Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Chương 1716: Lương Nhược Hư Phun Tào.




Chương 1716: Lương Nhược Hư Phun Tào.
Sau khi xảy ra sự cố chữa bệnh, Lý Hoa Hưng lập tức báo cảnh sát.
Cảnh sát cũng không mập mờ, chạy tới hiện trường trong thời gian ngắn nhất.
Cùng lúc đó, Miêu Quốc Phong cũng chạy tới, chuẩn bị cùng xử lý chuyện này.
Nhưng mà Lâm Dật đã sắp xếp xong tất cả chuyện trước mắt.
Trước khi bắt đầu phẫu thuật, anh đã cho người phong tỏa khu vực lân cận phòng phẫu thuật.
Cho nên ngoại trừ người trong cuộc và nhân viên liên quan thì không có người ngoài nào biết chuyện này.
Cũng không tạo thành ảnh hưởng đối với danh dự của bệnh viện Hoa Sơn.
Nhưng trong lòng Miêu Quốc Phong, lại vô cùng khẩn trương.
Phẫu thuật đặt tấm thép này có thể nói là vô cùng nhỏ trước mặt y học hiện đại, tính mạo hiểm vô cùng nhỏ, gần như không khác gì viêm ruột thừa.
Cho dù thao tác của Lâm chủ nhiệm có kém, cũng không có khả năng để bệnh nhân chết trên bàn giải phẫu.
Nhưng ông không muốn biết, cũng không dám biết chuyện đã xảy ra ở bên trong.
Lấy thân phận của mình, biết quá nhiều thì cũng không có chỗ tốt.
Nhưng mà Lâm Dật đã xử lý rất thoả đáng, nói phẫu thuật gặp tình huống đột phá, mạch máu vỡ tan, khiến cho người bệnh bất ngờ tử vong, quá trình hoàn toàn hợp tình hợp lý, không tìm được bất kỳ mao bệnh nào.
Cho dù phía bệnh viện phải chịu trách nhiệm, bồi ít tiền, nhưng đối với Lâm Dật mà nói thì cũng chỉ là mưa bụi mà thôi.
Thậm chí còn trò chuyện vấn đề bồi thường với Lý Hoa Hưng.
Nhưng thứ mà người kia để ý, cũng không phải là chút tiền này.
Mà chính là Lâm Dật lại dùng phương pháp như vậy, giết chết Mã Tam. Đây là chuyện mà anh ta không có cách nào tiếp nhận, nghĩ lại đã cảm thấy sợ.
Sau đó, qua hơn một giờ trao đổi, vẫn quyết định bên phía Lâm Dật không cần chịu bất kỳ trách nhiệm pháp luật gì.
Nhưng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, vẫn phải muốn bồi thường ít tiền.
"Các người không phải nhìn trúng một mảnh đất sao." Lâm Dật nói với Lý Hoa Hưng:
"Hai chúng ta liều một phen, nhìn xem ai có thể lấy được mảnh đất kia."
Lý Hoa Hưng lạnh hừ một tiếng, "Cứ chờ xem!"
Khoảng cách của hai người rất gần, thậm chí không đến nửa mét, khóe miệng của Lâm Dật, lộ ra nụ cười quỷ dị, thấp giọng nói:
"Tôi biết, Mã Tam chỉ là một con ngựa của anh, anh chỉ sử dụng anh ta làm việc giúp anh, cho dù anh ta chết, anh cũng sẽ không đau lòng, còn có thể tìm những người khác tới giúp."
Nói xong, Lâm Dật dừng một chút, "Nhưng tôi muốn nói với anh một chuyện, chúng tôi hoan nghênh tất cả sự cạnh tranh thương nghiệp công bằng hợp lý. Nhưng nếu như, anh lại chơi những thủ đoạn này với tôi, như vậy người chết tiếp theo khả năng chính là anh. Anh phải chuẩn bị tâm lý."
Trong nháy mắt, toàn thân Lý Hoa Hưng nổi một tầng da gà, bị một cỗ khí tức kinh khủng bao phủ.
Anh ta muốn phản bác, nhưng sau cùng đều bị giữ ở trong cổ họng, chẳng hề nói được một câu.
Mà khi anh ta kịp phản ứng lại thì Lâm Dật đã rời đi.
Rời khỏi bệnh viện, Lâm Dật quay lại tập đoàn Triều Dương.
Lúc này là hơn ba giờ chiều, làm một đợt vận động với Vương Oánh, sau đó đón Kỷ Khuynh Nhan về nhà.
"Lúc nào các anh mới phát đồng phục cảnh sát vậy, hôm qua em quên hỏi anh mất."
Về đến nhà, Kỷ Khuynh Nhan vừa cắt hoa quả vừa hỏi.
"Ngày mốt phải trở về đưa tin, đoán chừng sẽ chính thức vào cương vị."
"Vậy có thể mặc đồng phục về nhà không?"
"Chuyện này không thành vấn đề, nhưng dựa theo quy định liên quan, sau khi chụp ảnh không thể tùy tiện đăng lung tung."
"Em hiểu mà, chắc chắn sẽ không đăng lung tung, em chỉ chụp chút ảnh chụp, giữ lấy nhìn một mình thôi."
Lâm Dật có chút dở khóc dở cười, nhưng anh có loại dự cảm, Kỷ Khuynh Nhan nhất định sẽ làm mấy chuyện lung tung.
Ngày thứ hai, hai người đi làm giống thường ngày .
Sau khi đưa Kỷ Khuynh Nhan đi làm, Lâm Dật đến chỗ của Lương Nhược Hư.
Nhìn thấy kiểu tóc mới của Lâm Dật, Lương Nhược Hư chỉ biết ôm đầu.
"Tại sao em cảm thấy anh giống như vừa phóng xuất vậy."
"Không cảm thấy rất được sao?"
"Không đẹp như kiểu tóc lúc đầu."
"Nhưng em không cảm thấy rất có hương vị đàn ông sao?"
Lương Nhược Hư nhìn Lâm Dật từ trên xuống dưới.
"Chẳng lẽ anh bây giờ cần phải dựa vào kiểu tóc, để đề cao hương vị nam nhân của mình sao?"
"Dựa vào."
Vừa giữa trưa, Lâm Dật không làm gì cả, ngồi cùng Lương Nhược Hư một hồi, buổi chiều liền bị đuổi đi, nói ảnh hưởng tới công tác của cô.
Sau khi rời khỏi chỗ của Lương Nhược Hư, Lâm Dật lại đến chỗ Nhan Từ đi lòng vòng.
Thấy Lâm Dật đến, Nhan Từ đương nhiên là vui vẻ.
Điều khiến cho Lâm Dật cảm thấy có chút ngoài ý muốn là, bộ phim điện ảnh mà Nhan Từ chuẩn bị đã tiến vào giai đoạn quay chụp.
Trong cùng một tòa văn phòng, thành lập một studio, đang quay chụp rầm rộ.
Làm Giám đốc sản xuất và đầu tư, Nhan Từ không cần chú ý hết mọi mặt.
Nhưng vì là bộ phim đầu tiên của mình, cô vẫn bận trước bận sau, cố gắng đạt tới hoàn mỹ, không muốn xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Nhìn thấy kiểu tóc của Lâm Dật, Nhan Từ sửng sốt một hồi lâu, sau đó ôm bụng cười to.
"Sao anh còn cắt cái kiểu tóc như thế? Kỷ tổng không nói anh sao?"
"Có thể đừng cười nữa hay không." Lâm Dật nói:
"Anh cảm thấy cũng không tệ, tại sao các người đều có biểu tình này?"
"Chủ yếu là ấn tượng quá sâu sắc đối với kiểu tóc lúc đầu của anh, hơn nữa còn vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của em, đột nhiên đổi thành một loại tạo hình cứng rắn như thế, em có chút không thích ứng được."
"Được rồi, không nói chuyện này nữa." Lâm Dật nói:
"Có gặp phải khó khăn gì hay không, anh thuận tiện giúp em xử lý."
"Nếu nói không có một chút khó khăn nào là nói dối, nhưng đều nằm trong phạm vi năng lực của em, đều có thể xử lý tốt."
"Nói như vậy thì anh an tâm rồi." Lâm Dật nói:
"Đi thôi, đến phim trường nhìn xem, vừa lúc anh đang nhàn rỗi không chuyện gì, giết thời gian ở chỗ của em vậy."
"Cũng chỉ có thể như này." Nhan Từ nhún vai nói:
"Nếu như anh đến sớm một ngày hoặc là chậm một ngày, em còn có thể ra ngoài bồi anh, nhưng hôm nay nhiều chuyện lắm, thực sự không có thời gian cùng anh."
"Công việc quan trọng, đừng nghĩ đến chuyện khác."
Sau đó, Nhan Từ dẫn Lâm Dật tới phim trường, rồi đưa cho anh một thẻ công tác, có thể tự do đi lại ở chỗ này.
"Anh ở đây trước, bên kia em có một cuộc họp qua điện thoại, hai mươi phút sau sẽ xong việc, đến lúc đó lại đến tìm anh."
Nói xong, Nhan Từ nói nhỏ bên tai Lâm Dật:
"Chuyện bên này, đến khoảng 9 giờ mới có thể làm xong, nếu anh có thể chờ thì chúng ta ngược lại còn có thể làm chút chuyện khác."
"Em quá không đơn thuần rồi, anh xem em là bạn, em lại muốn ngủ cùng anh."
"Nói cứ như anh không muốn vậy." Nhan Từ quyến rũ nói:
"Em nói cho anh biết, gần đây em có mua không ít đồ lót, về phần người nào đó có thể thưởng thức được hay không, thì phải xem biểu hiện của anh ta rồi."
"Chờ anh làm xong, trong khoảng thời gian này sẽ điện thoại cho em, có nhiều thứ đến lúc triển lãm rồi thì cũng không thể che giấu."
"Thôi đi, sắc lang." Nhan Từ xì một câu, "Em đi làm việc đây, lát nữa sẽ trở lại với anh."
"Đi đi."
Sau khi Nhan Từ đi, Lâm Dật đi dạo trong phim trường.
Tuy trước đó tại thôn Hoan Hỉ có nhìn qua các cô chụp tống nghệ, nhưng cảm giác hoàn toàn không giống với điện ảnh.
Nhất là một số cảnh thân mật, xem trong TV cũng không cảm thấy có gì, nhưng nhìn tại hiện trường đóng phim thì cảm giác lại vô cùng khôi hài.
Đúng lúc này, một giọng nói ngoài ý muốn truyền đến.
"Sao anh lại ở đây!"
------
Dịch: MBMH Translate



Bạn cần đăng nhập để bình luận