
"Thật sự là, tại sao lại muốn cho chúng tôi nghỉ học!"
"Vì các cậu đắc tội với người không nên đắc tội." Chu Ngọc Lương lạnh lùng nói:
"Đừng lãng phí thời gian, lát nữa tôi còn có cuộc họp."
Thấy sắc mặt Chu Ngọc Lương khó coi, hai người biết rằng chuyện này có vẻ không dễ dàn xếp.
Lý Tư Triết lấy điện thoại ra, gọi cho bố hắn.
"Bố, con đang rất gấp, có chuyện rồi."
"Chuyện gì?"
"Hiệu trưởng Chu muốn đuổi học con." Lý Tư Triết lo lắng nói: "Bố nhanh đến đây đi."
"Đuổi học con? Chuyện gì xảy ra?"
"Con cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nói là muốn đuổi học con."
"Con chờ chút, ta gọi cho hiệu trưởng Chu."
"Ông ấy đang ở ngay bên cạnh con, bố nói là ông ấy nghe thấy đấy."
Lý Tư Triết mở loa ngoài.
"Hiệu trưởng Chu, chuyện gì xảy ra vậy, sao còn làm ầm ĩ đến mức đuổi học." Bố Lý Tư Triết nói:
"Nếu có chuyện không hay xảy ra, chúng tôi bồi thường tiền là được, chuyện này mà cho thôi học, sẽ không thuận lợi cho sự phát triển của Tư Triết sau này."
"Không phải là do cậu ta gây chuyện gì mà là cậu ta đã đắc tội với người không nên dây vào." Chu Ngọc Lương nói:
"Lâm Dật của Trung Hải, ông chắc hẳn biết là ai chứ, là hắn muốn xử lý con trai ông, không phải là tôi."
"Lâm Dật..."
Đầu dây bên kia im lặng, một hồi lâu sau mới lên tiếng:
"Con về thu dọn đồ đạc đi, lát nữa ta sẽ qua, làm thủ tục cho con nghỉ học."
"Hả?!"
Vẻ mặt Lý Tư Triết lại ngơ ra lần nữa.
"Bố, bố nói gì vậy? Cho con nghỉ học?"
"Đừng nói nữa, nhà họ Lý chúng ta không thể chọc vào người đó, chỉ cần hắn muốn, trong vòng một tháng nhà chúng ta có thể phá sản, đừng có lảm nhảm nữa, mau thu dọn đồ đạc đi!"
Ba! Ba! Ba!
Điện thoại di động của Lý Tư Triết rơi xuống đất, tựa như linh hồn bị rút cạn.
...
Trong phòng học hình bậc thang, hai giờ tọa đàm dài nhanh chóng kết thúc.
Nhưng Lý Sở Hàm vẫn chưa thể rời đi, rất nhiều sinh viên đều vây quanh lấy cô, đến hỏi những vấn đề chưa hiểu, còn có người muốn chụp ảnh chung.
Lý Sở Hàm không ngại làm phiền ai, đều vui vẻ đáp ứng yêu cầu của các cô.
Mãi đến khi lại qua nửa tiếng nữa, các sinh viên mới lần lượt rời đi, Lâm Dật mới có cơ hội tiến đến gần Lý Sở Hàm.
"Sao em đến mà không báo trước một tiếng, nếu không thì để anh chê cười mất."
"Nếu báo trước thì đâu còn gì thú vị." Lâm Dật cười nói:
"Nói thật thì, trong giới ngoại khoa, ai dám coi thường Lý chủ nhiệm của chúng ta."
Lý Sở Hàm dịu dàng cười, như có ánh trăng ẩn giấu trong mắt.
"Buổi tối em có bận gì không?" Lâm Dật hỏi.
"Bệnh viện cho em nghỉ." Lý Sở Hàm vừa cười vừa nói: "Lấy buổi tọa đàm để đổi."
Những buổi tọa đàm công ích như vậy, bình thường mọi người không ai muốn đến, hơn nữa còn là Lý Sở Hàm có thâm niên như thế.
Phía bệnh viện đương nhiên muốn hứa hẹn một vài lợi ích, nếu không thì chẳng ai có tâm tư đi làm những chuyện tốn công sức này.
"Chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn, về nhà nấu cơm, rồi ra ngoài xem phim nhé?"
"Được thôi, nghe anh."
"Em đừng có cái gì cũng nghe anh, nói ý nghĩ của mình xem, anh cũng chỉ nói tùy tiện thôi mà."
"Vậy chúng ta đi mua đồ ăn trước, rồi về nhà nấu cơm, sau đó đi xem phim." Lý Sở Hàm nói ra một lý do thoái thác giống hệt Lâm Dật.
Lâm Dật có chút dở khóc dở cười, ôm lấy khuôn mặt của Lý Sở Hàm hôn một cái.
"Vậy thì nghe em."
Thu dọn đồ đạc xong, hai người cùng nhau ra khỏi phòng học hình bậc thang.
Về cái màn ngắn đã xảy ra trước ghế giáo viên lúc nãy, Lý Sở Hàm cũng không hỏi nhiều.
Cô cảm thấy không cần thiết, chỉ cần Lâm Dật xử lý ổn thỏa thì sẽ không có vấn đề gì.
Đi ra khỏi trường, hai người đi siêu thị.
Lý Sở Hàm khoác tay Lâm Dật, nhìn các loại rau quả trái cây muôn màu muôn vẻ, vừa so sánh, vừa suy nghĩ kĩ, mới có thể quyết định mua cái gì về.
Cách sống tính toán chi li này, bao nhiêu năm vẫn không hề thay đổi.
Mua đồ xong, Lâm Dật lái xe về nhà Lý Sở Hàm.
Bữa tối vẫn do anh nấu, Lý Sở Hàm phụ trách quét dọn nhà cửa, phân công rõ ràng.
"Em không muốn ra ngoài xem phim."
Lúc ăn cơm, Lý Sở Hàm nói.
"Có ý khác à?"
"Chúng ta ở nhà xem thôi, đừng đi ra ngoài."
"Cũng được, dù sao TV cũng đủ lớn mà."
Phim ảnh đối với hai người mà nói chỉ là một thứ giết thời gian, cũng không có ý nghĩa đặc biệt, xem ở đâu cũng không quan trọng.
Sau khi ăn xong, hai người tùy tiện tìm một bộ phim, Lâm Dật ngồi trên ghế sofa, Lý Sở Hàm nép vào lòng anh.
Ở bên cạnh Lý Sở Hàm là như vậy, rất khó cảm nhận được những xúc cảm lên xuống cao trào.
Cô dịu dàng, tựa như gió nhẹ, như không khí, như ánh nắng ấm áp.
Dù không thể nhìn thấy, không thể sờ được, nhưng chỉ cần tỉ mỉ cảm nhận, sẽ thấy được sự tồn tại của cô.
Và điều này, cũng chính là điểm mà Lý Sở Hàm khiến Lâm Dật yên lòng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận