Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2248: Cũng là cái lập nghiệp thanh niên (length: 7505)

"Ngươi muốn giới thiệu cho ta, chẳng lẽ không phải là cháu trai của ngươi sao?"
"Đúng thật là nó." Lý Đông Nhân vừa cười vừa nói:
"Cháu ta năm nay 32 tuổi, rất xứng với con gái ngươi, hơn nữa hiện tại đã là trung tá, cảm giác hai đứa nó rất thích hợp."
"Đúng là rất thích hợp, nhưng ngươi tới chậm một bước rồi." Lương Tồn Hiếu đắc ý nói:
"Con gái ta đã có bạn trai, hơn nữa hôm nay đã dẫn về ra mắt, chuyện này e là không được rồi."
"Đã có bạn trai rồi à? Làm nghề gì?"
Lý Đông Nhân có chút bất ngờ, bởi vì trước đây, chưa từng nghe ông ta nhắc đến chuyện này.
"Tự mở công ty ở Trung Hải."
Về thân phận của Lâm Dật, Lương Tồn Hiếu không nói nhiều.
Trong tình huống có thể giữ kín thì vẫn là không nên nói nhiều thì tốt hơn.
"Thì ra là mở công ty."
Lý Đông Nhân hờ hững nói: "Nhưng đây không phải là lựa chọn tốt, sau này trên con đường làm quan, không giúp ích được gì."
"Cái này thì ta chịu, là do nó tự tìm, với cả ông cũng biết, cái tính của hai cha con tôi, cũng không quản được nó, nó thích thế nào thì tùy nó thôi."
Lương Tồn Hiếu là một người cha điển hình, chiều chuộng con gái, những gì Trầm Thục Nghi không cho thì ở chỗ Lương Tồn Hiếu đều có.
Thấy người ta đã nói như vậy rồi, Lý Đông Nhân cũng không tiện nói gì nữa, nhưng không bỏ đi, vẫn muốn xem bạn trai của Lương Nhược Hư là người thế nào.
Dứt khoát làm ra vẻ nghiêm trang, nhìn mấy lão binh đang huấn luyện trước mặt.
"Cha."
Nghe thấy Lương Nhược Hư gọi, Lương Tồn Hiếu quay đầu lại.
Nhìn Lương Nhược Hư chạy chậm về phía mình, hai cha con ôm nhau thắm thiết một cái.
"Thôi được rồi, nhanh buông ra đi, còn có Lý thúc con ở đây kìa."
Lương Nhược Hư cười hì hì buông tay ra, nhìn Lý Đông Nhân chào hỏi.
"Lý thúc, đã lâu không gặp, sao lại gầy thế này, có phải là do Trương thẩm khi dễ chú không."
"Khi dễ ta cái gì chứ." Lý Đông Nhân nói:
"Trước đây có kết quả bị sỏi mật, cứ ăn cái gì cũng khó chịu, gầy mất mấy cân."
"Cái đó không phải là bệnh nhẹ, rất dễ phát tuyến tụy viêm, chú phải để ý."
"Xem này, hồi nhỏ đúng là không để phí công cho con tới nhà chú ăn chực, giờ còn biết quan tâm người khác đấy." Lý Đông Nhân cười ha hả nói:
"Khi nào rảnh thì về nhà chúng ta chơi, chú bảo Trương thẩm hầm cho con ít móng giò, người khác tặng chú toàn là móng heo rừng Đông Bắc đấy."
Lương Nhược Hư bối rối nói, "Chuyện gặm móng giò, chú đừng có nói nữa."
Lý Đông Nhân cười ha ha một tiếng, theo bản năng nhìn về phía Lâm Dật đứng cách đó không xa.
Không cần nói cũng biết, người này hẳn là bạn trai của Lương Nhược Hư.
Chỉ cần nhìn sơ qua điều kiện ngoại hình thôi cũng biết hai người này rất xứng đôi.
Nhưng Lương Nhược Hư có một thân phận không thể tầm thường so sánh.
Chưa kể địa vị của Lương gia ở Yến Kinh, chỉ riêng bản thân cô thôi cũng đã vượt qua tất cả người cùng lứa rồi.
Người có thể xứng với cô, chắc chắn không có mấy ai.
Một người mở công ty, chắc chắn là không xứng với cô rồi.
Nhưng mà người ta đã ở bên nhau, mình cũng không tiện nói gì thêm.
"Chào Lương thúc, chào Lý thúc."
Lâm Dật bước lên trước, cười chào hỏi.
"Mặt của anh sao vậy?" Lương Nhược Hư hỏi, "Ở khóe miệng bị sưng lên rồi kìa, có phải là bị ai đánh không?"
Lương Tồn Hiếu rất hiểu rõ khả năng của Lâm Dật, trong tình huống bình thường, không ai có thể gây tổn thương cho hắn.
Trừ khi là con gái của mình ra tay.
"Đánh nhau với người khác một chút thôi, nhưng bây giờ khỏe rồi, không có gì cả."
Lương Tồn Hiếu gật gật đầu, hiểu rõ chuyện gì xảy ra, chắc là gần đây làm nhiệm vụ.
"Cha, dù sao cha cũng không có việc gì, chúng ta về nhà thôi, đừng có đứng ngây ngốc ở đây."
"Đi thôi." Lương Tồn Hiếu nói: "Ta đi dọn dẹp một chút, rồi đến đón mẹ con tan làm."
"Vâng."
"Mẹ vợ con không phải là bận vậy đâu, giờ này sao đi được?"
"Thường thì chỉ cần cha con đi đón thì mẹ con sẽ không ở lại công ty nữa đâu."
"Chuyện này mà cũng có thể thành một đợt 'cẩu lương'."
"Thôi đi, học tập người ta đi."
Chào hỏi với Lý Đông Nhân, ba người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Lương Nhược Hư, Lý Đông Nhân có chút cảm thán, cũng có chút tiếc nuối.
Kỳ thật ông đã sớm để mắt tới Lương Nhược Hư, nhưng trước đó cháu trai của mình vẫn chưa thăng chức, cản trở khoảng cách giữa hai người nên ông cũng ngại nhắc đến chuyện này.
Bây giờ thì tốt rồi, người thì đã thăng chức rồi, nhưng Lương Nhược Hư cũng đã bị người ta đoạt mất rồi.
Thật sự là xui xẻo quá mà.
Lý Đông Nhân tặc lưỡi một tiếng, tướng mạo của Lâm Dật, nhìn cũng vừa mắt ông, nhất là cái tinh thần kia, so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều.
Chuyện đã đến nước này rồi, Lý Đông Nhân cũng không xoắn xuýt quá nhiều, chắp tay sau lưng, chậm rãi bước về phía tòa nhà văn phòng.
"Lão thúc."
Vừa bước ra khỏi cửa cầu thang, thì nghe thấy có người gọi một tiếng.
Đối diện là một người đàn ông tầm 30 tuổi đang đi tới, vóc dáng cao khoảng một mét tám, thân hình thẳng tắp, tuy tướng mạo không quá xuất chúng, nhưng nhờ một thân quân phục trên người mà nhìn cũng được.
Mà hắn cũng chính là cháu trai của Lý Đông Nhân, Lý Hạo Vũ.
"Lão thúc, tình hình thế nào, chú đã nói với Lương thúc con chưa?"
"Sau này con đừng nghĩ đến chuyện đó nữa." Lý Đông Nhân nói:
"Người ta đã có bạn trai, hơn nữa còn đưa về nhà ra mắt nhân dịp năm mới, con đừng có mơ nữa."
Nghe xong câu này, Lý Hạo Vũ lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng.
"Đối phương làm cái gì mà được Lương Nhược Hư để mắt đến vậy?"
Lý Hạo Vũ có chút không phục, cho rằng với đẳng cấp của Lương Nhược Hư thì đàn ông bình thường không xứng với cô, trừ mình ra.
"Nghe nói là mở công ty ở bên Trung Hải, tình hình cụ thể thì chú cũng ngại hỏi han nhiều, nói chung là con đừng có mơ nữa."
"Con không muốn mà." Lý Hạo Vũ thất vọng nói:
"Nhưng mà con thấy, chưa chắc hai người họ có thể thành đôi đâu, thân phận cách xa nhau quá, với lại đâu phải người trong giới, dù sao con không coi trọng hai người đó."
"Cho dù con không coi trọng thì bây giờ cũng hết cơ hội rồi." Lý Đông Nhân nói:
"Nhưng nói thật thì một thanh niên lập nghiệp, so với tiểu thư nhà người ta thì quả thực không phải môn đăng hộ đối, có thành đôi được không thật khó nói."
"Thì đúng rồi đấy, chỉ cần chưa kết hôn thì con vẫn còn cơ hội mà."
"Con nghĩ thế cũng được..."
"Hai người đang lẩm bẩm gì ở đây vậy?"
Đúng lúc hai người đang nói chuyện, một người đàn ông đầu đã hơi bạc đi tới, trên tay còn cầm một xấp văn kiện, vừa đi vừa xem.
Người này tên là Mao Thụ Xuân, là cấp trên của Lý Đông Nhân.
"Chào thủ trưởng."
Vì cấp bậc quá cách xa nên Lý Hạo Vũ đứng tại chỗ nghiêm chào.
Lý Đông Nhân cười nói:
"Cháu con để ý đến con gái nhà lão Lương, nhờ con đi nói chuyện, ai dè người ta đã có bạn trai, mang cả về nhà ra mắt rồi, không cho bọn con một cơ hội nào luôn."
Mao Thụ Xuân nghĩ ngợi, "Chú nói cháu gái của lão Lương à."
"Đúng đúng đúng, là cô ta đấy ạ."
"Nếu tôi nhớ không nhầm, bạn trai của cháu gái Lương lão, hình như là tên Lâm Dật, cậu thanh niên ấy nhìn khá có khí chất đấy."
"Hả?"
Nghe đến đây, hai chú cháu ngây cả người.
Với thân phận của Mao Thụ Xuân, làm sao lại biết một người trẻ tuổi làm ăn ở Trung Hải được chứ.
"Lão lãnh đạo, chẳng lẽ ông biết cậu ta ạ?" Lý Đông Nhân dò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận