Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2338: Lặp đi lặp lại cõng nồi (length: 7505)

"Ự..."
Lâm Dật khựng lại một chút, không biết cái này phải g·i·ải t·h·í·ch thế nào.
Chuyện này giống hệt như trận đấu LOL, người ta cầm song long, dẫn trước một vạn kinh tế, còn bên ngươi thì trơ trụi cái nhà chính, lại có ba người nằm trong suối không hồi sinh được, kiểu gì cũng là t·h·ua.
Kỷ Khuynh Nhan nhìn Lâm Dật, vẻ mặt thương cảm nhưng bất lực.
"Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, ngươi hỏi ta cũng vô dụng." Lâm Dật dang tay ra, bộ dáng lợn c·h·ế·t không sợ nước sôi.
Ong ong ong _ _ _ Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Dật reo lên, là Cao Tông Nguyên gửi video qua Wechat.
Lâm Dật vừa định kiếm cớ cúp máy thì Hà Viện Viện không cho hắn cơ hội.
"Là cái tên Cao đó gửi tới đúng không."
"Hờ... đồng nghiệp ở chỗ ta, không phải hắn."
"Bớt gạt ta, cái đức hạnh của hai người các ngươi ta còn lạ gì."
Hà Viện Viện đứng dậy, giật lấy điện thoại của Lâm Dật, rồi ấn nghe video.
"Lâm ca... Viện Viện..."
Cao Tông Nguyên ngơ ngác nhìn Hà Viện Viện.
"Không phải anh nói hắn đang ngủ sao?"
"Thì đúng là..."
"Vậy em xem người trước mắt là ai đây?"
Hà Viện Viện lia camera về phía Lâm Dật, cả ba người bên kia đều ngơ ngác.
"Khụ khụ khục..."
Lâm Dật hắng giọng, "Việc này ngươi cũng đừng trách Cao Tông Nguyên, chủ yếu là lão Tần với lão Lương, ở bên đó còn chưa chơi đã, nhất định phải lôi kéo hắn ở lại, nên các ngươi cũng đừng giả vờ nữa, nhận đi thì nhận, anh đây cũng hết cách giúp các chú trốn tội rồi, mau chóng về mà nhận lỗi đi, chuyện này coi như xong, không có gì lớn đâu."
Tần Hán: ? ? ?
Cao Tông Nguyên: ? ? ?
Lương Kim Minh: ? ? ?
Mẹ nó ngươi có thể làm người được không!
"Cao Tông Nguyên,...đợi anh về xem em xử lý anh thế nào!"
Hà Viện Viện tức tối cúp máy, Lâm Dật rùng mình.
Cảm thấy lần này Cao Tông Nguyên, không c·h·ế·t cũng phải lột da.
"Em gái, chị về trước nhé, ngày mai em sẽ quay lại thăm chị."
"Trễ thế này rồi, hay là ở lại đây đi, đừng về nữa."
"Em không thèm làm kỳ đà cản mũi, tức c·h·ế·t mất thôi."
Hà Viện Viện hậm hực cầm túi xách rời khỏi nhà Kỷ Khuynh Nhan.
"Sao có một mình anh về vậy? Ba người kia còn ở lại đó, không phải lại ăn chơi đấy chứ? Đi."
"Sao có thể." Lâm Dật nói:
"Bọn ta qua đó là đòi nợ, lại còn liên quan đến nhiều chuyện, ta giải quyết vấn đề chính rồi thì về thăm nàng, còn lại chuyện nhỏ nhặt để bọn họ ở lại xử lý."
Mặt Lâm Dật không đỏ tim không loạn mà nói.
"Chuyện này không phải là chính sự, nói thật đi, Viện Viện đâu phải người không biết đại cục."
"Ba người kia nàng cũng biết rồi đấy, s·ố·n·g buông thả chuyện gì cũng dám làm, giờ có mỗi không ai quản, thì tất nhiên phải được thoải mái chút chứ."
"Vậy sao anh lại về."
"Vợ có thai, chuyện trọng đại thế này, ta sao có thể ở ngoài trì hoãn được, làm xong chuyện chính thì tự nhiên về thôi."
"Vậy còn tạm được." Kỷ Khuynh Nhan ngẩng đầu nhỏ lên, ánh mắt lộ vẻ đắc ý, nhưng rất nhanh liền hai tay bụm mặt lại, trong mắt lộ ra vẻ ưu sầu.
"Nhưng em vừa tìm hiểu một chút, người ta nói người có thai, đến cuối thai kỳ sẽ béo lên rất nhiều, em thì cân nặng như bây giờ, đợi đến gần sinh chắc cũng phải tăng lên đến 75 cân, nghĩ thôi đã thấy sợ."
"Tuy nói béo lên là bình thường, nhưng cũng có một số người, cân nặng sẽ không tăng lên quá nhiều đâu, nên không có chuyện khoa trương vậy đâu, em đừng tự mình hù dọa mình."
"Nhỡ đâu béo lên thật nhiều thì sao, mặt cũng tròn, eo cũng tròn, bắp đùi cũng to, nghĩ thôi em đã thấy không dám nghĩ tới nữa rồi."
Lâm Dật đưa tay, xoa mái tóc đen mượt của Kỷ Khuynh Nhan.
"Anh đoán đến lúc đó, có lẽ em sẽ không quan tâm đến chuyện cân nặng với dáng người nữa đâu."
"Vì sao?"
"Vì lúc đó, em sẽ cảm nh·ậ·n được sinh mệnh của đứa bé, nó sẽ quậy phá trong bụng em." Lâm Dật nhẹ nhàng nói:
"Ví dụ có ai đột nhiên hét to lên bên cạnh em, không chỉ em sẽ giật mình, đứa bé trong bụng cũng sẽ có phản ứng, đó là một loại cảm giác rất thần kỳ mà đàn ông vĩnh viễn không t·r·ải nghiệm được."
Lời Lâm Dật khiến Kỷ Khuynh Nhan xúc động, nàng còn chưa tới giai đoạn đó, cũng chưa thể t·r·ải nghiệm hoàn toàn.
Nhưng cái cảm giác kỳ diệu đó, dường như có thể tưởng tượng ra được.
"Thật ra anh nói cũng đúng, thân hình của em có thể tập lại sau, nhưng chuyện mang thai sinh con thì chỉ có một lần, chỉ cần con khỏe mạnh thì chuyện khác so sao được."
Lúc này, Lâm Dật chợt p·h·át hiện, Kỷ Khuynh Nhan càng giống một người mẹ.
Đến tối, Tống Lam và Kỷ An Thái về.
Lâm Dật mới biết, hai người họ mang theo cha mẹ mình đi đ·á·n·h bài.
Bất quá bọn họ chọn ở kh·á·ch sạn, chưa về đây.
Tối muộn, hai người về phòng, Kỷ Khuynh Nhan đi rửa mặt, Lâm Dật gọi điện thoại cho Trần Bỉnh Cường.
"Trưởng phòng Trần năm mới tốt lành, chúc mừng năm mới nhé."
"Được Lâm tổng chúc Tết, cũng không phải chuyện dễ." Trần Bỉnh Cường cười ha hả nói:
"Còn có, anh đã hứa với tôi nhiều lần, muốn mời tôi uống rượu, chuyện này tôi vẫn nhớ đấy."
"Yên tâm chắc chắn sẽ sắp xếp, năm mới mấy ngày nay, tôi cũng có nhiều thời gian, xem lúc nào anh rảnh thôi."
"Vậy được, đợi sau năm mới tôi gọi điện thoại cho anh." Trần Bỉnh Cường nói:
"Còn nữa, không phải trước đó anh có nhắc với tôi, muốn tôi chiếu cố Lý Tường Huy sao, tôi sắp xếp cho anh xong rồi, vẫn là trong hệ th·ố·n·g của chúng ta, trưởng ban trang bị, anh ta trước kia là chính khoa, bây giờ thăng lên phó ban, sắp xếp như vậy thế nào? Có gì không hài lòng anh cứ nói, tôi sẽ nghĩ cách."
"Từ chính khoa lên phó ban, thăng liền hai cấp, nếu tôi mà không hài lòng, vậy là không biết điều rồi." Lâm Dật cười nói:
"Cám ơn trưởng phòng Trần giúp đỡ."
"Đều là người một nhà, còn khách khí với tôi làm gì, đừng quên sau năm mới mời tôi u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u nhé, ha ha."
"Vậy chúng ta cứ quyết định vậy, nhất định phải cho anh no say."
Hai người hàn huyên một hồi, Lâm Dật liền cúp máy.
Thực tế thì hắn gọi điện cho Trần Bỉnh Cường cũng vì chuyện này.
Cái ngành hậu cần kia cũng được đấy, không dám nói giàu sang phú quý, nhưng nuôi cả nhà chắc chắn là không thành vấn đề.
Sau đó, Lâm Dật lại gọi cho Tần Ánh Nguyệt, hẹn ngày mai cùng cô ta đến chỗ Lý Tường Huy một chuyến.
Sáng sớm hôm sau, Tần Ánh Nguyệt và Lâm Cảnh Chiến trở về, vì ngày mai sẽ là năm mới âm lịch, bọn họ chuẩn bị trở về Yến Kinh, tới từ biệt Kỷ Khuynh Nhan.
Tần Ánh Nguyệt cùng người nhà họ Kỷ ngồi trên ghế sofa, nắm tay Kỷ Khuynh Nhan không muốn buông.
Lâm Dật và Lâm Cảnh Chiến đứng ở một bên, người sau nói:
"Sau năm mới ngươi sẽ đến Yến Kinh chứ?"
"Chắc chắn sẽ đi một chuyến, năm nay phát sinh không ít chuyện, lãnh đạo ở trên cho ta không ít ưu ái, nhất định phải đi một vòng, còn có bên Tr·u·ng Vệ Lữ, ta cũng phải trở về xem, đúng rồi, sao ngươi lại hỏi chuyện này?"
"Gần đây tình hình quốc tế có chút kỳ lạ, ta có loại dự cảm x·ấ·u, tự ngươi cũng chú ý một chút, đừng có sai sót gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận