Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3281: Ngươi đây không phải bản gốc a (length: 7433)

"Đến mức phấn khích như vậy à, trước đây ta cũng trực tiếp rồi."
"Tính chất không giống nhau." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Trước đây ngươi là người dẫn chương trình giải trí, bây giờ là người dẫn chương trình nghiêm túc, cảm giác không giống nhau."
"Sao cảm giác ngươi muốn thấy ta xấu mặt vậy."
"Không cần nói ra chứ, như vậy thì không có ý nghĩa."
"Nhưng nguyện vọng của ngươi có thể sẽ thất bại." Lâm Dật nói:
"Loại hình trực tiếp này đều là nữ làm nhân vật chính, nam ở bên cạnh phụ họa."
"Vậy cho ngươi hợp tác với người như thế nào?"
Kỷ Khuynh Nhan tựa vào người Lâm Dật, nói:
"Mấy cô người mẫu xe này, vóc dáng có vẻ cũng không tệ, kém quá thì không hút khách."
"Ngươi vậy mà để ý đến cả cái này."
"Chuyện này không phải bình thường à, mở mắt ra là thấy được mánh khóe trong đó."
"Dáng người coi như được, nhưng so với em thì còn kém xa."
Kỷ Khuynh Nhan kiêu ngạo ngẩng đầu.
"Nếu mà giống như em, thì bao năm qua em luyện tập coi như bỏ phí."
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan cười hì hì nhìn Lâm Dật.
"Có cần em đi làm người mẫu xe cho anh không?"
"Thôi đi, cấp bậc xe đó không xứng với em."
"Không tệ không tệ, càng ngày càng biết nói chuyện."
Kỷ Khuynh Nhan xuống giường, "Anh cứ xem tiếp đi, em đi dỗ con chơi."
"Ừm, đi đi."
Sau khi Kỷ Khuynh Nhan rời đi, Lâm Dật tiếp tục lướt điện thoại, học thêm một số thuật ngữ chuyên ngành, để ngày mai lên sóng trực tiếp không bị lúng túng.
Hơn mười một giờ khuya, sau khi con ngủ, Kỷ Khuynh Nhan cũng về phòng.
Sau đó lại thao luyện một hồi vì chuyện sinh đôi, hơn 1 giờ sáng mới xong.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật như thường lệ đi làm.
Sau khi thay đồ xong, Hà Lỵ gọi anh sang một bên.
"Anh chuẩn bị thế nào rồi, em chỉ là người phụ họa thôi, chỉ cần anh chuẩn bị tốt là được rồi."
"Nhưng anh chưa từng làm việc này, anh sợ đến lúc đó ngay cả lời cũng không nói được."
"Em sẽ lên trước chống đỡ,... chờ anh quen rồi, thì từ từ bắt đầu."
"Làm chân sai vặt cho em thì được, giữa trưa mời em ăn ngon."
"Toàn chuyện nhỏ." Lâm Dật nói:
"Những thứ khác, em chuẩn bị xong chưa?"
"Chắc chắn rồi, váy ngắn với tất đen em đều mang rồi, còn có cả áo sơ mi trắng bó sát người." Hà Lỵ nói:
"Hôm qua em soi gương thử rồi, chính mình cũng phải chảy nước miếng."
"Chỉ cần em mặc lên được bộ đồ này, buổi livestream hôm nay coi như thành công một nửa."
"Em cũng nghĩ vậy, không trách mấy ông thích xem hàng nóng, em là con gái còn thấy thích."
"Cho nên nói đừng nghĩ nhiều, cứ làm là được."
"Được rồi."
Nói chuyện qua lại một chút, hai người liền đi bận việc của mình.
Công việc của Lâm Dật, vẫn là tập trung làm quen nghiệp vụ.
Trực tiếp có thể không chuyên nghiệp, nhưng về khoản bán xe, vẫn nên cố gắng hết sức.
Hơn nữa còn có một tổ đang nhìn chằm chằm, thế nào cũng phải vượt qua họ mới được.
Trong lúc bất giác, buổi trưa cũng hết, đến giờ ăn cơm trưa.
Vốn Hà Lỵ định mời Lâm Dật ra ngoài ăn.
Nhưng vì Lâm Dật lười đi, liền ra căn tin ăn.
"Lý ca, hôm nay trực tiếp hiệu quả ổn đấy, tính tổng lượt người xem online, cũng vượt quá 3000 rồi, ngày thường chỉ được hơn 2000 thôi."
Nhân viên thống kê hậu trường nói.
"Chuyện này có là gì, đám người trong tiệm mình ấy, cứ coi một người tính một người, về khoản livestream, ta chưa phục ai."
"Anh đúng là có thực lực đấy, nhân viên tư vấn hậu trường, tổng cộng có mười bảy mười tám người, hơn nửa trong số đó đều hẹn giờ đến xem xe ở cửa hàng rồi, hiệu suất tháng này chắc chắn phải tăng lên vù vù."
"Đó là chắc chắn rồi, mà đây mới chỉ là bắt đầu thôi, sau này còn tốt hơn nữa."
"Lý ca cố lên."
"Dễ nói dễ nói."
Không xa, Lâm Dật cùng Hà Lỵ đang ngồi ăn cơm cùng nhau, cũng nghe thấy được cuộc trò chuyện của bọn họ.
"Có cảm giác anh ta cố ý nói cho chúng ta nghe." Hà Lỵ càu nhàu nói:
"Mấy buổi livestream của bọn họ hiệu quả đều không tốt lắm, hôm nay sao đột nhiên tốt hơn thế? Đối với chúng ta mà nói đâu phải là tin tức tốt."
Nghe Hà Lỵ nói vậy, Lâm Dật có chút buồn cười.
Có chút giống kiểu người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề xem mánh khóe.
Nếu số lượng người online thực cùng lúc mà hơn 3000 người, thì đúng là lợi hại.
Nhưng tổng lượt người xem online mà hơn 3000 người, hơn nữa lại còn phát trực tiếp cả buổi sáng.
Thì chỉ có thể nói là hết sức bình thường.
Dù sao thì hồi trước mình livestream, tùy tiện cũng đã 10 vạn mắt xem rồi.
Mấy cái trận bé tý thế này, không cần phải để vào mắt.
"Thấy họ làm vậy đã biết không ăn thua, nếu chúng ta bắt chước lối livestream của họ, hai ta chết càng nhanh." Lâm Dật nói:
"Mấy thứ trên mạng này, mấu chốt nằm ở chỗ khác biệt, chỉ cần cậu không giống người ta, là kiếm được tương tác, bắt chước người khác thì chỉ có đường chết."
"Hiểu rồi."
Đúng lúc này, Tôn Hữu Điền bưng mâm cơm đi tới.
"Hai người khi nào livestream?"
"Tam ca, sao anh cũng quan tâm chuyện này rồi?"
"Nghe nói em muốn mặc váy ngắn với tất đen, anh chuẩn bị qua một bên xem náo nhiệt."
"Tam ca, anh nói vậy em sẽ ngại đấy."
"Anh có ý tốt đấy chứ, có gì mà em phải ngại, thật là."
"Má, anh đúng là ngụy biện."
"Cho nên anh phải đến xem một chút, nếu có chỗ nào chưa được thì còn tiếp tục chỉnh sửa."
"Anh cũng hiểu về livestream à?"
"Không hiểu, nhưng anh có thể cho các chú lời khuyên từ góc độ của người xem." Tôn Hữu Điền nói:
"Xem livestream bao nhiêu năm nay rồi, dáng vẻ như nào hút mắt, anh vẫn có tiếng nói chứ."
"Quả nhiên, không có gã đàn ông nào là tốt đẹp."
Ba người vừa ăn vừa cười nói chuyện, sau khi ăn xong không nói thêm gì, liền đi chuẩn bị cho buổi livestream.
Lâm Dật và Tôn Hữu Điền đứng ngoài phòng thay đồ, người sau hỏi:
"Lần đầu tiên làm cái này, có tự tin không?"
"Việc này cũng không liên quan lắm đến tự tin, chủ yếu là tôi không có áp lực gì cả." Lâm Dật thờ ơ nói:
"Dù sao tôi cũng mới đến, nếu có vấn đề gì, thì cũng chẳng ai trách được tôi."
"Nhìn dáng vẻ của cậu bây giờ, cảm giác không thành vấn đề... Ngọa Tào, lớn như vậy!"
Hà Lỵ từ phòng thay đồ đi ra, làm cho Tôn Hữu Điền giật nảy cả mình.
"Tam ca anh đừng có thét lên đột ngột thế chứ, làm em hết cả hồn."
"Em cái bộ này cứ như người biến hình ấy." Tôn Hữu Điền nói:
"Hai quả đèn pha này của em, không phải là hàng thật chứ?"
"Thông minh đấy, hiệu quả cũng không tệ phải không."
Hà Lỵ lùi về sau hai bước, còn vỗ vỗ bắp đùi của mình.
"Vẫn còn mang chữ cái nữa này."
"Em nắm bắt được mật mã thu hút lượt xem rồi đấy."
Sau khi thay đồ xong, Lâm Dật cùng Hà Lỵ không tiếp tục câu giờ, đi đến sảnh triển lãm tầng một, bắt đầu livestream.
Và cảnh này, cũng bị Lý Hoài Minh và Chu Hân nhìn thấy.
"Thật là buồn nôn, vậy mà lại ăn mặc thế này, rốt cuộc là livestream hay là khoe mẽ đây." Chu Hân cằn nhằn:
"Quả thực là làm mất mặt công ty."
"Người không có thực lực thì chỉ biết dùng mấy trò mánh khóe này thôi, đến khi một chiếc xe cũng không bán được, lúc đó bọn họ sẽ biết sự khác biệt về thực lực." Lý Hoài Minh điềm tĩnh nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận