Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2577: Trò vui (length: 7577)

"Như vậy ép buộc thì là không đúng rồi, cũng chỉ là một cái đánh dấu mà thôi, làm sao còn liên quan đến thời đại." Lâm Dật cười ha hả nói.
"Ngươi là người thông minh, tự nhiên hiểu ta nói có ý gì." Triệu Vinh Dịch nói: "Không biết nhìn thời thế, tự nhiên sẽ phải trả giá đắt, hy vọng ngươi có thể chịu nổi."
Nói xong, Triệu Vinh Dịch dẫn người đi.
Dáng vẻ vui sướng đắc ý, dường như đã chiếm lĩnh toàn bộ thị trường Trung Hải.
"Người này thật đúng là thích làm ra vẻ, không thành được chuyện lớn." Hà Viện Viện càu nhàu nói.
"Bình tĩnh một chút, trò chơi chơi như vậy mới có ý, nếu không chẳng có gì kích thích." Lâm Dật bình tĩnh nói: "Đi thôi, về công ty."
Một đoàn người vào thang máy, chuẩn bị đi trở về.
"Ồ, đây không phải là Lâm tổng sao."
Thang máy xuống đến lầu một, mấy người vừa mới đi ra, còn chưa kịp đi đến cửa thì đã nghe thấy có người chào hỏi.
Tuy chưa từng gặp người thật, nhưng ảnh chụp đều đã thấy rồi!
Là Tề Đạo Đông!
Ở phía sau hắn còn có năm sáu người, ăn mặc đều rất bảnh bao.
"Lãnh đạo, anh cũng tới à."
Lâm Dật cười nghênh đón, như thể là bạn cũ lâu năm không gặp, không hề thấy một chút không khí căng thẳng.
"Hạng mục này chúng tôi rất coi trọng nên đến xem." Tề Đạo Đông nói:
"Vừa nãy tôi nhìn qua, so với tập đoàn Dịch Thăng thì giá của các cậu rất có ưu thế, nhưng cũng có thể hồ sơ dự thầu có chút vấn đề, cuối cùng thiếu 0.1 điểm, nếu không nhất định là các cậu giành phần thắng."
"Đúng là có chút đáng tiếc."
"Thế này đi, tôi tìm lý do hủy bỏ cái đánh dấu này, các cậu về chuẩn bị lại." Tề Đạo Đông nói:
"Dù sao cũng là doanh nghiệp bản địa ở Trung Hải, vẫn là nên ưu ái một chút."
"Đừng đừng đừng, lần này hồ sơ dự thầu này chính là mức cao nhất của chúng tôi, nếu thực sự có đấu thầu lại ba lần, kết quả cũng như vậy thôi, không cần làm phiền ngài tốn công vô ích."
"Ấy chà..."
Tề Đạo Đông lộ ra vẻ khó xử, "Thật sự là đáng tiếc quá, nhưng tôi thấy tập đoàn Triều Dương vẫn rất có tiềm năng, không gian phát triển cực lớn, sau này nếu có dự án tương tự, tôi nhất định sẽ nghĩ đến các cậu, toàn lực ủng hộ các cậu."
"Vậy thì cảm ơn."
"Được rồi, các cậu đi làm việc đi, tôi còn có chút chuyện, sau này có cơ hội nói chuyện tiếp."
"Được."
Hai người lúc chia tay hữu hảo bắt tay, mỗi người bình tĩnh rời đi.
"Rõ ràng là đến bỏ đá xuống giếng mà." Điền Nghiên tức giận bất bình nói.
"Bình thường thôi, càng có nhiều người bỏ đá xuống giếng càng tốt." Lâm Dật sửa lại quần áo trên người, "Về công ty trước."
Một đoàn người lên xe, trở về tập đoàn Lăng Vân.
Lâm Dật không mở đại hội công ty, mà là đưa mọi người đến phòng làm việc của mình.
"Lâm tổng, sự việc lần này gây cho chúng ta ảnh hưởng không nhỏ, tôi đoán chừng trong vài năm tới, thị trường vốn sẽ không đánh giá cao chúng ta, nếu cứ tiếp tục theo mô hình phát triển ban đầu, sẽ rất khó tìm được đường ra, nhất định phải thay đổi suy nghĩ." Kỳ Hiển Chiêu nói.
"Không cần phức tạp như vậy, ta lăn lộn ở Trung Hải nhiều năm như vậy, nếu có chút sóng gió nhỏ đã không chịu được, thì cũng uổng công lăn lộn."
"Nhưng hiện tại đường lui cho chúng ta không còn nhiều."
"Rất đơn giản, tách máy khắc lithography và viện nghiên cứu Long Tâm ra là được."
"Tách ra?"
"Đúng, mang đến phố núi, còn lại không cần để ý đến."
"Hả? Phố núi?"
Nghe được tin này, ba người đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Tình huống của Lâm Dật, cả ba người họ đều hiểu rõ một chút.
Những thành phố như Quảng Châu, Dư Hàng, Bằng Thành, hắn đều có mối quan hệ nhân mạch cực mạnh, nếu như chuyển đến những nơi đó thì còn có thể hiểu được.
Nhưng phố núi, họ quá xa lạ, thậm chí đến cả công ty con cũng không có, nhất thời không tài nào hiểu được cách làm của Lâm Dật.
"Anh ở đó cũng có quen biết người sao? Hay quá vậy?" Hà Viện Viện hỏi thẳng.
"Chính vì không có bất cứ mối quan hệ nào nên mới chuyển đến đó, nếu không thì bản chất sự việc đã thay đổi."
"Có cần thông báo gì không?" Kỳ Hiển Chiêu hỏi.
"Không cần, nhưng cũng không cần che giấu, cứ làm theo quy trình bình thường là được."
"Vâng."
Ba người đều có chút mơ hồ.
Có chút đoán ra ý định của Lâm Dật, nhưng cũng không hoàn toàn rõ ràng.
"Cách đối phó chỉ có vậy thôi, các cậu đi làm đi, ta có việc phải đi trước, có gì không giải quyết được thì gọi điện thoại cho ta."
"Vâng."
Dặn dò xong chuyện công, Lâm Dật trở về nhà.
Nhìn thấy Lâm Dật từ ngoài vào, Kỷ Khuynh Nhan đứng dậy nghênh đón.
"Nghe Viện Viện nói, tập đoàn Dịch Thăng trúng thầu rồi à?"
"Chuyện này hợp lý mà, cứ thoải mái tinh thần đi, ta vốn cũng không trông mong có thể trúng thầu."
"Ta không quan trọng, dù sao ta đã có đủ tiền rồi, hai chúng ta nửa đời sau tiêu cũng không hết, chỉ cần ngươi thoải mái là được."
Lâm Dật cười ha ha một tiếng, "Ta vốn cũng không xem chuyện này ra gì, nếu như là cạnh tranh thương mại bình thường, ta cũng không sợ nhận mình tài nghệ không bằng người, nhưng muốn thông qua cách thức như vậy đánh vào mặt ta, thì bọn họ có hơi quá đáng."
"Bánh kem lớn như vậy ở Trung Hải, trước đây đều do ngươi nắm giữ, người đỏ mắt chắc chắn nhiều, bây giờ có cơ hội, nhất định đều muốn lên chia phần."
"Muốn chia phần không vấn đề, quan trọng là xem có năng lực đó không." Lâm Dật thản nhiên nói:
"Chỉ cần ta không lên tiếng, không ai động vào được đâu."
"Lâm tổng giỏi quá, thích nhất kiểu đàn ông bá khí như anh, nào, em xoa bóp vai cho anh." Kỷ Khuynh Nhan trêu chọc nói.
"Ha ha..."
Buổi chiều hôm đó, Lâm Dật cùng Kỷ Khuynh Nhan đi dạo công viên gần nhà, có lợi cho việc sinh thường.
Đến tối, cơm nước xong xuôi, hai người về phòng, Kỷ Khuynh Nhan có chút ủ dột lo lắng, nhíu mày liên tục lướt điện thoại.
"Mày muốn nhăn thành một nùi rồi kìa, em đang làm gì vậy."
"Anh nói xem, quá ngày dự sinh lâu quá, có phải nguy hiểm không?"
Lâm Dật dừng một chút, "Đương nhiên là có, thời gian của em không còn sớm."
"Nhưng em cảm giác phải thêm một tuần nữa, khả năng cũng chưa sinh được, có phải là chuyện không tốt không."
"Ừm, con lớn quá không tốt cho việc sinh thường."
"Bây giờ y thuật phát triển như vậy, có cách nào khiến em bây giờ sinh luôn không?" Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Em đọc trên mạng thấy bảo, nếu để quá lâu mà chưa sinh, con ở trong đó dễ thiếu oxy, ảnh hưởng trí tuệ."
Lâm Dật gật đầu, cảm giác Kỷ Khuynh Nhan thật sự chịu khó tìm hiểu, ngay cả cái này cũng biết.
"Chuyện này không sao, làm vỡ ối nhân tạo là được."
"Hả? Vỡ ối nhân tạo?"
"Là dùng dụng cụ đâm thủng túi ối, con sẽ ra ngoài."
Kỷ Khuynh Nhan nghe xong mà méo cả mặt.
"Sao em thấy đáng sợ vậy."
"Có thể sẽ hơi đau chút thôi, nhưng không sao đâu."
"Có cách nào bình thường hơn không? Không cần cho cái gì vào trong, cứ tự nhiên mà sinh ấy?"
Lâm Dật đảo mắt nhìn xung quanh, nói:
"Thật ra có một cách an toàn không đau, nhưng em có dám thử không thì ta cũng không biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận