Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2394: Manh mối trọng yếu (length: 7081)

Từ văn phòng đi ra, Lâm Dật tìm được Trương Bằng cùng Trương Tử Hân.
Cố Diệc Nhiên không có ở đây, tìm hai người bọn họ đi cùng, là thích hợp nhất.
Trên đường đi Đông Giao trấn, Lâm Dật cùng hai người nói rõ một chút tình huống.
Nghe xong một loạt chuyện này, hai người cũng rùng mình.
Đều cho rằng hung thủ là kẻ tâm lý biến thái.
Người bình thường không làm được chuyện này.
Lái xe ước chừng nửa tiếng, ba người tới khu vực Đông Giao trấn ở ngoại ô Trung Hải.
Nếu như tiếp tục lái về phía trước, thì là khu vực thành phố Dư Hàng.
Dựa theo thông tin Trương Huy điều tra được, hung thủ lái xe tải, sau khi vào Đông Giao trấn thì biến mất.
Mà vị trí của ba người, chính là vị trí camera giám sát.
Đoạn hình ảnh cuối cùng, cũng xuất hiện ở đây.
"Lâm ca, phía trước con đường này thông tới Dư Hàng, anh nói hung thủ có thể đã trốn về hướng Dư Hàng không?" Trương Bằng nói.
"Có khả năng, nhưng khả năng không lớn."
Lâm Dật nói ra ý nghĩ của mình.
"Mọi người nghĩ xem, đoạn giám sát cuối cùng, là vào sáng sớm hơn sáu giờ, còn Cố Diệc Nhiên gặp chuyện, là vào hơn mười một giờ đêm, ở giữa có sáu, bảy tiếng, nếu như hắn chạy trốn, thì sáu, bảy tiếng này, đã đủ để hắn chạy đến nội địa."
"Cũng đúng ha!" Trương Tử Hân nói:
"Lúc nãy chúng ta xem lại giám sát, thì giống như trong sáu, bảy tiếng đó, không tìm thấy hắn, đoạn giám sát xuất hiện sớm nhất, hình như là hơn năm giờ sáng, còn đoạn cuối là hơn sáu giờ sáng."
"Ta lạy! Tên này thật đúng là gan to bằng trời." Trương Bằng chửi một câu:
"Phạm tội xong, không trốn vào ban đêm, mà đợi đến ban ngày mới chạy, hoàn toàn là không thèm để ai vào mắt."
"Nào chỉ không để vào mắt, quả thực là đang khiêu khích!" Trương Tử Hân nói.
"Đúng vậy, hắn luôn khiêu khích chúng ta." Lâm Dật nói:
"Hắn có thể dùng cách giết người đơn giản hơn, để hoàn thành những chuyện này, nhưng nhất định phải bày trò, dù sao ta thật sự bội phục hắn."
"Mặc dù hắn có khả năng chạy tới Dư Hàng, nhưng chúng ta vẫn nên điều tra trước ở đây đi."
"Được."
Ba người thương lượng một chút, bắt đầu xuống xe hỏi thăm tình hình.
Đồng thời, Lâm Dật gọi điện cho Trần Bỉnh Cường.
Để anh ta giúp liên hệ người bên Dư Hàng, nếu hung thủ thật sự chạy về đó, có thể hỗ trợ điều tra.
Với yêu cầu này, Trần Bỉnh Cường cũng vui vẻ đáp ứng.
Dù sao liên hợp bắt loại sự tình này, trong hệ thống công an rất thường thấy.
Thôn trấn diện tích không lớn, cửa hàng hai bên đường phố cũng không nhiều, với ba người mà nói, khối lượng công việc cũng không lớn.
Liên tục hỏi thăm mười mấy nhà, đều không có bất kỳ phát hiện nào.
Mà Lâm Dật hứng thú cũng không cao, cũng không cảm thấy hung thủ lại để lại manh mối ở chỗ này.
Lâm Dật âm thầm tính toán một chút, chuẩn bị đi đến thôn Hướng Dương, gặp bà lão kia.
Bất kể thế nào, vụ án này đều có liên quan tới bà ta.
"Lâm ca! Bằng ca!"
Ngay khi Lâm Dật suy nghĩ bước tiếp theo thì chợt nghe tiếng Trương Tử Hân la lớn!
"Sao thế?" Trương Bằng đáp lại.
"Có phát hiện, hai anh mau tới!"
Vẻ mặt Lâm Dật thay đổi, vội vàng chạy tới.
Bên cạnh Trương Tử Hân, có một người đàn ông trung niên đang ngậm thuốc, da ngăm đen, đuôi mắt có nếp nhăn sâu, nhìn có vẻ là người an phận.
"Phát hiện ra cái gì?"
"Anh ta nói nhìn thấy chiếc xe bánh mì kia rồi?"
Người đàn ông trung niên cũng hơi căng thẳng, một người dân bình thường, bị ba cảnh sát vây quanh, ít nhiều có chút không quen.
"Anh đã thấy chiếc xe Van trong hình này ở đâu?" Lâm Dật hỏi.
"Sáng nay, giống như đậu trước cửa tiệm phế liệu đối diện, sau đó tôi đi làm, còn lại thì không biết." Người đàn ông trung niên vẫn còn hơi căng thẳng, nói:
"Tôi nói với các anh lần nữa, là thấy nó hơi giống thôi, tôi không dám chắc, chiếc xe thấy đó nhất định là chiếc trong hình, nếu có sai sót, mấy anh đừng tìm tôi gây phiền phức nhé, tôi chỉ là người dân thường thôi, không gánh nổi trách nhiệm đâu."
"Không sao đâu, chúng tôi cũng chỉ hỏi thăm một chút tình hình."
Trả lời xong, Lâm Dật nháy mắt ra hiệu với hai người kia, rồi đi nhanh sang tiệm phế liệu đối diện.
Tiệm phế liệu diện tích không tính lớn, có một cái sân lớn, bên trong bày đủ loại phế liệu.
Một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, cũng ngậm điếu thuốc, đang xử lý phế liệu xung quanh.
Thấy có người tới, sắc mặt người đàn ông vui vẻ, tưởng có khách.
Nhưng khi nhìn thấy Trương Bằng cùng Trương Tử Hân đều mặc đồng phục, lập tức thay đổi sắc mặt.
Cảnh sát đến cửa, không phải chuyện gì tốt.
"Anh, mấy anh có chuyện gì sao?"
"Sáng nay, có phải có người lái xe tải đến chỗ anh không?"
"Các anh tìm chiếc xe đó sao?"
Ba người nhìn nhau một cái, câu nói này có chút kỳ lạ.
"Anh biết chúng tôi muốn đến à?"
Vẻ mặt người đàn ông hơi khó coi, chỉ vào chiếc xe van ở phía xa nói:
"Các anh xem trước một chút, có phải chiếc xe đó không."
Mắt Lâm Dật sáng lên, dù biển số xe bị tháo ra, nhưng hình dáng nhìn rất giống.
"Anh chờ chút, tôi qua xem."
Lâm Dật đi đến trước xe tải đi vòng quanh một vòng, sau đó mở cửa xe ra, nhìn vào bên trong.
Cảm giác rất giống xe của Phương Đại Nghiệp.
Vì Phương Chí Bình đã cung cấp vài tấm ảnh chụp xe, so sánh với ảnh chụp thì thấy độ tương đồng rất cao.
Hơn nữa ở vị trí đầu xe còn có dấu vết va chạm. Lâm Dật đoán, rất có thể là lúc ra tay với Cố Diệc Nhiên tối qua để lại.
Theo những chứng cứ trước mắt, chắc phải đến tám chín phần mười.
"Hân Hân." Lâm Dật gọi một tiếng.
"Lâm ca."
"Em gọi điện cho người trong cục, bảo họ đưa Phương Chí Bình đến nhận diện."
"Vâng."
Sau khi xác định sơ bộ, Lâm Dật tìm người đàn ông hút thuốc.
"Anh tên gì, là chủ chỗ này hả?"
"Tôi tên Lý Hâm, là chủ ở đây."
"Nói cho tôi nghe một chút, chuyện chiếc xe này là thế nào."
"Sáng nay khoảng hơn sáu giờ, gần bảy giờ, có người lái xe tải tới, nói muốn bán, sau đó tôi mua lại."
Lâm Dật cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn Lý Hâm nói:
"Sao anh biết, chúng tôi đến tìm chiếc xe này?"
"Chủ yếu là chiếc xe này rất tốt, số kilomet đi cũng không nhiều, bình thường mà nói, dù bán xe thì cũng không ai mang tới chỗ tôi bán, phải bán cho người thu xe cũ chứ, nên tôi đoán, chiếc xe này chắc tám phần là xe đen có vấn đề, hoặc xe ngập nước không ai muốn." Lý Hâm nói:
"Hơn nữa đầu xe còn có chỗ lõm lớn, nhìn như xe tai nạn."
"Anh không sợ là đối phương trộm xe hả?"
"Sợ chứ." Lý Hâm nói:
"Cho nên tôi muốn đánh cược một phen, trả giá đặc biệt thấp, nếu đồng ý bán thì tôi mua, không bán thì thôi."
"Anh trả bao nhiêu?"
Lý Hâm giơ ba ngón tay lên, "Ba ngàn, coi như bán phế liệu tôi cũng không lỗ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận