Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3023: Cảnh tượng hoành tráng (length: 7410)

"Nhiệm vụ này thế là xong rồi?"
Lâm Dật ngơ ngác một chút, không ngờ tới sẽ vào lúc này hoàn thành nhiệm vụ.
Giờ mới hiểu ra, thì ra nói tới "một cái cũng không thể thiếu", chỉ là chuyện này.
Nhưng phần thưởng hệ thống lại khiến hắn có chút khó hiểu.
"Điện ly tinh thạch?" Lâm Dật lẩm bẩm, "Đây là thứ gì?"
【Tác dụng cụ thể, xin ký chủ tự mình tìm hiểu.】 "Mẹ nó chứ!"
Mắng một tiếng, Lâm Dật ngồi lên tảng đá, chuẩn bị ăn chút gì đó, bổ sung thể lực.
Dù bây giờ đã rất muộn, nhưng vẫn có người tình nguyện đến, mang đồ ăn cho bọn họ.
Nhìn ngọn lửa lớn trên núi, sắc mặt Lâm Dật vô cùng bình tĩnh.
Nghề nghiệp lính cứu hỏa đã hoàn thành, nhưng đám cháy vẫn cần tiếp tục dập.
"Các anh đừng cản tôi, tôi không sao."
Lúc này, tiếng la hét truyền đến, Lâm Dật thấy người đàn ông trung niên vừa được mình cứu, loạng choạng nghiêng ngả chạy về phía mình.
Sau đó "bịch" một tiếng, quỳ xuống trước mặt.
"Anh làm gì vậy?"
"Cậu em, cảm ơn cậu."
Người phụ trách trạm biến áp, vừa khóc vừa mếu nói:
"Nếu không có cậu, tôi tiêu đời rồi, cả nhà tôi cũng xong, cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi."
"Đây đều là chuyện tôi nên làm, không cần để bụng." Lâm Dật nói:
"Tôi cũng hiểu nỗi khổ của anh, ban đầu là do tôi kích động."
"Không không không, cậu làm rất đúng."
Người đàn ông trung niên quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa dập đầu mấy cái, rồi bị đội của Trường Ninh kéo lên.
Cảnh tượng này, càng khiến Tôn Văn và đồng bọn thêm hậm hực.
Họ cho rằng Lâm Dật đã cướp hết công lao của mình.
Người đàn ông trung niên rời đi, Lâm Dật lẳng lặng ăn đồ.
Bỗng nhận ra, đây chính là những thăng trầm của cuộc sống.
Trạng thái của đối phương mới là trạng thái sống chân thật nhất.
Ngược lại là chính mình, cuộc sống có phần không thật.
Lửa trên núi vẫn cháy, người trước ngã xuống, người sau tiến lên núi, bầu trời bị thiêu rụi.
Không ai biết trận hỏa hoạn này khi nào mới kết thúc.
"A, người kia nhìn quen quen, có vẻ giống bà xã."
Nghe đồng nghiệp nói vậy, Tôn Văn nhìn sang, lập tức khóe miệng nở nụ cười, nói:
"Anh em, ăn gì nhé."
Cô gái vừa tới, mặc quần bò bó sát và giày thể thao, nhan sắc không tệ, hai tay mang theo mười hộp đồ ăn ngoài.
Phía sau còn có hai người, mang theo thùng xốp, đi về phía Tôn Văn.
"Anh Văn được đấy, bà xã tự mình đưa cơm."
"Thế này đã là gì, sống lớn thế này, nhất định phải ăn ngon chút."
"Ha ha... Cảm ơn anh Văn, hôm nay có lộc của anh, bánh mì kẹp thịt nguội em không nuốt nổi nữa."
"Vậy thì đừng nói nữa, vào ăn thôi."
Tôn Văn dẫn đầu, vừa mở hộp đồ ăn ra, đám đồng nghiệp xung quanh cũng thèm nhỏ dãi.
"Cái đùi heo này, nhìn quá là muốn ăn."
"Hôm nay mang toàn thịt, ăn nhiều thịt bò và thịt dê, đều là đồ tốt bổ sung thể lực."
"Được thôi."
Nhìn Tôn Văn và đồng bọn, ăn như hổ đói bắt đầu xơi.
Những đội khác xung quanh, nhìn cũng thấy thèm, rồi lại nhìn bánh mì kẹp thịt nguội trên tay, lập tức không muốn ăn nữa.
"Thôi đi, đừng nhìn, ăn đồ của mình đi, lát nữa còn phải tiếp tục làm việc đấy." Chu Nghị nói.
Nói xong, cắn một miếng bánh mì khô khốc, nhưng cũng thấy vô vị.
"Thôi đi, làm ra vẻ." Từ Xuân Vũ lẩm bẩm, nói:
"Nếu mà ở Trung Hải, đoán chừng cũng có những cô nàng khác đưa đồ ăn cho anh Lâm."
"Chuyện này không thể so sánh được, người ta là vợ đưa cơm, còn anh Lâm của cậu thì nhận biết nhiều phú bà, hai cái khác nhau." Lưu Khánh Phong nói.
"Ê ê ê, đừng công kích cá nhân thế." Lâm Dật vừa cười vừa nói:
"Nhưng nếu thật ở Trung Hải, đúng là có thể gọi điện thoại, gọi người mang đồ tới."
"Ê ê ê, đội Trường Ninh đường, bánh mì chắc khó nuốt lắm nhỉ, có muốn cho ít đồ ăn kèm vào canh không?" Một đồng nghiệp của Tôn Văn nói.
Nghe tiếng khiêu khích ở gần đó, mọi người trong đội Trường Ninh nhìn sang, mặt lộ vẻ không vui.
"Đây không phải Trung Hải, không cần để ý bọn họ." Mã Hướng Cường nói:
"Không cần so đo hơn thua với đám này, dù sao danh tiếng đều do ta chiếm, không cần tính toán những thứ này."
"Biết rồi."
"U, sao không nói gì thế, có phải muốn ăn mà ngại không?... Để lát tôi cho các cậu ít nhé, sườn và thịt, có cả phần của các cậu."
"Bọn này đúng là muốn ăn đòn!" Lưu Khánh Phong lạnh mặt nói.
"Mọi người bình tĩnh, chú ý thân phận."
Dặn dò một câu, Mã Hướng Cường cũng nhìn về phía Tôn Văn và đồng bọn, vẻ không vui trên mặt càng thêm rõ rệt.
"Mấy người đừng bắt chuyện với người ta." Tôn Văn cười híp mắt nói:
"Thể chất của người ta tốt đấy, không ăn cơm cũng xông vào cứu người được, thế nên, hay là mình ăn nhiều một chút đi."
"Lão tử không thèm, có phải không có mà ăn đâu, không cần khoe khoang ở đây." Lưu Khánh Phong nói.
"Vâng vâng vâng, các cậu đều có mà ăn, thế nên cứ tiếp tục gặm bánh mì của mình đi."
"Ha ha..."
Tôn Văn cười lớn, trong mắt đầy vẻ trào phúng.
Rầm rầm rầm _ _ _ Đúng lúc này, từng đợt tiếng oanh minh truyền đến.
Mọi người nhìn theo hướng tiếng động, thấy từng chiếc SUV, lao về phía mình.
Mặc dù đường đi bùn lầy, nhưng đối với SUV mà nói, không đáng kể, khí thế rất bá đạo.
Đèn xe sáng quắc, tựa hồ có thể chiếu sáng cả đường núi.
Mấy chiếc xe xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.
"Má ơi, xe này thuần túy độ lại đấy à, cái giảm xóc, cái treo lơ lửng, quá đã đi." Từ Xuân Vũ kinh hãi nói.
Đàn ông rất nhạy cảm với xe cộ, nhìn từng chiếc xe độ, ai nấy mắt đều trợn tròn.
"Đường núi này khó đi như vậy, xe vẫn có thể tới được, phí độ ít nhất cũng vài chục vạn." Lưu Khánh Phong nói.
"Mấy chục vạn còn nói ít." Chu Nghị cảm thán:
"Mấy người tình nguyện này đúng là có tiền, lại còn lái loại xe này đến."
Rất nhanh, xe dừng lại ở gần đó.
Mọi người thấy một người đàn ông trung niên có mắt lé, từ trên xe bước xuống, phong cách tổng thể không hợp với những chiếc SUV này.
"Không phải chứ, ăn mặc kiểu này mà còn lên núi, có gì đó sai sai." Từ Xuân Vũ lầm bầm.
"Không chừng là lãnh đạo nào đó, đến kiểm tra công việc cũng nên." Lưu Khánh Phong nói.
"Sao có thể là lãnh đạo được chứ." Chu Nghị vừa cười vừa nói:
"Lãnh đạo nào dám đi xe kiểu này."
"Cũng đúng." Lưu Khánh Phong nói:
"Trước sau hơn mười chiếc xe, tính cả phí độ, một chiếc ít nhất cũng 1 triệu, người bình thường không thể phô trương đến thế được."
Người đàn ông trung niên mắt lé, nhìn xung quanh một lượt, lớn tiếng nói:
"Xin hỏi, người của đội Trường Ninh đường Trung Hải ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận