Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3588: Phụ họa nàng, khẳng định nàng (length: 7395)

"Có liên quan gì đến ta?"
"Ngươi những năm nay bảo vệ nàng quá kỹ rồi, đến mức ngay cả kiến thức cơ bản nhất cũng không biết."
"Ta thật sự không dám thả lỏng nàng chút nào, ta sợ không kìm lại được."
"Vậy cũng phải thả, nếu không người hại nàng cũng chính là ngươi."
"Vậy ta sẽ cố gắng thả lỏng một chút, dù sao có ngươi trông chừng, chắc cũng ổn hơn."
"Để cho các ngươi gánh vác việc quản lý gia sản đúng là không dễ dàng."
"Yên tâm đi, sẽ tăng lương cho ngươi."
"Trần tổng thật là uy phong."
Ngay khi hai người đang nói chuyện.
Cửa phòng họp bị đẩy ra.
Trần Vũ Oánh từ bên trong đi ra.
"Đi thôi, về nhà."
Ba người cùng nhau xuống lầu, trở về xe.
"Lâm ca, ta biết vấn đề ở đâu rồi."
"Vấn đề gì?"
"Chính là tại sao bọn họ vẫn chưa phản hồi hồ sơ của ta."
"Tại sao?"
"Ngươi nghĩ xem, tập đoàn Lăng Vân dù sao cũng là một xí nghiệp nổi tiếng thế giới, người muốn vào đó làm việc chắc chắn rất nhiều, không thể nào nhanh chóng tìm ra hồ sơ của ta được, không kịp thời phản hồi cũng là chuyện bình thường thôi."
"Đúng đúng đúng, em nói có lý."
"Vậy nên em cảm thấy, không cần quá gấp, ngày mai chắc sẽ có kết quả thôi."
"Đúng đúng đúng, em nói có lý."
Trần Vũ Oánh ngồi ở bên cạnh.
Cảm thấy thật sự bất lực.
Có lẽ Lâm Dật nói đúng.
Qua nhiều năm như vậy, đúng là do mình đã bảo bọc cô quá kỹ.
Đối với chuyện bên ngoài, hoàn toàn không biết gì.
Mọi thứ đều chỉ suy đoán theo lẽ thường.
"Hôm nay cứ như vậy đi, về nhà chờ tin tức, ta có linh cảm, sáng mai sẽ có phản hồi cho ta."
"Có khả năng đó, phải chuẩn bị sẵn sàng mới được."
Trần Vũ Oánh liếc mắt.
Để Lâm Dật cứ tiếp tục lừa dối như thế.
E rằng nàng thật sự chẳng phân biệt được phương hướng.
"Chị, nếu như em thật sự được nhận vào tập đoàn Lăng Vân, vậy chắc không cần đi du học nữa nhỉ?"
"Nếu người ta thật sự nhận em, chị sẽ không quản em nữa."
"Chị nói lớn nhất mà, Lâm ca đều nghe chị, chị không được đổi ý đấy."
"Yên tâm, chị nói được là làm được."
"Em cảm giác chị xem thường em, cho rằng em là đồ bỏ đi từ trường chẳng ra gì, không xứng vào tập đoàn Lăng Vân."
"Chuyện này không liên quan đến việc chị xem thường em hay không, mà phải dựa vào sự thật để nói chuyện."
"Em biết chị nghĩ gì mà, em cũng thừa nhận là về mặt bằng cấp thì em không có chút ưu thế nào, nhưng chị cũng phải thừa nhận, bằng cấp chỉ là bước đầu thôi, không thể nói lên điều gì, ở trong công việc thì năng lực mới là quan trọng nhất."
Trần Vũ Đồng có vẻ không phục nói.
"Em nói cũng có lý đấy, nhưng dựa vào đâu em lại dám chắc rằng, người của trường tốt năng lực cũng không bằng em chứ?"
"Chuyện đó quá rõ rồi mà, người trường tốt, đầu óc đều thẳng tuột, nghĩ chuyện không có linh hoạt bằng em, không biết tùy cơ ứng biến."
Trần Vũ Oánh vịn trán.
Lúc này, nàng đã hiểu cho Lâm Dật.
Không cùng một kênh.
Tranh luận cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Mà biện pháp tốt nhất, cũng chỉ là phụ họa nàng, khẳng định nàng.
Tuyệt đối không được tranh cãi với cô ấy.
Nếu không sẽ không có hồi kết.
Rất nhanh, Lâm Dật lái xe, đưa hai người đến Kim Duyệt Phủ.
"Lâm ca, sáng sớm mai đến đón em nha."
"Anh nhớ là sáng mai em không có tiết mà? Chỉ có buổi chiều một tiết GRE thôi."
"Sáng mai em muốn đi công ty, em muốn đến đó chờ kết quả."
"Hả... được rồi, 8 giờ anh sẽ ở đây đợi hai người, không có vấn đề gì chứ."
"Không vấn đề gì, vậy 8 giờ nhé."
Đưa hai người về xong, Lâm Dật lái xe ra ngoài.
Đồng thời, giọng nói nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu.
【 Nhiệm vụ hoàn thành: Thưởng 10 vạn điểm thuần thục. 】 【 Tiến độ công việc: 15% Nhận một xe bồn. 】 "Ừm?"
Nhìn phần thưởng của hệ thống Lâm Dật có chút ngơ ngác.
Thưởng xe bồn là cái quái gì vậy?
Lão tử chỉ là đang làm việc tại một công ty vận tải.
Chẳng lẽ thưởng cho mình cái loại vật này à?
Lái xe nhìn xung quanh một chút.
Chắc chắn rồi, hệ thống chắc sẽ đem phần thưởng về nhà.
Lâm Dật cũng không vội về.
Mà là lái xe đến quán nướng Tần Hán, mua một phần thịt nướng mang đi, định bụng đến bệnh viện xem sao.
Đồng thời còn gọi thêm hai mươi mấy phần cà phê và đồ ngọt.
Chuẩn bị chia cho những bác sĩ và y tá khác.
Đợi đến khi đến bệnh viện.
Vừa hay thấy Lý Sở Hàm đang ở khu vực y tá, xem hồ sơ bệnh án, đồng thời trao đổi với y tá.
"Trưởng khoa Lý, có người đến rồi lát nữa hẵng khám nhé."
"Bệnh nhân phòng số 8 có tình trạng không ổn, tôi phải xem lại đơn thuốc của bệnh nhân, đừng làm phiền."
"Có kém nhau chút thời gian đó đâu, người ta đã tới rồi."
"Ngay cả viện trưởng đến tôi cũng không nể mặt."
"Dạ dạ dạ."
Các y tá khác ở quầy y tá, che miệng cười khúc khích, nhưng không dám lên tiếng.
Lâm Dật thì đứng phía sau lưng Lý Sở Hàm.
Cũng không làm phiền nàng.
Vài phút sau, Lý Sở Hàm tra được những gì mình cần, ghi lại vào cuốn sổ rồi xoay người rời đi.
Nhưng vừa mới quay lại, thì phát hiện Lâm Dật đã ở ngay sau mình.
Sững sờ vài giây đồng hồ, mới phản ứng được.
"Ha ha..."
Mấy cô y tá nhỏ cười ha ha, không hề che giấu.
Khuôn mặt Lý Sở Hàm đỏ bừng vì xấu hổ.
Lúc này mới hiểu, người vừa nói đến là ai.
"Làm việc cho tốt, còn cười sẽ trừ hết tiền thưởng của các người."
"Vâng vâng vâng, bọn em không cười nữa."
Một cô y tá cao gầy nhìn Lâm Dật.
"Lâm ca, có phần của tụi em không?"
"Không có."
"Nếu như anh không mua cho tụi em đồ ăn, thì tụi em sẽ kéo trưởng khoa Lý đi kiểm tra phòng đó."
"Tôi biết ngay là mấy cô không có ý tốt rồi, đợi đấy, chút nữa sẽ mang đến cho mấy cô."
"Vậy được."
Lý Sở Hàm đưa Lâm Dật đến phòng nghỉ của mình.
"Tối rồi còn chưa ăn cơm đúng không, anh mua nhiều đồ lắm đó, ăn nhiều chút."
"Ừm."
Lý Sở Hàm đặt hết đồ Lâm Dật đưa tới lên bàn.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, cũng không ai tới quấy rầy.
"Anh gửi một thứ vào hộp thư của em rồi, em in nó ra giúp anh xem thử."
"Ừm."
Lý Sở Hàm bỏ đũa xuống.
In những tài liệu Lâm Dật gửi tới.
"Nghiên cứu về tế bào ung thư?"
"Ừ, trước đây anh từng nói với em về chuyện này, chắc em còn nhớ chứ."
"Vậy mà anh cũng làm ra cái này à?"
"Khó tin lắm sao?"
"Đương nhiên, loại này có nhiều hướng nghiên cứu lắm."
Lý Sở Hàm chăm chú xem báo cáo nghiên cứu:
"Nhưng hướng nghiên cứu này rất phức tạp, dân thường ít khi dùng đến."
"Đúng, cũng không phải để cho dân thường dùng."
"Tiếc thật."
Lý Sở Hàm lắc đầu, "Thật ra cái này có thể chế thành thuốc nhắm đích, đối với điều trị nhiều loại bệnh có thể mang lại tác dụng lớn đấy."
"Nhưng vật liệu không phải vô tận, thép tốt thì phải dùng cho việc quan trọng."
"Cho nên, anh đưa cái này cho em xem là muốn em giúp gì sao?"
Lâm Dật nhìn Lý Sở Hàm hỏi.
"Ý của em là, làm thuốc nhắm đích, với thực lực nghiên cứu khoa học trong nước thì có thể làm được không?"
"Cho dù có thì cũng vô ích thôi, nguyên liệu không có nhiều, vậy việc nghiên cứu này không có bất cứ ý nghĩa nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận