Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3477: Có gan ngươi đến đâm ta (length: 7525)

"Ừm hả? Trực tiếp vậy sao?"
"Chẳng lẽ còn muốn lằng bà lằng nhằng à."
Lúc này, điện thoại di động của Lâm Dật vang lên, là Điền Nghiên chân mang tất đen.
"Lâm ca, cho ta xem một chút."
"Ngươi nói xem là xem?"
"Nghĩa phụ, giữa trưa ta sắp xếp cho ngươi đi ăn cơm."
"Được việc đấy."
"Ngươi xem cái này đi, nhìn xem mấy cái này, tiêu thụ có khả năng so sánh được không?"
"Đặc biệt, mấy người đẹp trai xinh gái như các ngươi thật đáng ghét a."
"Bỏ qua tưởng tượng đi, vẫn là nghĩ xem, giữa trưa mời nghĩa phụ ăn gì đi."
"Ta cảm giác hôm qua ăn mì ngon lắm."
"Vậy thì tiếp tục ăn."
Lâm Dật vừa xuất hiện, khiến không ít nữ nhân bán hàng dừng lại, không ít người còn ở trong trung tâm mua sắm liếc trộm hắn.
Giữa trưa hai người đi ăn cơm, nhưng lại muốn vòng qua cửa đông.
Chỗ đó có rất nhiều nhà hàng, lớn có nhỏ có.
Ngoài ra, lối vào thông đạo cửa hàng, cũng được cho thuê, hai bên có người bán hàng rong, bán đủ loại đồ.
Kiểu khói lửa nhân gian này, là thứ mà Lâm Dật cực kỳ yêu thích.
Định bụng lúc tan làm, sẽ ghé qua đây mua cho Nặc Nặc ít bỏng ngô rang bơ mang về.
Hai người đi ăn mì, hết 49 tệ, ăn no nê thỏa thích.
"Hai người làm gì đấy?"
Vừa mới đi đến cửa đông, chuẩn bị quay về tuần tra.
Liền bị người gọi lại.
Phát hiện ra là Bành Kiến Cương cùng Phùng Chí Cường hôm qua, đang ngồi ở phòng bảo an cửa đông.
Bên ngoài còn có hai người, đang nhìn chằm chằm mấy xe bên ngoài, nếu cần sẽ hỗ trợ.
Thấy Bành Kiến Cương gọi hai người lại, đều cười trên nỗi đau của người khác, nhìn về phía bọn họ.
Lâm Dật dừng bước, nhìn hai người.
"Sao? Có việc?"
"Trời nóng, đi mua hai chai nước, lại mua hai bao thuốc."
"Các ngươi chắc chứ?"
"Có gì mà không chắc, bảo đi mua thì đi mua đi, đừng có nhiều lời."
Lâm Dật giơ ngón tay cái lên.
"Vẫn là anh trâu bò, ta phục anh."
Lâm Dật quay người đi ra ngoài, Triệu Hướng Dương theo sau.
"Lâm ca, anh làm gì vậy?"
"Đi mua thuốc mua nước chứ còn gì."
"Hả? Tính khí của anh, đâu có giống người làm mấy chuyện này đâu."
"Đều nói hai ngày rồi, ta mà không mua chút, thì không được."
Rất nhanh, hai người đến siêu thị nhỏ ở cửa đông.
Mua hai thùng nước và hai bao thuốc lá, tổng cộng hết gần 1000 tệ.
"Anh cũng quá phung phí, không cần mua nhiều thế đâu."
"Không sao, hôm nay để bọn chúng uống cho đã."
Hai người cầm đồ, đi về phòng bảo an ở cửa đông.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Phùng Chí Cường cười ha ha nói:
"Thằng nhóc này hôm nay cũng nghe lời phết, thái độ không giống hôm qua."
"Tôi đoán là nó biết chuyện của anh Cương, biết anh Cương lợi hại, nên không dám ra vẻ nữa." Người đứng bên ngoài nói.
Bành Kiến Cương cười đắc ý.
"Đã thằng ranh này khôn ra, thì cho nó một cơ hội."
"Tôi cảm thấy, vẫn nên dạy dỗ thêm chút, dù gì hôm qua nó cũng dám lên mặt với anh."
"Vậy thì xem nó có biết điều không." Bành Kiến Cương cười ha hả nói.
"Nhìn kìa, bọn nó về rồi."
Bành Kiến Cương nghiêng đầu, liếc nhìn hai người.
"Cũng được đấy, còn mua hai thùng nước." Người bảo vệ bên ngoài nói.
"Mua nước không phải trọng điểm, nhìn đồ nó cầm trên tay kìa, hình như là hai bao thuốc."
"Tôi thấy rồi, còn giống như hai bao thuốc lá xịn nữa." Phùng Chí Cường có chút kích động nói:
"Thằng nhóc này thật sự là biết điều, mua hai bao thuốc xịn, cũng tốn không ít tiền đấy."
"Vẫn là anh Cương trâu bò, trực tiếp trấn áp được nó."
Đối mặt với sự khen ngợi của người khác, Bành Kiến Cương đắc chí.
"Thằng nhóc này coi như còn được, trong khoảng thời gian này, thì bỏ qua cho nó đi, nhưng có còn ngoan ngoãn không thì còn phải xem biểu hiện của nó sau này."
"Tôi thấy đấy, mỗi tháng cũng phải được một bao thuốc chứ nhỉ."
"Ý này không tệ."
Phùng Chí Cường cười hắc hắc, bản thân mỗi tháng, cũng có thể kiếm chút thuốc xịn hút ké.
Ngay lúc mấy người đang nói chuyện, Lâm Dật và Triệu Hướng Dương, mang đồ đi đến.
"Tính ngươi biết điều đấy."
Bành Kiến Cương nhận lấy thuốc lá, gọi những người khác uống nước.
Đám người thuộc đội của hắn cũng không khách khí, đều tới lấy nước uống.
"Để cho các ngươi uống sao?"
Giọng Lâm Dật có chút lạnh, khiến hai người bảo vệ khác giật mình, nhìn Bành Kiến Cương, không dám động.
"Ý ngươi là sao, mua đồ cho người khác uống, ngươi lại không muốn à?"
Lâm Dật không nói gì thêm, cầm lấy nước, đi vào phòng bảo vệ, tiện tay đóng cửa lại.
"Đều là mua cho ngươi, người khác uống thì tính sao."
Lâm Dật từ trên cao nhìn xuống, nhìn Bành Kiến Cương đang ngồi.
"Uống đi."
Nghe thấy giọng điệu của Lâm Dật không đúng, Bành Kiến Cương đứng lên, Phùng Chí Cường đứng bên cạnh, mặt đầy ý cười.
"Hôm qua đã cảnh cáo mày rồi, sao lại không nghe nhỉ?"
Lâm Dật thuận thế rút dao găm ra.
"Thế nào? Còn muốn dùng con dao rách này dọa tao?" Bành Kiến Cương không hề sợ hãi, hoàn toàn không coi Lâm Dật ra gì.
"Mày có phải là cho là tao sợ không? Có giỏi thì đâm đi, tao xem mày có dám không!"
"Vẫn là lần đầu thấy, có người đưa ra loại yêu cầu quá đáng này đấy."
"Ha ha, ra vẻ có gan ghê, tao xem mày trâu bò đến mức nào, tới tới tới, đâm tao."
Bành Kiến Cương chỉ vào bụng mình, "Hướng vào mà đâm, một dao đâm chết tao đi."
"Không vấn đề."
Lâm Dật cười cười, cầm dao găm, đâm vào hai centimet.
Cảm nhận được cơn đau ở bụng dưới, còn có máu từ bên trong chảy ra.
Bành Kiến Cương mộng mị, hoảng sợ trừng mắt, đau đớn co rúm người xuống đất.
Lâm Dật túm tóc hắn, nhấc đầu hắn lên.
"Có phục không? Có cần tao cho thêm một nhát nữa không?"
Bành Kiến Cương sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, thân thể run rẩy.
"Không dám, không dám."
Vì đâm không sâu, nên cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Lâm Dật đá nước khoáng đến, đồng thời lại mở thuốc ra.
"Không phải mày muốn hút thuốc uống nước à, giờ thì cứ uống đi, uống không hết cũng đừng có đi đâu."
"Đừng, ta nhận lỗi rồi, cho ta một cơ hội, dù gì mọi người cũng là đồng nghiệp, không cần phải làm tuyệt như thế."
"Ai là đồng nghiệp của mày?"
Lâm Dật cầm dao chỉ Bành Kiến Cương, "Đừng để tao nói nhiều, không tao lại cho mày thêm một nhát."
"Đừng đừng đừng, tao uống."
Hai người cầm lấy nước khoáng, uống ừng ực hết một chai.
Sau đó lại cầm thuốc lên, cố hút lấy hút để như mất mạng.
"Lâm Dật, anh bớt giận, người hắn đầy máu rồi, mau đến xem chút đi, nếu không lát nữa có chuyện thì nguy."
"Tao có kinh nghiệm rồi, chút vết thương này, không chết được người đâu." Lâm Dật sắc mặt bình tĩnh nói.
"Tiếp tục uống, tiếp tục hút, tiền bỏ ra rồi."
"Đừng thế mà, chúng tao trả tiền lại cho mày, coi như chúng tao mua, thật uống không nổi."
"Cũng được."
Lâm Dật lấy điện thoại ra mã vạch ma trận.
Phùng Chí Cường run rẩy quét 1000 tệ.
Lâm Dật cúi người xuống, nhìn gần Bành Kiến Cương.
"Lần sau mày vẫn muốn kiếm chuyện, thì báo trước cho tao một tiếng, tìm chỗ vắng vẻ, tao cũng tiện động tay."
Mặt Bành Kiến Cương, càng thêm tái mét vì sợ hãi.
"Tao thật không dám nữa, xin mày tha cho tao đi."
"Đồ bỏ đi."
Lau sạch máu trên dao, Lâm Dật bước ra khỏi phòng bảo an...
Bạn cần đăng nhập để bình luận