Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2961: Trong đầu đồ vật (length: 7728)

Trương Văn bên cạnh liếc nhìn hắn một cái, bênh vực kẻ yếu nói:
"Vẫn ổn mà, người ta cũng đâu có cố ý đâu."
"Cái gì mà đâu có cố ý!"
Vương Bằng Trình nói:
"Trước mặt mọi người lấy cái vòi nước ra làm trò, không phải là muốn làm khó ta sao."
"Nhưng dù sao đi nữa, người ta làm vậy cũng đâu có ác ý gì, mà đây cũng là công việc của người ta mà."
Ban đầu Trương Văn thấy Vương Bằng Trình người này cũng không tệ.
Nhưng giờ xem lại, đột nhiên cảm thấy hắn có chút bụng dạ hẹp hòi, bèn nói không mặn không nhạt:
"Thầy Vương, xem ra ở mặt sức lực, thầy cần phải rèn thêm đó, để sau gặp chuyện này còn có sức ứng phó."
"Có gì đâu mà rèn, tôi là dựa vào trí nhớ để làm việc, người ta thì dựa vào thể lực, khác nhau thì cũng là lẽ thường." Vương Bằng Trình hờ hững nói:
"Nếu so về kiến thức, tôi có thể bỏ xa hắn mười con phố."
Trương Văn im lặng lắc đầu, cũng không tiếp lời.
Rất nhanh, cả đám người đến văn phòng đoàn trường.
Lúc này, trong văn phòng còn có ba thầy giáo.
Khi Lâm Dật và Từ Xuân Vũ vừa vào, cả ba đều lần lượt đứng lên chào hỏi.
Trong đó người nổi bật nhất là một nữ tóc dài, mặc bộ đồ đồng phục màu tím, tóc xoăn sóng lớn.
Từng cử động của nàng, phảng phất có nét giống Nhan Từ.
"Thầy Lâm, thầy Từ, đây là chủ nhiệm của chúng ta, Chu Dĩnh, còn hai vị đây là thầy Tống và thầy Mã."
"Chào mọi người."
Sau khi giới thiệu làm quen, Chu Dĩnh lên tiếng:
"Văn Văn, đi rót nước cho hai thầy giáo."
"Vâng."
Chu Dĩnh rất trang trọng, rất khách khí, lễ nghĩa chu toàn.
Sau khi giao phó xong việc, Chu Dĩnh liền bận việc của mình.
Có vẻ như cô đang có rất nhiều việc phải làm, còn Vương Bằng Trình thì rất nhiệt tình đứng bên cạnh cô, cùng xem máy tính, nghiên cứu nội dung trên đó.
"Thầy Lâm, thầy Từ, buổi chiều chủ đề của chúng ta cũng là về phòng ngừa và cấp cứu hỏa hoạn, trong quá trình còn gì cần chúng tôi phối hợp không ạ?" Từ Lan hỏi.
"Bổ sung thêm cả vấn đề sử dụng điện sai quy tắc đi, cái này trong trường mình cũng rất hay gặp."
"Vừa khéo chúng ta tịch thu được một ít, có thể lấy ra làm ví dụ cho mọi người xem."
"Tôi hy vọng các thầy cô ở nhà ăn cũng nên đến nghe, vì họ hàng ngày đều tiếp xúc với lửa, vấn đề này đối với họ cũng rất quan trọng."
"Được." Từ Lan nói:
"Tôi sẽ đi thông báo, bảo họ cử người đến tham gia buổi nói chuyện."
Sau khi trao đổi sơ lược về quá trình, mọi việc còn lại thì đợi đến một rưỡi chiều sẽ chính thức bắt đầu.
"Anh Lâm, anh tốt nghiệp đại học hả?" Lúc rảnh rỗi, Từ Xuân Vũ tò mò hỏi.
"Chắc chắn rồi, tốt nghiệp cao đẳng đàng hoàng."
"Vậy bằng cấp của anh cũng cao đấy, tôi thì học hết cấp ba, không biết cuộc sống đại học như thế nào."
"Cuộc sống đại học rất thoải mái, chơi bốn năm, cuối cùng viết vội một cái luận văn rồi ra trường."
"Nhưng vấn đề là, anh cũng có kiến thức, tại sao lại đi làm lính cứu hỏa, kiếm việc khác nhàn hơn có phải tốt hơn không?"
"Xem cái giác ngộ của cậu kìa, cậu tưởng tôi không xin được việc hả, tôi đơn thuần là muốn vì nhân dân phục vụ thôi."
Nghe Lâm Dật nói vậy, Từ Lan và Trương Văn đều bật cười.
Ngay cả Chu Dĩnh nhìn có vẻ nghiêm nghị cũng khẽ nhếch mép cười.
"Nếu mà làm qua loa một cái luận văn, mà đòi ra trường kiếm được việc tốt thì thực sự hơi khó đấy, thà đi làm lính cứu hỏa còn hơn."
Vương Bằng Trình chen vào phá vỡ bầu không khí trong phòng, Lâm Dật cũng hiểu anh ta đang bóng gió.
Nhưng vì là trong văn phòng trường học, nên dứt khoát làm ngơ.
"Các anh nhìn xem chủ nhiệm Chu đi, lúc nào cũng cố gắng nâng cao bản thân, giờ sắp tốt nghiệp tiến sĩ rồi, đáng để mỗi người chúng ta học hỏi."
"Luận văn còn chưa đâu vào đâu, có tốt nghiệp được hay không còn là vấn đề, thôi đừng cổ vũ nữa."
Chu Dĩnh ngược lại khiêm tốn, coi như ngầm phủ nhận Vương Bằng Trình.
"Cái này thì tôi rành, tôi có thể giúp một tay."
Vương Bằng Trình nhếch mép cười, đắc ý liếc nhìn Lâm Dật.
"Giờ không còn là xã hội cũ nữa rồi, có mỗi sức lực không thì vô dụng, muốn nổi bật phải dựa vào kiến thức trong đầu."
Chu Dĩnh hơi nhíu mày, nghe thấy mùi thuốc súng thoang thoảng.
"Tiểu Vương, cậu nói năng cẩn thận một chút."
"Dạ." Vương Bằng Trình cười hì hì nói.
Lâm Dật cười ha hả chỉ vào máy tính của Chu Dĩnh, nói:
"Vậy thì nhờ vào cái kiến thức trong đầu cậu mà làm cái luận văn tiến sĩ của cô ấy đi, nhưng tôi nhắc trước nhé, cái luận văn 'Chế tạo và đo đạc hiệu năng transistor trường hiệu ứng bóng bán dẫn ống nano cacbon' cần số liệu thí nghiệm chứng minh rất nhiều mới được, mà lại sơ sảy một chút là sai ngay, thiết bị ở trường các anh có đủ tiêu chuẩn hay không, cũng là cả vấn đề đó, thôi thì chúc các anh may mắn vậy."
Lâm Dật một câu nói thẳng thừng khiến những người trong phòng phải ngớ người.
Nói được như vậy, tuyệt đối không phải kiểu người ba hoa chích chòe, chắc chắn là phải có chút thực lực.
"Thầy Lâm, thầy còn hiểu cả mấy cái này hả?"
"Hiểu chút, không nhiều lắm."
Lâm Dật chỉ vào luận văn tiến sĩ Chu Dĩnh đang làm, nói:
"Tôi vừa lướt qua mấy trang thôi, đã thấy ba chỗ sai rồi, muốn thông qua thì có vẻ hơi khó đấy."
"Ba chỗ sai?"
Chu Dĩnh hơi hoảng, vì luận văn đã viết khá lâu, tuy chất lượng không cao nhưng cô cũng tự tin là không sai sót.
Không ngờ anh ta mới tùy tiện xem mà đã có ba chỗ, việc này khiến cô hơi bất ngờ, lại có chút khó chấp nhận.
"Xin hỏi ba chỗ nào sai vậy?"
"Cái này thì đừng hỏi tôi, dù sao tôi cũng chỉ là người làm việc nặng, hỏi đồng nghiệp của cô đi."
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về Vương Bằng Trình.
Anh ta càng thêm xấu hổ, vì luận văn của Chu Dĩnh anh ta vẫn luôn để ý, cũng không phát hiện có lỗi sai.
"Chủ nhiệm Chu, anh ta cũng chỉ là lính cứu hỏa, sao có thể hiểu mấy cái này được, chắc chắn là nói bừa thôi." Vương Bằng Trình nói.
"Dù sao cũng không phải luận văn của tôi, có phải nói bừa hay không thì các người tự suy tính đi."
Nói xong, Lâm Dật nhìn đồng hồ, "Thầy Từ, sắp đến giờ rồi, chúng ta ra ngoài chuẩn bị đi."
Từ Lan ngớ ra một lúc rồi vội đáp:
"Được, chúng ta đi thôi."
Lâm Dật và Từ Xuân Vũ lần lượt đứng dậy đi ra ngoài.
Từ Lan trước khi đi còn liếc nhìn Chu Dĩnh một cái.
"Đi thôi, tôi đi cùng các cậu."
"Chủ nhiệm Chu, chút chuyện nhỏ thế này chị không cần đi đâu." Vương Bằng Trình hờ hững nói.
"Chiều nay lãnh đạo bộ giáo dục đến, tôi phải đi cùng."
"Thì ra là vậy."
Cả đám người lần lượt đi ra ngoài, ánh mắt Chu Dĩnh nhìn Lâm Dật không hề rời đi.
Trong lòng cô, sự hiếu kỳ về Lâm Dật đang ngày càng lớn.
Theo những gì cô biết, kiến thức chuyên môn như vậy, cho dù là người trong nghề cũng chưa chắc nói được.
Mà anh ta còn tự tin như vậy, hoàn toàn không giống như là nói cho có lệ.
Nhưng vấn đề là, một lính cứu hỏa, sao có thể nói ra những điều chuyên môn như thế?
Nếu thật sự có năng lực vậy, đâu cần phải đi làm lính cứu hỏa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận