Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3432: Người trẻ tuổi, đừng loạn trang (length: 7586)

Trần Lâm nhìn Lâm Dật, có chút không tin.
"Ngươi chắc chắn gọi điện thoại là được?"
"Đúng, sau đó báo tên ta."
Nghĩ đến những chuyện Lâm Dật từng làm, Trần Lâm cũng không do dự nhiều, cầm điện thoại lên, gọi cho đơn vị thi công.
"Anh Vương, người của họ đến chưa?"
"Đến gì mà đến, đang chặn ở đây này, đến một đám người, phải hơn mấy chục, cũng không cho chúng tôi làm việc."
"Người quản lý bên đối phương, ở gần anh không?"
"Ở đây."
"Anh đưa máy cho anh ta nghe."
"Được."
Khoảng nửa phút sau, điện thoại truyền đến giọng của người phụ trách bên thi công.
"Chủ doanh nghiệp muốn nói chuyện với các anh."
Lập tức, một giọng thô kệch vang lên.
"Alo."
"Tôi là Lâm Dật, nể nhau chút, đừng cản trở chúng tôi thi công."
"Lâm Dật?"
Người đối diện rõ ràng có chút mất kiên nhẫn.
"Cái gì mà Lâm Dật Lý Dật, đừng lôi người ra hù dọa tôi, ở chỗ tôi không có tác dụng đâu."
Trần Lâm nhìn Lâm Dật, nhất thời không biết làm sao.
Lâm Dật ra hiệu cô cúp máy, Trần Lâm làm theo, đồng thời nhún vai.
"Danh tiếng của anh, có vẻ không làm đám người này sợ."
"Chuyện này đơn giản thôi, đi một chuyến là biết."
"Đi thôi, dù sao tôi cũng muốn đi một chuyến."
Hai người cùng nhau ra xe, lái về phía Cửu Châu các.
"Tôi nói cho anh, đến nơi thì bình tĩnh chút, đừng có đánh người."
"Tôi biết rồi."
Hơn nửa tiếng sau, Lâm Dật lái xe đến công trường.
Lúc này, công nhân đang làm công tác tháo dỡ đã ngừng việc, ngồi bên đường hút thuốc.
Bên cạnh còn đậu mấy chiếc xe tải, vẫn không hề động đậy.
Ở phía đối diện đường, có hai ba chục người đang ngồi xổm, mỗi người một vẻ, không chút hoang mang, cứ như đang phơi nắng.
"Anh Vương."
Sau khi xuống xe, hai người đi đến trước mặt một người đàn ông trung niên, mặc bộ com-lê, đội mũ bảo hộ màu vàng, hậm hực hút thuốc.
Tên người đàn ông là Vương Trường Khôn, chủ yếu phụ trách công tác dọn dẹp và tháo dỡ ban đầu.
Sau đó, sau khi có bản vẽ, sẽ tiếp tục thi công.
"Tổng Trần, hai người đến rồi."
"Đàm phán với họ xem sao."
"Đàm phán gì nữa, có chịu đi đâu, còn đòi chúng ta chia lợi." Vương Trường Khôn chỉ vào đám người đối diện, nói:
"Anh xem bọn họ, có ai giống đi làm đâu, giao cho họ, công việc này chắc chắn tan tành."
"Anh báo cảnh sát đi chứ."
"Hôm qua lãnh đạo chúng tôi báo rồi, điều đình xong họ bỏ đi, không ngờ hôm nay lại tới." Vương Trường Khôn bất lực nói:
"Tôi cũng hết cách rồi, mới gọi cho cô, cứ thế này, sống sao mà làm."
"Tổng Trần, tôi nói cho cô biết, đám người kia nhìn cũng biết là dân chuyên, hơn nữa chẳng phải người đứng đắn gì." Một người đàn ông trung niên khác đứng lên, "Loại người này, tôi gặp nhiều rồi ở những nơi khác, cũng là dân du côn, thấy có chỗ nào thi công là nhao nhao đến, muốn kiếm chác."
"Không sao, mọi người cứ tiếp tục làm việc, những cái khác không cần để ý." Lâm Dật nói.
"Vấn đề là, chúng tôi thì làm, họ thì đến quấy rối, thế thì sao làm được."
"Chúng tôi đã đến đây rồi, tự nhiên sẽ giải quyết, cứ yên tâm làm việc đi."
"Anh nói thế tôi mới yên tâm."
Dưới sự sắp xếp của Lâm Dật, Vương Trường Khôn dẫn người tiếp tục làm việc.
Nhìn thấy cảnh này, đám người ngồi bên đường đối diện đều bắt đầu có động tác.
Vứt tàn thuốc đi và đứng dậy, hướng về phía Lâm Dật đi tới.
"Anh bạn, có việc thì không nên làm một mình, tốt xấu cũng chia cho chúng tôi chút chứ."
Người dẫn đầu là một gã Địa Trung Hải, tuy ăn mặc không ra gì, nhưng lại cho người ta cảm giác vô lại, khác hẳn với vẻ mặt của Vương Trường Khôn.
"Mọi người có ý kiến gì, cứ nói với tôi."
Lâm Dật chỉ vào Vương Trường Khôn, "Họ chỉ là người đi làm thuê thôi, các anh nói với họ cũng không ăn thua."
"Nói với anh?" Gã Địa Trung Hải nhìn Lâm Dật, "Anh là người quản lý?"
Lâm Dật cười gật đầu, "Tôi tên Lâm Dật, chuyện này do tôi phụ trách."
Trần Lâm khẽ rùng mình, cảm thấy khi Lâm Dật cười còn đáng sợ hơn lúc không cười.
"Anh chính là Lâm Dật vừa nãy gọi điện thoại?"
Gã Địa Trung Hải đánh giá Lâm Dật, ánh mắt lộ ra chút khinh miệt và coi thường.
Trong mắt hắn, mấy người làm việc văn phòng như Lâm Dật là hắn ghét nhất.
Ngoài ba hoa chỉ đạo, mồm mép suông ra thì chẳng biết cái gì cả.
Toàn lũ yếu bóng vía.
"Là tôi, nhưng nói qua điện thoại không rõ, nên tôi mới đến."
"Cũng không cần phải làm phiền đến thế đâu, chúng tôi cũng chỉ muốn kiếm chút việc mà thôi, nhân tiện chỗ anh khai công, mọi người cùng nhau làm ăn, thế chẳng phải tốt hơn sao."
"Nếu như trước khi bắt đầu làm anh liên hệ với tôi, không chừng tôi đã nhờ các anh rồi, nhưng giờ người ta đến cả rồi, tôi không thể đuổi người ta đi được."
"Lời này cũng không có gì sai, việc này nếu anh thấy bất tiện thì tôi có thể giúp một tay."
Gã Địa Trung Hải chỉ vào Vương Trường Khôn.
"Tôi đuổi bọn họ đi, giao chỗ này cho chúng tôi, chắc chắn làm cho các anh thật ngon lành."
"Bây giờ là xã hội hài hòa, không thể làm thế được, anh xem thế này có được không, lần sau có việc tôi sẽ tìm các anh."
"Thế không được, chúng tôi còn phải ăn cơm chứ."
Lâm Dật liếc nhìn đối phương, "Nếu anh nói thế thì không còn gì để nói nữa."
"Sao lại không có gì để nói, chúng tôi chỉ là muốn tìm việc làm thôi, chuyện này có gì lạ đâu."
"Không được, phải tuân theo quy tắc, nếu như các anh không đi, tôi sẽ báo cảnh sát."
"Chúng tôi ở đây đâu có phạm pháp gì? Cảnh sát tới cũng không làm gì được chúng tôi."
"Tôi không tin."
Lâm Dật lấy điện thoại ra, bấm số Trần Bỉnh Cường.
Kể lại sự việc một lần cho ông ta nghe, người kia không hề úp mở, lập tức đồng ý.
"Tôi báo cảnh sát xong rồi, lát nữa người đến ngay."
"Ha ha..."
Gã Địa Trung Hải và đám đồng bọn của hắn đều cười phá lên.
"Anh hà tất phải thế, trước đó cảnh sát đến rồi có giải quyết được gì đâu, anh còn báo nữa làm gì, nhắc nhở rồi mà còn không nghe."
"Có vấn đề đương nhiên phải dùng trình tự bình thường để giải quyết, không thể cứ dùng nắm đấm được chứ."
"Anh còn muốn dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề?"
Gã Địa Trung Hải vỗ vai Lâm Dật.
"Cậu em, với cái thể trạng của cậu, mỗi ngày ngồi văn phòng, yếu hết rồi, còn muốn đọ sức với bọn này hả?"
"Anh đừng có quản tôi làm gì, tóm lại không thể nào sợ được." Lâm Dật cười nói:
"Nhưng mà lãnh đạo tôi nói không cho động tay động chân, nên phải giải quyết bằng trình tự bình thường."
Lâm Dật nắm lấy tay gã Địa Trung Hải, hất ra khỏi vai mình.
"Cho nên, anh đừng có táy máy tay chân, không tốt cho anh đâu."
Vẻ mặt gã Địa Trung Hải khẽ biến, một gã thanh niên văn phòng mà cũng dám dùng thái độ này nói chuyện với mình, hắn cảm thấy uy quyền của mình bị khiêu khích.
Gã Địa Trung Hải chỉ vào ngực Lâm Dật, còn điểm mấy cái.
"Người trẻ tuổi, các người ngồi văn phòng lâu quá, không biết ngoài xã hội thế nào đâu, đừng có làm màu, không tốt cho mình đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận