Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3584: Người muốn vì chính mình phụ trách (length: 7408)

Ba người khác, theo ánh mắt Trần Vũ Đồng nhìn theo.
Rất nhanh liền thấy Lâm Dật.
Bởi vì chỗ đó ngoài Lâm Dật ra, liền không có ai khác.
"Ngươi nói là cái anh đẹp trai kia?"
"Ừm, hắn là tài xế chị ta tìm cho ta."
"Không thể nào, vậy mà tìm cho ngươi một tài xế đẹp trai như vậy?"
"Đúng là rất đẹp trai, nhưng hắn tìm thấy ta kiểu gì, ta rất khó hiểu."
"Có phải ngươi từng đề cập đến chuyện mở lễ hội âm nhạc trước mặt hắn không?"
"Móa, não chó ta, sao lại quên mất chuyện này."
"Sợ hắn làm gì, cũng chỉ là một tài xế thôi, chúng ta cứ đi chỗ khác chơi."
"Cũng được."
Từng bước một, Trần Vũ Đồng cùng bạn của nàng đi đến trước mặt Lâm Dật.
"Đi thôi."
Lâm Dật cũng không nói gì, thấy Trần Vũ Đồng thì đưa cô đi là được.
"Ta không muốn về."
"Không muốn về cũng phải về, đi thôi."
"Có phải ngươi quản hơi nhiều không." Bạn nam của Trần Vũ Đồng đứng ra, chỉ trỏ vào Lâm Dật.
"Ngươi phải hiểu rõ thân phận của mình, ngươi chỉ là tài xế thôi, đừng tưởng mình là cái rốn vũ trụ?"
Lâm Dật liếc mắt nhìn nam sinh kia.
"Cút, đây không phải việc của ngươi."
Nam sinh bị dọa không nói được gì.
Bị ánh mắt Lâm Dật làm cho khiếp sợ.
Trần Vũ Đồng đảo mắt.
"Hai người cũng quá hèn nhát, một ánh mắt thôi đã làm các ngươi cứng đờ."
Lâm Dật quay người đi trước.
Đến bước đường cùng, Trần Vũ Đồng chỉ có thể theo sau.
Hai người lần lượt lên xe.
Hướng về công ty Trần Vũ Oánh lái đi.
"Anh Lâm, có phải anh không vui rồi không?"
"Không vui? Vì sao?"
"Vì em không lên lớp mà chạy đi nghe nhạc."
"Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ là tài xế, chị em bảo anh đến tìm em, anh liền đến thôi, chuyện đó không liên quan đến việc có tức giận hay không."
"Ừ ừ."
"Nhưng em không muốn đến công ty chị em, chúng ta kiếm chỗ nào đi chơi chút nữa đi."
"Cái này có lẽ không được, lương của anh là chị em trả, anh nhất định phải nghe theo lệnh của cô ấy."
"Nhưng anh là tài xế của em, anh phải nghe lời em chứ."
"Đợi ngày nào đó em có tiền, tự mở công ty, sau đó thuê anh làm tài xế, đến lúc đó anh sẽ chỉ nghe theo em."
"Mấy người cũng thực tế quá, mở miệng ngậm miệng đều là tiền, lẽ nào tiền là vạn năng sao, thật là hám lợi."
Lâm Dật lái xe không nói thêm gì.
Trần Vũ Đồng nhìn hắn một cái, vẻ mặt có chút thiếu kiên nhẫn.
"Có phải bị em nói trúng rồi không?"
"Không có, chỉ là thấy hơi buồn nôn."
"Buồn nôn? Có gì mà buồn nôn."
"Bản thân một xu không làm ra được, toàn xài tiền của người khác, xong lại nói người ta mở miệng ngậm miệng đều là tiền, sao em không thấy ngại?"
"Em đâu có bắt họ phải đưa tiền cho em tiêu đâu!"
"Nếu em thật sự có bản lĩnh, thì chẳng cần gì cả, ăn nhờ ở đậu, còn tự cho mình thanh cao, thế là không đúng rồi."
"Móa! Anh nói chuyện có thể ngọt ngào chút được không, dù gì anh cũng là tài xế của em, em là nửa chủ của anh đó a a a!"
Trần Vũ Đồng có chút phát điên.
Tài xế của mình.
Sao lại không giống người khác vậy!
Anh nên tôn trọng tôi chứ!
"Sự thật là vậy, em vẫn nên ổn định lại tâm lý đi."
"Tâm lý em chuẩn chỉnh lắm nha! Em có làm chuyện cướp bóc đâu."
"Là không phân biệt được cái gì là chính cái gì là phụ."
Lâm Dật nói:
"Ở tuổi này ham vui cũng là điều bình thường, nhưng vẫn nên hoàn thành chuyện chính rồi hẵng đi chơi."
"Em biết rồi."
Nói mấy câu, Lâm Dật không nói thêm nữa, lái xe đến tập đoàn.
Cùng Trần Vũ Đồng đi đến văn phòng của chị nàng.
"Người mang về cho cô rồi, tôi đi trước."
"Chờ một chút, người về là được, anh đưa cô ấy về nhà, rồi anh có thể tan làm."
"Được."
Trần Vũ Đồng đứng tại chỗ, hơi bất ngờ.
"Chị, chị không tức giận sao?"
"Còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi à?"
Sắc mặt Trần Vũ Oánh trầm xuống.
"Hắc hắc, em sẽ cố gắng bỏ cái tật xấu này, tan học sẽ không đi chơi nữa."
"Cái gì gọi là tan học không đi chơi nữa!"
"Sao em không thể dồn tâm trí vào chuyện chính nhỉ?"
"Là anh Lâm nói với em, phải phân biệt được đâu là chính đâu là phụ, sau khi tan học hẵng đi chơi, cho nên em quyết định sẽ nghe lời anh ấy."
Trần Vũ Oánh nhìn về phía Lâm Dật.
Lâm Dật: ? ? ?
"Em đừng bán đứng anh mà."
"Anh Lâm là người của chị, ý nghĩ của anh ấy truyền đạt đến em, chắc chắn là ý của chị, nên em vui vẻ quyết định vậy đó."
"Mẹ nó."
"Không được đi đâu hết, cứ tan học rồi ở nhà mà học, sang năm ra nước ngoài."
"Em không chịu đâu!"
Trần Vũ Đồng phản bác một câu rồi quay người rời văn phòng.
Lâm Dật cũng không nán lại, theo Trần Vũ Đồng cùng đi.
"Hôm nay không tệ, em còn tưởng chị em sẽ xông vào mắng em một trận."
Lâm Dật đi phía trước không trả lời.
"Anh Lâm, anh nói gì đi, phân tích cho em xem với."
"Chị của em cũng không phải thần thánh gì, bao nhiêu người trong công ty phải dựa vào chị ấy nuôi, còn phải bận tâm đến chuyện của em, em nghĩ chị ấy là cỗ máy vĩnh cửu à."
"Kệ em đi, lúc nãy anh nói sẽ nghe theo chị em, đưa em về nhà rồi anh được về mà."
"Không về nhà thì làm gì? Lẽ nào ở lại ngắm em sao?"
Trần Vũ Đồng bị nói làm sững người.
Bởi vì cô đúng là đang nghĩ như vậy.
"Vậy nhỡ em gặp nguy hiểm thì sao?"
Lâm Dật bật cười.
"Điều quan trọng nhất cần bảo vệ, chính là tự mình bảo vệ mình, phải tự chịu trách nhiệm cho bản thân, chứ không thể lúc nào cũng trông chờ vào người khác được."
"Ừ ừ."
Hai người trở lại xe, hướng về Kim Duyệt Phủ lái đi.
Lái xe vào hầm đỗ, Trần Vũ Đồng xuống xe.
Lâm Dật quay xe trở về.
Sau khi về đến nhà, vừa lúc thấy Kỷ Khuynh Nhan đón Tiểu Nặc Nặc về.
"Ba ba ôm cái nào."
Cô bé nhỏ nhắn mở rộng vòng tay, chui vào lòng Lâm Dật.
"Ba ba, chuối này con ăn."
"Chuối này ở đâu ra thế? Trường mẫu giáo phát, con ăn không hết mang về cho ba à?"
"Ba ba đúng là bảo bối của con."
Lâm Dật cầm lấy quả chuối, ôm Tiểu Nặc Nặc về nhà.
"Hôm nay về sớm vậy." Kỷ Khuynh Nhan hỏi.
"Nhiệm vụ của em chỉ là đưa đón em gái ông chủ tan học, không có gì đặc biệt nên em về."
"Cảm giác công việc của anh, còn nhẹ nhàng hơn làm bảo vệ đó."
"Chủ yếu là mới bắt đầu thôi, sau này như nào thì không biết được."
"Thôi được, chỉ cần không nguy hiểm là tốt rồi."
Lâm Dật không khỏi bật cười.
Bây giờ tiêu chuẩn của mình, đã dừng ở mức không nguy hiểm là được rồi.
Sau khi về nhà mọi người ăn cơm, thời gian trôi qua yên bình.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật như thường lệ đến đón Trần Vũ Đồng đến trường.
Đợi hơn mười phút, phát hiện người cùng xuống xe với cô còn có Trần Vũ Oánh.
Hai người cùng ngồi ở hàng ghế sau.
Lâm Dật nhìn Trần Vũ Đồng qua gương chiếu hậu.
"Đi đâu?"
"Đến chỗ chị ấy học thêm, đưa chị ấy đi trước."
"Được."
Lâm Dật lái xe, đến lớp học thêm.
Suốt đoạn đường, bầu không khí trong xe có chút căng thẳng, không ai nói chuyện.
Có thể thấy, đêm qua hai người đã cãi nhau.
Trên mặt Trần Vũ Đồng, có thể thấy rõ sự tức giận và không cam tâm.
Nhưng trên mặt Trần Vũ Oánh, chỉ thấy toàn vẻ mệt mỏi.
Ở độ tuổi này của cô, vốn là thời kỳ rực rỡ nhất.
Nhưng trong mắt cô, lại không thấy được một chút ánh sáng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận